Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ thị trấn cổ ngồi xe về hướng Nam khoảng mười lăm phút là có một dãy núi không cao lắm. Mùa này là thời điểm mà mọi người tụ tập đi chơi, rất nhiều người đều nhân lúc ngày nghỉ mà cùng người nhà hay một nhóm bạn đi leo núi. Nhiều người leo núi thì tiểu thương gần đây đều tìm cách buôn bán kiếm lời. Bọn họ bày sạp ở giữa sườn núi, ngay ngắn xếp quầy hàng thành một đường thẳng, bày bán trên sạp hàng đa số là hàng mỹ nghệ dân gian, mộc mạc lại giá rẻ; cũng có cụ ông ở bên ngoài đẩy xe đạp bán nước, cầm một chai nước trong tay, hô lớn: "Bán nước đây!"

Thời tiết thứ bảy hôm nay rất đẹp tỉ lệ thuận với tâm tình của Tô Úc, lần đầu tiên cô dậy thật sớm, lục lọi ra cái túi xách rất lâu trước đây, nhét vào ba chai nước suối. Vẫn còn chưa đủ, cô thậm chí lẻn vào nhà bếp trộm những cái bánh nướng mà Tiền Thục Mai mới vừa làm xong, gói kỹ chúng lại rồi cùng bỏ vào túi. Đồ đạc gần như đã chuẩn bị xong, Tô Úc thay một bộ quần áo thể thao, lại bỏ thêm hai cái nón vào trong túi. Cô cột đầu tóc dài lần nữa lại lần nữa, đến khi nó rất chặt mới thôi, tinh thần hăng hái chạy đến ngoài cửa phòng Bạch Mạn Nhu gõ cửa, kiên quyết đẩy chị vào phòng vệ sinh, thúc giục chị khiến chị lấy tốc độ nhanh nhất chỉnh đốn gọn gàng.

Chào hỏi với Tiền Thục Mai cùng Bạch Bách Tùng, Tô Úc liền lôi kéo Bạch Mạn Nhu đến đại viện, ngồi taxi chạy đến dưới chân dãy núi không cao lắm kia. Trả tiền xuống xe, Bạch Mạn Nhu trông có vẻ vẫn đang trong trạng thái sương mù, bị Tô Úc vừa dắt vừa kéo, ngáp tới ngáp lui khiến Tô Úc cũng buồn ngủ theo.

"Chị Mạn Nhu, tối hôm qua chị làm ăn trộm à? Tại sao uể oải như vậy?" Tô Úc kéo chị đến chỗ vắng người, lại gần mặt chị ôm lấy chị, trên núi cây nhiều cỏ nhiều, thật đúng là một chỗ tốt để yêu đương vụng trộm mà.

"Không phải tại em sao, tự nhiên mang chị đi leo núi, em nói nhanh như thế làm chị chẳng nghe rõ tại sao phải đi leo núi! May mà chị chặn được cửa phòng em, tưởng là em sẽ giải thích một chút với chị. Em lại la làng, để lại một câu rồi mất bóng! Hại chị cả một buổi tối ngồi suy nghĩ tại sao phải mang chị đi leo núi!" Bạch Mạn Nhu vừa nói vừa than vãn, hàng tóc mai bị gió thổi mà rũ xuống. Vốn là tối qua đã không ngủ ngon rồi, sáng sớm lại bị cô thúc giục một trận, cả tóc cũng chưa chải xong.

