Vừa hay, bộ điện ảnh đang chiếu đi đến hồi kết, Trình Sóc Xuyên đặt điện thoại xuống, vuốt sống mũi. Hiển nhiên, anh cũng nhìn thấy tin tức trên weibo, nhưng rất bình thản, tắt màn chiếu, xoa tóc Nghiêm Noãn rồi khàn khàn nói: “Không còn sớm nữa, ngủ thôi.”
Nghiêm Noãn gật đầu.
Trong phòng không để đèn, trên giường, Nghiêm Noãn nằm rúc trong lồ ng ngực Trình Sóc Xuyên, hô hấp đều đặn, nhưng mắt vẫn mở lớn.
Trình Sóc Xuyên nhắm mắt, chỉ có điều Nghiêm Noãn biết, anh cũng chưa ngủ.
Màn đêm tĩnh mịch, Nghiêm Noãn đột nhiên muốn nói chút gì đó. Cô do dự một lúc rồi dùng ngón tay chọc chọc ngực Trình Sóc Xuyên. Trình Sóc Xuyên khẽ động đậy, bắt lấy tay cô.
Cô nói rất nhỏ, mang theo ý dò hỏi: “Lần trước em có nói, em còn có tên là Nghiêm Đạm, trước đó nữa còn được gọi là Chu Đạm, anh nhớ không?”
Trình Sóc Xuyên “ừm” một tiếng bằng âm mũi, hơi thở phả lên đ ỉnh đầu cô, rất ấm.
“Thực ra khi còn nhỏ em sống ở viện mồ côi, hồi đó theo họ của viện trưởng nên gọi là Chu Đạm. Lên bảy tám tuổi, em được cha mẹ nhận nuôi, rồi đổi thành họ Nghiêm. Con của bọn họ… lúc còn rất nhỏ… ừm… khoảng ba bốn tuổi gì đó, còn rất nhỏ bị lạc mất, tìm rất lâu cũng không tìm thấy, lại không mang thai được nữa, mẹ cứ uất ức mãi, cho nên cha muốn nhận nuôi một đứa trẻ giúp bà vui vẻ hơn.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trình Sóc Xuyên: “Em và cô gái bị lạc mất có nhiều điểm tương đồng, cho nên bọn họ nhận nuôi em. Sau đó, bọn họ đối xử với em rất tốt, giống như cưng chiều cô công chúa nhỏ vậy, có thể nói là muốn gì được đấy. Em cũng rất yêu quý hai người họ. Lúc em học cấp ba, mẹ em bất ngờ có thai. Hai người sợ em không vui, do dự mãi có nên giữ đứa bé hay không. Em nói với họ, em rất mong có thêm em trai, em gái. Có vậy họ mới quyết định giữ đứa bé.”
Dường như phát hiện ra chuyện Nghiêm Noãn kể có chút thương cảm, Trình Sóc Xuyên hôn lên trán cô một cái, như muốn vỗ về trấn an.
“Thế nhưng năm ấy gặp thiên tai, cái lạnh kéo dài khiến phương Nam bị ảnh hưởng lớn. Ung Thành bị chặn cứng hơn nghìn chiếc xe trên đường cao tốc. Em và cha mẹ lẫn trong số đó…”(1)
(1)Thiên tai được đề cập ở đây chính là trận thiên tai mùa đông xảy ra vào năm 2008 ở Trung Quốc (còn được gọi là Chinese winter storms), nó ảnh hưởng đến phần lớn miền Nam và miền Trung – Trung Quốc. (wikipedia)
Giọng nghe yếu đuối nhưng âm điệu bình tĩnh: “Cũng không biết có phải do ảnh hưởng của thời tiết hay không mà đứa trẻ đòi ra sớm. Mẹ em cũng coi như sản phụ lớn tuổi, sức khỏe lại không tốt lắm, rất nguy hiểm. Khi đó, bị chặn suốt một ngày một đêm, điện thoại cũng không gọi được, xung quanh toàn xe ô tô, trời lạnh căm căm. Cha em đi khắp nơi cầu xin giúp đỡ như điên. Anh có biết lúc đó tuyệt vọng thế nào không? Không ra ngoài cũng chẳng khơi thông đường được. Đến được bệnh viện, cả mẹ lẫn em gái em đều qua đời. Em còn nhớ, ngày hôm đó, mùi máu rất nồng.”
“Bởi vì mẹ qua đời, tinh thần cha suy sụp. Lúc đi công tác không may gặp sụt lở, cũng đi theo.”
Cô cọ cọ mặt vào lồ ng ngực Trình Sóc Xuyên, giọng càng lúc càng nhỏ: “Cho nên, em lại trở thành trẻ mồ côi, tài sản em cũng không tranh lại được với mấy chú bác bọn họ. Bởi vì trong mắt họ, em chỉ là một đứa con gái nuôi. Từ đấy, em rất ít tin tưởng người khác, tâm phòng bị rất nặng. Cũng không biết vì sao lúc gặp được anh, em liền… rất tin tưởng anh.”
