Edit: Tròn
Trình Sóc Xuyên nhìn Tống Diệc Nhiên, phối hợp trả lời các câu hỏi.
Toàn thân Tống Diệc Nhiên vã mồ hôi. Rốt cuộc Trình tổng có ý gì thế?
Từ lúc thấy rõ người nọ là Tiểu Trình tổng của khoa học kỹ thuật Khải Trình, cô nàng đã chuẩn bị xong tâm lý bị từ chối. Nhưng đâu ngờ Tiểu Trình tổng vậy mà lại cầm microphone trả lời, không nhìn ra chút xíu thiếu kiên nhẫn nào thể hiện trên mặt. Thường ngày, anh đâu phải người dễ nói chuyện như vây.
Hai người nói chuyện được một lúc mà Tống Diệc Nhiên đắn đo liên tục. Có nên đề nghị anh tham gia với mình trận tranh tài cắt trái cây không?
Có điều, tổ đạo diễn đã liên tục thúc giục qua tai nghe nên cô nàng mạnh dạn nói luôn yêu cầu của mình, “Anh đẹp trai ơi, anh có thể cùng tôi tham gia trò cắt trái cây không? Trong vòng một phút đồng hồ chúng ta hợp tác phân công cắt trái cây?
Trình Sóc Xuyên im lặng trong chốc lát, nhích bước về phía trước, cẩn thận chắn cho Nghiêm Noãn ở đằng sau, đáp ngắn gọn: “Được.”
Nghiêm Noãn hiểu ngay. Cho nên, thừa dịp Trình Sóc Xuyên theo Tống Diệc Nhiên đi chọn trái cây, yên lặng lui về phía sau, rón rén di chuyển sang kệ bên cạnh, quan sát camera xung quanh. Cô như con thỏ nhỏ bỏ chạy, chạy thẳng ra ngoài siêu thị.
Nhưng động tác của cô rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt bảo vệ tuần tra trong siêu thị. Nghiêm Noãn che kín mặt, trên tay cầm một nải chuối tiêu, còn chạy nhanh như vậy. Quan trọng là cô không chạy đến quầy thu ngân.
Bảo vệ thấy tình huống không bình thường, liền cầm bộ đàm nhắc nhở đồng nghiệp ở gần lối ra ngăn cản cô.
Nghiêm Noãn ôm chuối tiêu hoàn toàn là hành động vô thức, đầu chỉ muốn làm thế nào ra ngoài nhanh một chút, cũng không thể ở chỗ này nháo loạn ra chuyện xấu hổ được.
“Ê ê ê, xin chào, vui lòng xuất trình hóa đơn.”
Mắt thấy cửa ra, Nghiêm Noãn thở hồng hộc, lại bị bảo vệ cầm đèn pin ngăn cản.
Hóa đơn, hóa đơn gì.
Nghiêm Noãn: “Xin chào, tôi không mua đồ, tôi….”
Cô còn chưa nói hết liền cảm thấy có chỗ không đúng, đưa mắt nhìn theo tầm nhìn của bảo vệ mới chú ý đến việc trong tay mình có nải chuối tiêu.
Cô tìm trong túi không thấy tiền, điện thoại lại để trên xe Trình Sóc Xuyên.
Nghiêm Noãn cạn lời, bất đắc dĩ đưa chuối tiêu ra, “Xin lỗi, tôi không mang theo tiền. Tôi bỏ cái này lại nhé.”
Bảo vệ nhíu mày, xoay người nói vào bộ đàm: “Cửa ra B1 nghi ngờ có ăn trộm, cửa ra B1 nghi ngờ có ăn trộm, cửa ra B1…..”
Vừa nghe câu này, Nghiêm Noãn sửng sốt, anh ta hiểu lầm mình là ăn trộm?!
“Không phải, anh này…Tôi không phải ăn trộm. Thật đấy! Tôi thật sự không phải ăn trộm. Tôi mà là ăn trộm thì trộm một nải chuối tiêu làm gì.”
Bảo vệ căn bản không nghe cô nói, bộ dạng dầu muối không ăn: “Chờ xem, đến phòng an ninh rồi nói, ai biết trên người cô có còn giấu thứ gì khác hay không.”
Anh ta nghi ngờ đánh giá Nghiêm Noãn. Đeo kính râm, khẩu trang rồi đội cả mũ, trong lòng nghĩ: Ăn mặc như vậy, vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì.
Thấy bảo vệ quyết tâm làm thật, Nghiêm Noãn hết nói nổi. Chuyện gì thế này!Rất nhanh đã có thêm hai bảo vệ tới. Một người ánh mắt không thân thiện quan sát cô từ dưới lên trên, to tiếng: “Mau tháo kính râm và khẩu trang xuống! Trộm đồ còn sợ xấu sao?”
