*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu như đứng ở vị trí của Tiền Thục Mai, khoảnh khắc khi bà mở cửa ấy, bà có thể nhìn thấy rất rõ ràng khuôn mặt đỏ ửng của Tô Úc và Bạch Mạn Nhu, bà cũng nhìn thấy tay Tô Úc nhanh chóng rụt ra từ nơi nào đó, lại càng nhìn thấy xương quai xanh đang lồi ra của Bạch Mạn Nhu, đó là bởi vì nút áo đã được tháo ra. "Tiểu Úc Tử, mày đang náo loạn gì ở đây thế!" Khuôn mặt Tiền Thục Mai lạnh xuống, trong đầu của bà đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, nhưng lập tức đánh vỡ nó tiêu tan: "Thiểu Phong định về, mày đi ra tiễn người ta đi!"
"Ồ ồ, vậy con ra liền." Tô Úc đứng dậy từ trên người Bạch Mạn Nhu, mím môi nhìn chị, rồi cực kỳ nghe lời đi ra ngoài cùng Tiền Thục Mai. Cô vừa đi, Bạch Mạn Nhu lập tức đứng dậy, cài lại nút áo bị Tô Úc tháo ra, vọt tới toilet dùng nước lạnh rửa mặt, để vẻ thẹn thùng mê hoặc trên khuôn mặt mình giảm bớt.
"Không phải mày nói đi toilet sao? Sao lại chạy về phòng mày thế. Con nhóc này, sao mày không biết điều gì cả, không thấy khách người ta còn ở đó sao?" Đi ra ngoài phòng, Tiền Thục Mai bộp một cái vỗ xuống sau gáy Tô Úc. Nếu không phải Đặng Thiểu Phong phải đi về, bà sẽ không chạy đến toilet gõ cửa tìm Tô Úc, kết quả là lúc đi qua phòng cô lại phát hiện đèn trong phòng cô lại sáng. Mở cửa mới biết cái con nhóc này đang đùa giỡn với Bạch Mạn Nhu, chẳng qua là.... đang đùa giỡn thật sao? Tiền Thục Mai đột nhiên có loại cảm giác khó chịu, lại thấy Đặng Thiểu Phong đang đứng chờ ở cửa, đổi ngay khuôn mặt thân thiện tươi cười: "Ôi chao Thiểu Phong à, bác bắt con nhóc này tới rồi đây! Nó vẫn còn trẻ con lắm, chạy vào trong phòng chơi ý mà! Thiểu Phong, con thứ lỗi nó nhé!"
"Bác gái khách sáo quá, Tô Úc cũng bởi vì tụ họp quá mệt mỏi nên mới chạy vào phòng nghỉ ngơi thôi. Bác đừng nói em ấy như thế, bình thường ở trong công ty, em ấy rất là mười phần nhiệt tình, thái độ làm việc cũng rất là nghiêm túc nghiêm cẩn." Đặng Thiểu Phong cười nói, vô cùng tự nhiên vỗ vỗ vai Tô Úc. Anh ta ngày càng yêu thích cô bé này, trước mặt người ngoài thì thành thục lễ phép, còn trước mặt người nhà thì lại như một cô gái nhỏ hết sức đáng yêu.
"Thiểu Phong con đừng có khen nó, con bé này càng khen thì kiêu ngạo thôi." Tiền Thục Mai cười nói, lần đầu tiên gặp mặt đã gọi người ta Thiểu Phong, giọng điệu rõ ràng là đã nhận thức anh ta thành con rể, mặc dù bát tự của Đặng Thiểu Phong và Tô Úc còn chưa cong lên miếng nào. Nhưng mà điều này cũng khó trách, người đàn ông ưu tú như Đặng Thiểu Phong quả thật rất hiếm thấy, nếu không nhanh chóng bắt lấy, e là sợ những người khác sẽ đoạt đi mất."Mẹ, mẹ có để người ta về nhà hay không?" Tiền Thục Mai đột nhiên xuất hiện là đã làm cho tâm tình Tô Úc không tốt rồi, lúc này thấy bà nhiệt tình với Đặng Thiểu Phong như vậy, tâm tình càng ngày càng xấu đi.
"Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa. Thiểu Phong à, sau này thường xuyên đến đây nha! Lái xe chậm một chút đấy."
"Cám ơn sự quan tâm của bác gái, vậy con đi trước." Đặng Thiểu Phong lễ phép gật đầu, sau đó nói về phía Tô Úc: "Anh đi đây, có chuyện thì gọi điện thoại cho anh." Nói xong, anh ta làm cái thủ thế gọi điện thoại, ngồi vào ghế lái rồi lái xe rời đi đại viện nhà Tô Úc. Nhân vật chính đi rồi, Tiền Thục Mai vừa đóng cửa lớn lại, vừa quay đầu lại nói: "Thằng bé Thiểu Phong này thật không tệ, đàn ông tốt như thế bây giờ rất khó tìm. Tao thấy nó đối xử tốt với mày lắm, chúng bây có hi vọng!"
"Mẹ! Mẹ đủ chưa? Mẹ hiểu anh ta bao nhiêu mà bảo anh ta là người đàn ông tốt? Vả lại anh ta là tổng giám đốc của chúng con, đối với cấp dưới dĩ nhiên là phải tốt rồi." Ngữ khí Tô Úc không tốt lắm, tuy rằng trước đây đã từng ngờ tới sẽ có một ngày như thế này, cả ngày bị Tiền Thục Mai ép buộc tìm bạn trai. Nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng rất mệt rất khó chịu, đặc biệt là bây giờ còn đang cùng Bạch Mạn Nhu yêu đương, có những lời muốn nói lại không dám nói, sợ mẹ cô lại không chịu chấp nhận.