Trình Sóc Xuyên ôm lấy cô, mím môi không nói lời nào.
“Em cũng không biết mình bị sao nữa, chỉ là hôm nay đột nhiên muốn nói một chút gì đó. Thật ra có đôi lúc, em cảm giác bản thân quá lạnh lùng. Mấy năm qua xảy ra rất nhiều, rất nhiều chuyện, nhưng chẳng có cảm giác gì ngoài mệt mỏi. Bây giờ nhớ lại… tâm trạng không bị tác động nữa rồi.”Trình Sóc Xuyên giữ nguyên tư thế ôm cô rất lâu, cứ thế mở miệng nói.
Khoảng cách gần, cảm giác dây thanh rung lên chạm vào làn da, tê dại.
“…Chu Đạm, trước đây anh cũng muốn giống như người khác, gọi em là Trứng Luộc, nhưng chưa gọi lần nào.”
Bất chợt nghe được câu này, cô không kịp phản ứng lại.
“Chắc em không nhớ ra anh. Có thể nói, em không quen anh. Khi còn bé, anh từng ngây ngốc ở viện mồ côi một thời gian.”
Nghiêm Noãn hoảng sợ, giương mắt nhìn Trình Sóc Xuyên: “Cái gì?”
“Khi đó anh mắc chứng tự bế nhẹ, nên chưa từng nói chuyện với đám trẻ, cũng không ở cùng một chỗ với em. Hẳn là em… hoàn toàn không chú ý đến anh đi.”
Nghiêm Noãn nhận ra, Trình Sóc Xuyên đang muốn nói ra bí mật của anh.
“Anh, trước đây cũng từng sống ở viện mồ côi Hạnh Phúc?”
Cô vẫn chưa thể tin được. Thoáng chốc, cô nhớ tới lần thứ hai mình gặp Trình Sóc Xuyên ở Ung Thành. Trên đường tới viện mồ côi, anh đưa hai mươi tệ giúp cô mua một bao Nhuyễn Bạch Sa.
Giờ nhớ ra mới thấy, ở bên nhau đã lâu, cô chưa từng thử hỏi tại sao ngày đó anh lại trùng hợp xuất hiện.
Trình Sóc Xuyên gật đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
Theo anh thấy, Nghiêm Noãn vẫn không có gì thay đổi. Dù là Chu Đạm khi còn bé, hay Nghiêm Noãn của bây giờ, cô đều nổi bật nhất, là thứ ánh sáng rực rỡ mà anh muốn chạm tới, muốn có được.
Anh nói tiếp: “Quan hệ trong nhà hơi phức tạp. Anh không thân thiết gì với họ. Anh không đợi ở đó quá lâu, đến lúc về Bắc Kinh thì bước vào thời kỳ phản nghịch.”
Nghiêm Noãn ngạc nhiên, không ngờ sẽ nghe được hai chữ “phản nghịch” này từ miệng Trình Sóc Xuyên.
“Thời gian học trung học, anh rất nghiện game, sau đó tự ý gia nhập KO, muốn theo con đường chuyên nghiệp, khoảng thời gian đó…Có chút hỗn độn, một lòng không muốn đọc sách. Sau khi gặp tai nạn xe, tay phải anh không còn linh hoạt như trước đây nữa nên đành từ bỏ.”
Trình Sóc Xuyên hời hợt nói vài câu ngắn ngủi nhưng Nghiêm Noãn có thể tưởng tượng những gì anh đã từng trải qua, chắc chắn không chỉ nhẹ nhàng đơn giản như thế.
Cô lần tìm tay phải của anh, đầu ngón tay có vết chai mỏng, xoa ngón trỏ liền phát hiện khớp xương hơi khác so với những ngón tay khác của anh.
Cô không ngờ, thì ra từ rất lâu về trước, bọn họ đã gặp nhau. Đáng tiếc, cho dù cô cố gắng nhớ thế nào cũng không nhớ rõ trong khoảng ký ức tuổi thơ của mình đã từng xuất hiện một người như vậy.
Những ngày tháng đó có anh, em lại bỏ lỡ mất.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Noãn càng ôm chặt lấy Trình Sóc Xuyên.
Nhận ra hành động đột ngột của cô, Trình Sóc Xuyên hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghiêm Noãn trầm ngâm rất lâu mới lên tiếng: “Khi còn bé, chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau sao? Vì sao em chẳng nhớ gì?”
Trình Sóc Xuyên: “Chưa nói chuyện, nhưng hai người chúng ta từng đổi táo cho nhau.”
Nghiêm Noãn ngước mắt lên nhìn anh: “Thật hả?”
“Ừm, táo em không phải táo đỏ nên em đổi táo đỏ của anh.”
Nghiêm Noãn chớp mắt: “Không thể nào? Em hư như vậy sao?”
“Đúng là hư như vậy đấy.”
Nghiêm Noãn nghi ngờ: “Anh tự bịa ra hả…” Cô hoàn toàn không có ấn tượng về đoạn chuyện này.