Haha, lần đầu tiên Tô Úc phát hiện khi mà Bạch Mạn Nhu oán giận lại dễ thương như thế. Cô kìm nén nụ cười dần dần tản ra trên mặt, véo nhẹ cằm Bạch Mạn Nhu, sau lại cho chị một nụ hôn vô cùng dịu dàng. Đến lúc môi hai người rời nhau, Tô Úc lấy một cái nón từ trên túi đeo lưng đội trên đầu chị, lại nhéo nhéo mũi Bạch Mạn Nhu, nói: "Thứ bảy vốn là thời điểm tốt để leo núi, cả ngày chị đều ở trong siêu thị, chị không buồn thì em cũng buồn thay chị. Tối hôm qua trách em không nói rõ ràng cho chị, vậy nụ hôn vừa nãy xem như là bồi thường nha? Đi thôi chị Mạn Nhu, chị mau mau tỉnh táo đi, coi chừng em đè chị xuống cỏ... chị bây giờ!" (Quá đáng quá đáng đồ lưu manh =)))))))Này! Bạch Mạn Nhu trợn mắt lên, lùi về sau vài bước, hai tay phòng bị che trước ngực, bộ dáng ấy làm gì còn dáng vẻ chưa tỉnh ngủ? Rõ ràng là trông vẻ đang sợ bị người XX đây mà. Phòng bị một lúc, trên mặt Bạch Mạn Nhu dần dần đỏ lên, mãi cảm thấy từ khi Tô Úc hạ sốt, thân phận giữa các cô tựa như đã bắt đầu thay đổi cho nhau, Tô Úc ngày càng trưởng thành, còn chị lại ngày càng hơi ấu trĩ.

"Hahaha, chị Mạn Nhu.... chị thật sự nghĩ rằng em định ở đây XX chị sao...." Tô Úc ôm bụng nở nụ cười, trời đất chứng giám cô thật không có cái ý tưởng ấy mà! Hôn môi chẳng hạn, thật sự là càng ngày càng nghiện.

"Đồ dê già nhà em! Cho dù có ấy ấy thì cũng không thể ở đây! Ở đây.... đang nói cái gì thế này!" Bạch Mạn Nhu hơi nói năng lộn xộn, tính là giáo huấn cô lại phát hiện bản thân mình nói rất nhiều tình nghi có thể dẫn dắt người khác phạm tội, lập tức xoay chuyển đề tài: "Đi mau thôi! Chị tỉnh rồi!!"

Nói đi là đi, Tô Úc cưỡng chế ý muốn của mình, lấy một cái nón khác đội vào đầu mình, nắm tay Bạch Mạn Nhu cùng chị giẫm lên những ngọn cỏ mới mọc, đi bộ về hướng trên núi. Đường lên núi cũng không khó đi cho lắm, ngoại trừ tình cờ có thể giẫm lên những tảng đá cứng chắc, lại không có nhiều chướng ngại khác. Cũng có không ít người đi cùng đường với hai người Tô Úc, mọi người đều vừa nói vừa cười, vừa chỉ chỉ chỏ chỏ phong cảnh xung quanh. Đến giữa sườn núi, có người tiếp tục đi về trên đỉnh ngọn núi, cũng có người định ở đây chợp mắt chốc lát, hoặc là như hai người Tô Úc các cô đi dạo những quầy hàng xếp thành hàng rồng rắn.

Cẩm thạch linh lung được bày bán khắp nơi, Tô Úc sóng vai cùng Bạch Mạn Nhu đi đến, chậm rãi đi qua quầy hàng đầu tiên, thỉnh thoảng né tránh những đứa trẻ đang chơi đùa chạy về phía các cô. Đi đến quầy hàng chính giữa, ánh mắt Tô Úc bị hấp dẫn bởi một cây trâm trong đó, cô lập tức buông tay Bạch Mạn Nhu ra, đứng ở trước quầy hàng cầm lấy cây trâm, xem vô cùng tỉ mỉ. 𝗧гuyện hay luôn có tại ++ 𝗧гU𝘮t гuyện.𝒱N ++

Đó là một cây trâm được làm bằng bạc, không nhìn ra được là cũ hay mới. Đầu trâm là một nụ hoa ngọt ngào được khắc bằng ngọc thạch màu trắng, hoa văn trên cánh hoa được khắc vô cùng rõ ràng và cẩn thận, mà đường viền của thân trâm cùng nụ hoa chạm ngọc này được khắc bằng đồng mỏng. Một cây trâm mà không nhìn ra được thời đại, Tô Úc cầm nó xem đi xem lại, vừa nãy chỉ là vô tình thoáng nhìn nó thôi, trong lòng liền cảm thấy vô cùng yêu thích. Nếu đem nó sánh với trên tóc Bạch Mạn Nhu, nhất định là sẽ rất đẹp nhỉ? Tô Úc sờ sờ nụ hoa được khắc bằng ngọc kia, ngọc thạch màu trắng vừa vặn hợp với họ của Bạch Mạn Nhu rồi!