Không được! Bên kia có tổ chương trình. Nếu để hiểu lầm thành Nghiêm Noãn cô có đam mê trộm đồ, cô xong đời.
Cái đầu nhỏ của cô nhanh nhẹn suy nghĩ, cảm thấy mình có thể kéo dài thời gian chờ Trình Sóc Xuyên đến. Vì vậy, cô nhẫn nhịn giải thích, “Tôi thật sự không trộm đồ. Các anh thấy tên trộm nào trộm mỗi nải chuối chưa? Tôi và bạn trai cùng nhau tới mua đồ, không tin các anh có thể xem camera theo dõi, có thể tra ra.”
“Hả, còn có đồng bọn đúng không?”
Người còn lại ngắt lời, “Đừng nghe cô ta nói lung tung, cô nói có người đi cùng, người đó đâu?’
“Anh…anh ấy ở bên trong, lập tức đi ra ngay. Anh xem tôi kéo dài thời gian cũng không làm gì được đúng không? Không thì chúng ta cùng chờ một lát, anh ấy đi ra là có thể chứng minh tôi trong sạch rồi.”
Đầu óc Nghiêm Noãn lúc này rất linh hoạt. Vừa dứt câu, bảo vệ đã hai mặt nhìn nhau. Tục ngữ có câu bắt kẻ trộm phải có bằng chứng chức thực, nếu chỉ lấy một nải chuối tiêu cũng không làm gì cô được. Hơn nữa hôm này có nhiều minh tinh quay chương trình, ồn ào nói có trộm cắp, cũng không tốt với siêu thị bọn họ.
Mấy người thương lượng một chút, quyết định cùng chờ với Nghiêm Noãn.
Nghiêm Noãn thầm nghĩ, thi đấu cắt trái cây trong một phút, dù có ghi hình lại mấy lần và thêm phỏng vấn đơn giản vài câu cũng chỉ tốn mười phút thôi chứ. Lẽ ra núi băng nhỏ phải đi ra rồi chứ?
Nhìn trái xem phải, chẳng thấy núi băng nhỏ đâu.
Nghiêm Noãn không ngừng nhìn ngó xung quanh, trong lòng lo lắng.
Nhóm bảo vệ cũng chẳng rảnh rỗi gì để tốn thời gian thêm với cô. Hết mười phút, không thấy người đi ra, một anh chàng bảo vệ lên tiếng, “Đưa cô ta vào phòng bảo vệ, tìm quản lý Chu lục soát người cô ta… Không, vẫn là để cho cảnh sát đi. Sang cảnh sát tất có cách để soát người cô ta.”
“Không không không….” Nghiêm Noãn vội xua tay, “Tôi quen một vị minh tinh hôm nay đến đây tham gia chương trình, tên Tống Diệc Nhiên. Phiền anh gọi cô ấy đến giúp tôi.”
“Cô đùa chúng tôi hả? Ngôi sao lớn như vậy gọi đến là đến chắc? Cô yên phận một chút đi.”
Chuyện gì xảy ra vậy? Cô nhìn quanh, không thấy bóng dáng của Trình Sóc Xuyên.
Năm phút sau, phòng bảo vệ.
Quản lý họ Chu nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt đầy chán ghét, “Tháo kính râm và khẩu trang của cô ra. Tưởng mình là minh tinh chắc?”
Thái độ người này sao thế? Nghiêm Noãn nổi giận đùng đùng nhưng chỉ mím môi không nói, mặc kệ cô ta.
“Người này to gan phết nhỉ, trộm đồ không cảm thấy xấu hổ hả?”
Nghe nói vậy, Nghiêm Noãn bùng nổ, “Cô không được nói lung tung! Ai trộm đồ? Kẻ giết người lúc chưa bị buộc tội cũng chỉ được coi là kẻ tình nghi thôi đấy! Cô ăn nói chuyện lung tung, cẩn thận tôi tố cáo cô tội phỉ báng!”
Thấy người con gái được cho là kẻ móc túi lớn lối như vậy, nữ quản lý đang đến kỳ kinh nguyệt cũng sửng cồ lên, “Tôi cho cô được toại nguyện luôn! Còn tố cáo tôi tội phỉ báng cơ à? Cô cứ tố cáo đi! Chưa thấy ăn trộm nào lớn lối như vậy! Tháo xuống cho tôi!” Nói xong liền đi đến muốn kéo khẩu trang cô xuống. Nghiêm Noãn bảo vệ khuôn mặt mình trốn qua một bên, không muốn để quản lý kéo luôn kính râm của mình xuống.