Trên giường, hai người anh một câu em một câu tranh luận, chẳng biết làm sao, Nghiêm Noãn đột nhiên trèo lên trên người anh: “Cười với tiên nữ ta đây một cái nào.”
Trình Sóc Xuyên mím chặt môi, con ngươi đen trắng rõ ràng, dường như có khả năng nhìn xuyên thấu lòng người.
Nghiêm Noãn vỗ lên khuôn mặt anh: “Em chưa nhìn thấy anh cười bao giờ.”
Cô giơ tay lên, kéo khóe miệng của Trình Sóc Xuyên, dáng vẻ trông hơi khôi hài. Trình Sóc Xuyên còn chưa phát ra tiếng, cô đã ghé vào người anh, cười đến run rẩy: “Anh Xuyên ơi, anh đáng yêu thật đấy! Nhưng không hợp lẽ thường nha! Một bé trai bắt mắt như anh, nếu em từng gặp, em phải nhớ mới đúng chứ.”
“Nhưng sự thật là em không nhớ.”
“Mặc kệ, anh chờ em nhớ lại đã. Anh còn ảnh khi còn nhỏ không? Ừm… Biết đâu khi xem lại, em có thể tưởng tượng một chút quá trình quen biết của chúng ta.”
“…”
Hai người cứ câu được câu không, bất chợt nói chuyện đến tận hừng đông, lúc buồn ngủ đã sáu giờ sáng. Hai ngày nay bên ngoài nhìn bọn họ chằm chằm, không đi ra ngoài cũng không sao. Thế nên, họ yên tâm ngủ tiếp.
Bọn họ không biết là, đêm nay không rõ ai ở phía sau thao túng hướng gió, đến ban ngày, các tài khoản khắp nơi đều lôi chuyện cũ của Nghiêm Noãn: quyên góp lừa dối, tai nạn xe cộ ra mà mắng chửi. Bên dưới weibo của giải trí Khải Trình cũng spam hàng loạt nội dung liên quan đến scandal của Nghiêm Noãn, trong đó còn chen thêm mấy tin đồn bịa đặt Nghiêm Noãn phẫu thuật thẩm mĩ.
Diễn đàn bát quái trong một đêm cũng bị khống chế, nói Trình Sóc Xuyên mắt mù mới chú ý đến loại phụ nữ như Nghiêm Noãn. Có khi nào bị Nghiêm Noãn đánh ngải không? Còn có một vài lời bàn luận đại loại như là “Dáng vẻ đẹp trai nhưng mắt có vấn đề.”
Chỉ cần có người bình luận trái chiều, lập tức có một đám người bu vào soi mói chỉ trỏ.
Tóm lại, mấy chuyện trước kia đều bị túm lấy không tha.
Mọi người đều biết, Thẩm Tư Diệu và Chương Diệc Linh tự mình tiếp nhận phỏng vấn nhằm giúp rửa sạch mấy tin đồn thất thiệt về Nghiêm Noãn, nhưng chuyện lừa gạt quyên góp vẫn bị người ta nắm đằng chuôi, ngược lại có cớ để chỉ trích phẩm hạnh đạo đức của cô.
Nghiêm Noãn bị tiếng điện thoại gọi đến đánh thức, chưa ngủ được mấy nên hơi gắt ngủ lúc rời giường.
Phiền phức quá! Lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng chán ghét việc tranh đấu ngoài sáng trong tối của giới giải trí. Cô không muốn đấu nữa, nhưng hết lần này đến lần khác có kẻ không chịu bỏ qua cho cô.
Ngồi ngây trên giường một lúc, cô mới nhận điện thoại A Tinh gọi đến: “Sự việc nhỏ, thả ra đi, lén lút mà làm.”
Bất kể tự Nghiêm Noãn muốn hay không, cô gần đây cũng trở thành tâm điểm của vòng xoáy bát quái. Số lần bị đưa ra bàn luận thực sự quá nhiều, cái này khiến dân mạng có cảm quan đặc biệt chán nản. Một ngôi sao nữ, không nghĩ đến nâng cao kỹ năng chuyên môn, suốt ngày xào chuyện để nổi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy cô. Những người ban đầu không có cảm giác gì cũng thấy phiền, cho nên tuyệt nhiên không tùy ý để cho sự việc phát triển như thế này.
Cô và Trình Sóc Xuyên lại ở nhà suốt một ngày. Đến tối, thấy Trình Sóc Xuyên có cuộc gọi đến công ty, cô len lén đứng sau ván cửa nghe trộm, nghe đến đoạn anh sắp xếp xử lí mấy tin đồn về bản thân mình, cô chạy ra ngoài, đoạt lấy điện thoại anh, ấn nút tắt.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng anh, giọng nói kiên quyết: “Lần này để em tự mình giải quyết, em có thể xử lý tốt.”
Cuối cùng, cô còn bổ sung thêm một câu: “Anh cứ tin tưởng ở em.”