"Ông ơi, cây trâm này bao nhiêu tiền?" Tô Úc cầm nó hỏi, như thể sợ người khác đoạt đi, không muốn thả nó lại trên chỗ quầy hàng.

"Lão già này không có thích ép giá người ta, 95 tệ thôi."

"Tiểu Úc! Em mua cái này làm gì thế! Lại không thể ăn được, mua nó thì lãng phí quá!" Bạch Mạn Nhu kéo kéo cô, nhỏ giọng nói ở bên tai cô. Tuy rằng chị cũng rất yêu thích cây trâm này, nhưng dù sao cũng hơi quý giá, lại không được bày trong tiệm đồ nữ trang, giá tiền như thế thì thật hơi đắt.

"95 tệ, rất hời rồi.... Bây giờ đồ làm bằng bạc giá ngày càng cao, hơn nữa ngọc này...." Tô Úc nở nụ cười, móc ra một tờ Mao gia gia từ trong túi ra đưa cho ông già, chờ đến lúc thối lại 5 tệ, cô liền vòng tới phía sau Bạch Mạn Nhu thay chị cột tóc, nghiêm túc cột lên xong rồi cài cây trâm trên tóc Bạch Mạn Nhu. Trên tóc có thêm một cây trâm, xem ra quả thật là có thêm một chút ý vị của những cô gái ngày xưa.

"Thật là đẹp mắt." Tô Úc nở nụ cười, thay chị gom những sợi tóc thừa vén vào sau tai: "Chị Mạn Nhu, cây trâm này là mua cho chị.... Sau này phải thường thường cài đấy..."

"Em chỉ biết tiêu tiền, hở một tí là mua cho chị cái này cái kia! Còn chị thì.... chưa mua cho em cái gì cả."

"Có mà, móc điện thoại của em đó... Xem nè, con heo thủy tinh này đáng yêu chưa." Tô Úc móc điện thoại trong túi ra, đặc biệt đưa con heo nhỏ kia cho Bạch Mạn Nhu xem.

"Cũng chỉ có cái đó thôi..." Bạch Mạn Nhu hơi buồn bã, tuy nói là tặng đồ cũng không biểu hiện được cái gì, nhưng thật sự chị chưa từng mua cái gì cho Tô Úc cả. Xem này, trên cổ mình đeo dây chuyền, trên đầu cài cây trâm, toàn là Tô Úc đưa thôi!

"Chị Mạn Nhu, thật ra em còn chờ chị đưa cho em một vật khác cơ." Tô Úc hé miệng nở nụ cười, lôi kéo Bạch Mạn Nhu chậm rãi đi lên đỉnh núi, tốc độ chậm đến mức mà những người phía sau đều vượt qua hai người.

"Sao? Là vật gì?"

"Vật đó chị có em cũng có, nhưng mà em đã đem của em cho chị rồi.... Còn chị, em tin không bao lâu nữa chị cũng sẽ cho em thôi."

Tô Úc đố, Bạch Mạn Nhu thật sự không hiểu vật gì mà em ấy có, mình cũng có. Hai người các cô đều là nữ, dĩ nhiên những thứ kia thì các cô đều có rồi. Nhưng mà Tô Úc nói vật này em ấy đã đưa mình, vậy thì có hơi kỳ lạ.... Những đồ vật mà em ấy đưa mình, bản thân mình đều nhớ kỹ, không có vật gì mà cả hai cô đều có cả. "Tiểu Úc, rốt cục là cái gì vậy? Em khiến chị hồ đồ luôn rồi." Bạch Mạn Nhu dừng lại bước chân, thái độ rằng em không nói cho chị biết đáp án thì chị sẽ không đi.

"Chị ngốc quá! Nó nằm ở đây này!" Tô Úc đặt tay ở trước ngực Bạch Mạn Nhu, từng câu từng chữ nói: Em thích chị, vì thế em giao trái tim em cho chị; chị yêu em, nhưng mà lại muốn em cho chị thời gian suy nghĩ... Vì vậy em chờ, chờ có một ngày chị có thể thật sự giao nó cho em. Như thế, chúng ta sẽ bảo vệ trái tim lẫn nhau, thế thì đơn giản có thể liên tục rồi...." Đó chính là cả đời chị muốn, không phải sao?

Hết chương 39.

Truyện Chữ Hay