Ở trước mặt Trình Sóc Xuyên không thẹn không ngượng nhưng không có nghĩa là ở trước mặt người khác cũng vậy. Nghiêm Noãn thấy A Tinh và Thượng Dương đều đứng ở cửa, mặt lập tức đỏ au. Nhưng cô cũng không có ý định trượt khỏi người Trình Sóc Xuyên mà ôm chặt hơn, vùi đầu vào lòng anh che mặt đi.
Ôm công chúa gì gì đó…. cũng không thể không nhìn thấy hai người sống sờ sờ ở đây chứ.
Thượng Dương yên lặng cảm thán trong lòng. Người trẻ tuổi thời nay thật phóng khoáng! Nhưng nét mặt chị ta lại làm như không có việc gì: “Chào Trình tổng, không biết hai người đã ăn sáng chưa? Nghĩ đến việc hôm qua Tiểu Noãn bị hoảng sợ, chúng tôi đặc biệt qua đây làm bữa sáng.”
Trình Sóc Xuyên gật nhẹ: “Đã ăn rồi.”
Thượng Dương: “Ồ! Như vậy à. À đúng rồi Tiểu Noãn, di động của em để ở trên bàn, một lát nữa nhớ tới phòng làm việc. Vậy chúng tôi không làm phiền nữa.”
Nói xong chị ta túm lấy A Tinh đi về hướng thang máy. A Tinh h0àn toàn chìm trong trạng thái suy sụp. Theo Nghiêm Noãn đã nhiều năm, bắt đầu từ khi nào phong cách của cô trở thành như vậy? Mùi vị tình yêu sa đọa kia quả thật làm người thần phẫn nộ.
Đợi hai người kia vào thang máy, Nghiêm Noãn mới nhẹ nhàng từ trong lòng Trình Sóc Xuyên ngẩng đầu lên quan sát xung quanh, vừa lúc bị Trình Sóc Xuyên bắt gặp.
Cô thè lưỡi.
Trình Sóc Xuyên: “Hôm nay không chạy bộ, ngày mai chạy thêm 1km.”
Nà ní? Còn tưởng núi băng nhỏ quên chuyện chạy bộ rồi chứ. Quả thật như sấm đánh giữa trời quang.
Nghiêm Noãn ra sức lắc đầu: “Đừng thế mà, chạy tiếp chân em sẽ có cơ bắp mất, khó coi chết đi được.” Cô đụng chóp mũi mình vào chóp mũi của Trình Sóc Xuyên, nháy mắt: “Em có thể ngủ cùng anh để bồi thường ‘thịt’ mà! Đừng chạy bộ!”
Trình Sóc Xuyên mím môi, con ngươi trầm xuống: “Em rụt rè chút.”
Anh vẫn trưng bộ mặt than nhưng làn da ở cổ lại hơi phiếm hồng.
Nghiêm Noãn ôm cổ anh nhịn cười, không làm nũng nữa.
Về nhà thay xong quần áo, Trình Sóc Xuyên tính toán đưa cô đi phòng làm việc trước rồi lại đi làm.
***
Phòng làm việc bên kia.
Hôm qua bị từ chối cuộc gọi rất nhiều lần mà lão Hoàng chưa từ bỏ ý định. Sáng sớm nay đã tự mình đến phòng làm việc của Nghiêm Noãn. Ông ta muốn gặp Nghiêm Noãn.
Cả tối qua ông ta không được ngon giấc. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy Nghiêm Noãn là nhân tố rất quan trọng.
Nếu Trình tổng mới nhậm chức của giải trí Khải Trình chạy thẳng đến trường học quỷ chỉ để bảo vệ nghệ sĩ công ty thì sao chỉ mang mỗi Nghiêm Noãn đi? Dương An An trực thuộc công ty được nâng đỡ sao không nhắc tới? Sau cùng vẫn là được người đại diện đến đón.
Còn nữa, ngay từ đầu công ty giải trí Khải Trình chỉ có một vị trí, nhưng bọn họ không cần tài nguyên đài Tinh Thành, chỉ đổi thành thêm một vị trí cho Nghiêm Noãn. Điều này rất kỳ quái! Với thanh danh hiện tại của Nghiêm Noãn, công ty giải trí Khải Trình nguyện ý ký hợp đồng với cô đã rất lạ rồi, thế nhưng còn muốn tiêu nhiều khí lực như vậy để nâng cô lên thành người đứng đầu, không có kim chủ đứng đằng sau là không có khả năng.
Càng nghĩ lão Hoàng càng cảm thấy Nghiêm Noãn cùng Trình tổng mới tới này có quan hệ không bình thường, có thể nói, Trình tổng mới tới là kim chủ mới của Nghiêm Noãn.