Nghiêm Noãn sợ ngây người. Chuyện gì đây? Người này xúc phạm người khác không nói, đã vậy còn trực tiếp động tay động chân. Cô lấy tay cản trở, lại không cẩn thận bị nữ quản lý ấn mặt lên tường.
Nữ quản lý còn tức giận, bắt đầu muốn lục soát người cô. Đúng lúc này, đột nhiên có người xông vào…
“Tiểu Noãn!”
Động tác Nghiêm Noãn tạm dừng, trong chớp nhoáng, khẩu trang cô bị nữ quản lý tháo xuống. May mà cô tay mắt lanh lẹ, hai tay che mặt ngồi xổm xuống mặt đất, chết cũng không buông tay.
Nữ quản lý thở hồng hộc, cũng mệt mỏi không chịu được.
Vẻ mặt Trình Sóc Xuyên âm trầm. Anh liếc mắt nhìn nữ quản lý, chẳng nói chẳng rằng đi tới đỡ Nghiêm Noãn lên. Nghiêm Noãn thuận thế trốn trong lòng Trình Sóc Xuyên, tháo mũ xuống che nửa khuôn mặt.
Hai người bọn họ từ phòng bảo vệ đi ra, giám đốc siêu thị biết rõ tình huống cứ xin lỗi không ngừng, còn nữ quản lý kia bị mắng một trận.
Tuy Nghiêm Noãn rất tức giận nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc tính toán chuyện nhỏ nhặt này. Cô thấp giọng kề tai nói nhỏ với Trình Sóc Xuyên, “Chúng ta mau đi mau.”
Hai người đi ra ngoài. Nghiêm Noãn oán giận hỏi Trình Sóc Xuyên: “Anh đi đâu vậy, không phải cắt trái cây một phút sao, mãi không thấy anh ra QAQ!”
“…Anh ở trên xe đợi em rất lâu.”
“Sao như vậy được, em…” Nghiêm Noãn định phản bác thì nhớ ra siêu thị có mấy cái cửa. Ngày thường bọn họ đều đi bằng cửa B1, cho nên cô căn bản quên Trình Sóc Xuyên cũng có thể không đi B1. Bây giờ ngẫm lại, từ quầy rau củ đi ra, hình như A1 gần hơn. Cô yêu đương vào lú đầu mất rồi.
Cô vẫn tức: “Vậy cũng là do anh. Sao lại không đi cửa B1!”
Trình Sóc Xuyên xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Ở phòng bảo vệ còn đánh nhau với quản lý, em thật sự cho anh thêm mặt mũi.”
“Ai đánh nhau với cô ta, em là người có trình độ, không động tay động chân. Nói đi cũng phải nói lại, người như vậy lần đầu tiên em thấy đấy. Cô ta còn định tháo cả kính râm với khẩu trang của em. Đúng rồi, kính râm của em bị cô ta tháo xuống, rơi ở phòng bảo vệ kìa. Đắt lắm đấy!”
“….”
Hai người đi thẳng ra bãi đậu xe nhưng vẫn đề cao cảnh giác, lâu lâu lại quan sát xung quanh xem có người chụp không.
Người của tòa soạn C ngồi ở trong xe, cầm ống nhòm theo dõi hai người họ.
“Này, người dùng mũ lưỡi trai che mặt, có phải là Tống Diệc Nhiên không? Tầm này chắc cô ấy ghi hình chương trình xong rồi.”
Người còn lại nhận lấy ống nhòm, nhìn, “Bên cạnh là đàn ông sao? Không nghe nói Tống Diệc Nhiên có bạn trai mà.”
Người ngồi chỗ tài xế đập cậu ta một cái, “Cậu nghe nói thì người ta giấu giếm làm gì, còn không mau chụp, chụp xong đuổi kịp hai người họ, chắc chắn sẽ đi thuê phòng.”
Người kia im miệng. Thật ra, cậu ta ngẫm vẫn thấy có gì đó sai sai. Người con gái kia là minh tinh, khí chất che giấu không được, nhưng ngực cô không lớn bằng Tống Diệc Nhiên, cũng lùn hơn Tống Diệc Nhiên một chút.
Nhưng mà lão đại đã lên tiếng, đành làm theo.
Đi tới Minh Nguyệt Lí, paparazzi không nhịn được nói: “Lão đại, Tống Diệc Nhiên không ở đây. Cô ấy ở Tiêu Tương Hoa Đình.”
“Ít nói nhảm thôi! Cần cậu nói à? Cô ta không ở đây, bạn trai cô ta có thể ở đây.”
“Nhưng mà chúng ta không vào Minh Nguyệt Lý được, dù đến thăm cũng phải có chủ hộ đồng ý mới được vào.”