"Sao mà tao không biết được! Đường tao đi qua có lẽ còn nhiều hơn số gạo mà mày từng ăn qua, thằng bé Thiểu Phong tốt như thế, tuyệt đối không phải là giả vờ! Tao thấy nó có cảm tình với mày, mày nên vui đi, dù sao nó cũng hợp mắt tao."
"Mẹ, con xin mẹ được không? Con đã lớn như vậy rồi, chuyện tình cảm để chính con giải quyết được không?"
"Bộ tao không cho mày giải quyết hả? Tao chưa từng nói bắt mày quen ai lấy ai mà, mày thử một chút cũng không được à? Hôm nào gọi nó đến đây ăn bữa cơm với chúng ta. Đời tao ấy, không có mong muốn gì, chỉ mong mày được gả cho một người đàn ông tốt, rồi sinh một đứa cháu cho tao là tao có thể nhắm mắt."
"Mẹ, gì mà nhắm mắt với không nhắm mắt.... Mẹ đừng có nói những lời như thế được không? Những chuyện này thuận theo tự nhiên là được, đã trễ rồi, mẹ mau đi ngủ đi." Ngực Tô Úc có một loại cảm giác vô lực nghẹt thở, mẹ của cô, người mẹ sinh cô nuôi cô thương cô, đã từng luôn miệng nói chỉ cần con gái hạnh phúc là được rồi, những chuyện khác không thèm quan tâm, bây giờ lại nói cho cô biết, chỉ cần cô gả cho một người đàn tốt, sinh một đứa con là bà có thể nhắm mắt. Rốt cục, bà mong cô hạnh phúc, hay là để cô hoàn thành mong muốn của bà đây....
"Được rồi, tao cũng biết con nhóc mày da mặt mỏng, dù sao tao cũng có số điện thoại của Thiểu Phong rồi, để cuối tuần tao gọi điện bảo nó đến đây ăn bữa cơm." Tiền Thục Mai dường như rất quan tâm Đặng Thiểu Phong con rể tương lai này, bà dùng tay chải tóc qua loa một tí, quay đầu nói câu đi ngủ với Tô Úc rồi quay về phòng mình. Còn lại một mình Tô Úc đứng dựa vào cửa sắt, đột nhiên rất muốn khóc...
Bầu trời đêm nay không nhiều sao cho lắm, Tô Úc ngửa đầu nhìn ánh trăng sáng nhàn nhạt trên bầu trời, liên tục thở dài. Cô muốn khóc lại khóc không ra, đã sớm biết con đường này rất khó đi, tuy rằng cô đã chuẩn bị đầy đủ bị xã hội phỉ nhổ, bị người nhà nhạo báng, nhưng hôm nay, cô vẫn chưa từng trải qua những việc đấy lại bị mẹ cô mai mối, kiên quyết tác hợp cho cô và Đặng Thiểu Phong. Cô không thích Đặng Thiểu Phong mà, nhiều nhất thì cô chỉ xem anh ta là một người anh trai không thân mà thôi, người cô thích là Bạch Mạn Nhu.... Nhưng mà những lời này, lại không thể nói ra với mẹ mình....
"Tiểu Úc, sao em lại đứng ở cửa?" Không biết khi nào Bạch Mạn Nhu lại xuất hiện trước mặt Tô Úc, chị đại khái có thể đoán được tại sao Tô Úc lại như vậy. Đau lòng ôm lấy cô, ấm áp đột nhiên xuất hiện khiến Tô Úc quay đầu ôm lấy Bạch Mạn Nhu, thở dài một hơi lại một hơi: "Chị Mạn Nhu, dù thế nào chị cũng phải tin tưởng em, em sẽ không rời xa chị... Em muốn ở bên chị mãi mãi."
"Chị tin em, chúng ta về phòng được không? Ban đêm trời lạnh." Bạch Mạn Nhu vỗ vỗ phía sau lưng cô, cong lên một nụ cười dịu dàng mà an ủi.
"Có chị ở bên thật là tốt, chỉ cần có thể bên chị, chỉ cần có thể ôm chị, mặc kệ có chuyện buồn phiền gì đều tan thành mây khói cả." Tô Úc kéo tay Bạch Mạn Nhu vào phòng chị, lại không có một chút ý định quay về phòng mình: "Đêm nay cho em ngủ trong phòng chị được không? Em muốn ôm chị ngủ."
Bạch Mạn Nhu không lên tiếng, chỉ nhìn cô, trong ánh mắt đan xen nỗi đau lòng, dịu dàng, còn có rất nhiều tình cảm không thể nào nói rõ.
"Ách.... chẳng qua em cảm thấy trong phòng chị có chốt khóa cửa, mẹ em sẽ không tùy tiện vào được như bên phòng em." Khuôn mặt Tô Úc hơi đỏ ửng, ngồi cũng không được đứng cũng không xong. Tô Úc hiển nhiên khiến cho Bạch Mạn Nhu nhớ đến chuyện vừa nãy hai cô còn chưa làm xong. Khuôn mặt vừa mới bình thường lại đỏ ửng lần nữa, xinh đẹp trăm phần.
Hết chương 43.