Lão đại dùng ống nhòm nhìn đuôi xe biến mất trước mắt, nghiến răng nói, “Cậu đi báo với Tiểu Mã Tiểu Lưu, mấy ngày nay thay phiên canh ở chỗ này, phải chụp được ảnh Tống Diệc Nhiên và người đàn ông kia cùng ra vào tiểu khu, nhớ kỹ biển số xe kia, nhìn xe…..”
Hắn còn chưa nói hết, chỉ thấy chiếc xe kia quay đầu lại đi ra, “CMN, chuyện gì đây, làm sao nhanh như vậy lại đi ra.”
“Đây là tài xế chứ không…..”
“Cậu, lái xe theo tài xế kia xem, tôi chờ ở chỗ này.”
Hai mươi phút sau, paparazzi gọi điện thoại tới, “Lão đại, xe này của giải trí Khải Trình, đã lái thẳng vào công ty giải trí Khải Trình.”
Giải trí Khải Trình? Tống Diệc Nhiên đâu dính dáng gì đến công ty này.
“Tra, tra cho tôi, tra từ người đàn ông kia, vừa rồi chụp được ảnh, anh ta không che mặt. Tôi nói với cậu biết, người đàn ông kia có lẽ là quan chức cấp cao giải trí Khải Trình.”
Không thể không thừa nhận, trực giác paparazzi vô cùng nhạy, bọn họ tra được rất nhanh. Người đàn ông kia là tổng giám đốc giải trí Khải Trình mới nhậm chức – Trình Sóc Xuyên. Thú vị hơn, trước đây anh là giám đốc bộ phận khai thác khoa học kỹ thuật Khải Trình, đồng thời cũng là người chịu trách nhiệm trò chơi , mà Tống Diệc Nhiên… đang tranh nhân vật phù thủy cùng Chu Thiên Huệ vậy mà dễ dàng lấy được, trở thành một trong những người phát ngôn của .
Ngửi được mùi bát quái, mọi người đều không kiềm chế được sự kích động.
“Bám chặt lấy tin này, kinh phí tôi chi trả. Thuê phòng… tốt nhất là chụp ảnh không bị màn cửa sổ che!”
Nghiêm Noãn với Trình Sóc Xuyên vừa về nhà, hoàn toàn không hay biết tai bay vạ gió sắp tới gần.
Nghiêm Noãn thầm tính toán. Tuy buổi tối cô với Trình Sóc Xuyên ngủ với nhau nhưng anh không dọn đến ở cùng cô hẳn. Nghĩ đến lúc anh làm việc, mình không thể “hồng tụ thiêm hương”(1), lại nghĩ đến mình sắp đi tuần lễ thời trang một tuần, sẽ có một khoảng thời gian thật lâu không gặp được, lồ ng ngực ấm ách khó chịu. Cô không muốn lãng phí thời gian, muốn ở bên núi băng nhỏ nhiều hơn.
(1)Hồng tụ thiêm hương: là cái tay áo của người con gái, ý nói đêm tối khi thư sinh đọc sách, có cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ở bên châm hương, hương khói bám vào tay áo, ý là khi Trình Sóc Xuyên làm việc thì mình cũng không thể ở bên.
Vì vậy lúc Trình Sóc Xuyên nấu ăn, Nghiêm Noãn bắt đầu nõng nhẽo, như gấu Koala quấn anh, ôm eo anh.
“Anh Xuyên à, hay là anh dọn đồ qua ở với em đi. Anh xem chỗ lớn như vậy, rộng vậy cũng vô ích. Anh tới ở, chúng ta có thể cùng nhau đọc sách, cùng nhau chơi game….”
“Em thích đọc sách từ khi nào thế?”
“Em…em!”
Nghiêm Noãn xịu mặt mất hứng, “Tạp chí cũng là sách.”
Trình Sóc Xuyên đổ trứng đã đánh bông vào chảo, thản nhiên mở miệng, “Anh suy nghĩ một chút.”
“Anh phải suy nghĩ bao lâu?”
“Xem biểu hiện của em.”
Nghiêm Noãn bưởng bỉnh quấn lấy anh, “Biểu hiện gì?”
Trình Sóc Xuyên nhìn cô một cái, lại đưa mắt rời xuống, Nghiêm Noãn vô ý thức cúi đầu, “núi băng nhỏ” đang nhìn… ngực… của cô? Cho nên biểu hiện là….???
Nghiêm Noãn nghĩ, Trình Sóc Xuyên nên đổi tên thành “núi vàng nhỏ” hoặc “núi đen nhỏ”(2)
(2)Ý ở đây có hai lớp nghĩa. “Đen” là chỉ sự đen tối. “Vàng” là chỉ sự nhiệt tình.