Mà thế lực đằng sau Trình tổng này hẳn là rất lớn. Hôm qua dám nói thẳng muốn kiện lên tòa án cơ mà. Người bình thường không ai có khẩu khí lớn vậy đâu.
Nhưng ông ta điều tra mãi mà chẳng có chút thông tin gì về vị Trình tổng này, chỉ biết anh từ bên công ty khoa học kỹ thuật Khải Trình chuyển sang đảm nhiệm vị trí. Mà bên công ty khoa học kỹ thuật Khải Trình có lời đồn rằng anh là con của Trình Nghĩa Quang, nhị thiếu gia Khải Trình.Chắc đây là lời đồn nhảm. Đến tận bây giờ, chưa ai nghe nói Trình Nghĩa Quang có đứa con thứ hai cả. Có khi là họ hàng mà thôi.
Dù sao đi chăng nữa, ông ta không thể đắc tội với Khải Trình. Nếu phía Trình tổng bên kia cường ngạnh như vậy, ông ta không ngại ra tay từ chỗ Nghiêm Noãn. Chương trình này không thể cứ ngừng như vậy được!
***
Nghiêm Noãn đến phòng làm việc, người đầu tiên đón tiếp cô không phải nhân viên mà là lão Hoàng, nhà sản xuất chương trình “Trốn thoát”.
Nghĩ đến những gì Thượng Dương nói tối qua qua điện thoại, cô đã đoán được đại khái mục đích lão Hoàng đến đây.
Cô cười nhẹ: “Hoàng tổng, sao ngài lại đến đây, mau vào trong ngồi.”
Thấy thái độ Nghiêm Noãn vẫn bình thường, lão Hoàng dần thả lỏng tâm trạng.
Thật ra, Nghiêm Noãn có ý muốn tiếp tục quay chương trình. Nhưng loại trải nghiệm kh ủng bố này, có mấy cô gái nguyện ý tiếp tục đi vào trong?
Hôm nay nhà sản xuất tự mình tới cửa, việc này cũng nên cẩn thận bàn lại. Cô liếc A Tinh một cái, A Tinh hiểu ý, mang hợp đồng được Thượng Dương cùng bên pháp vụ bổ sung thêm đến.
Sáng nay A Tinh cùng Thượng Dương đến nhà cô để nấu cơm còn mang theo bản hợp đồng được bên pháp vụ bổ sung suốt đêm, nghĩ muốn cùng Nghiêm Noãn nói một chút, ký thêm một phần hợp đồng rồi tiếp tục quay đỡ hơn là giương cung bạt kiếm ở trên tòa án. Nhưng lúc ấy Trình Sóc Xuyên có ở đó, Thượng Dương không nhắc đến. Mà lúc sau ở nhà, Nghiêm Noãn thấy bản hợp đồng là biết có ý gì.
Lão Hoàng không hề từ chối việc bổ sung điều khoản hợp đồng. Chỉ cần báo trước cảnh quay, đảm bảo hệ số nguy hiểm ở mức vừa phải, cho phép đưa người đại diện cùng trợ lý theo là được. Phía Nghiêm Noãn đã thu phục được thì mấy vị khách mời khác không có gì khó. Đến đây, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Phòng làm việc Nghiêm Noãn vừa tiễn lão Hoàng đi lại đón thêm vị khách khác.
Rebecca, thư kí của Thẩm Tư Diệu.
Gặp lại Rebecca, Nghiêm Noãn và A Tinh đều hơi sửng sốt. Một Rebecca ngày thường sõi đời, hôm nay lại mất tự nhiên, không ngồi xuống cũng chẳng uống trà, chỉ đứng nói chuyện với Nghiêm Noãn.
“Nghiêm tiểu thư, hôm nay tôi tới đưa thiệp mời.”
Cô ấy vừa nói, cả phòng làm việc lặng ngắt như tờ. Thật sự quá xấu hổ! Giúp ông chủ đưa hoa tặng quà, cô ấy không từ chối nhưng giúp ông chủ đưa thiệp mời cho bạn gái cũ thì quá thất đức rồi.
Nói xong, cô ấy đặt thiệp mời tinh xảo vào tay Nghiêm Noãn, rồi tìm lý do vội vàng muốn rời đi.
Những người khác đều lờ mờ đoán ra được chút ít. Thư ký của bạn trai cũ đến đưa thiệp mời, mà thiệp mời màu đỏ thẫm kia còn có thể là loại thiệp mời nào? Đương nhiên là thiệp cưới rồi! Này cũng quá đáng rồi! Xem Nghiêm Noãn của bọn họ là gì vậy?
Vài em gái bên ban tuyên truyền xắn tay áo lên định đi nói phải trái, nhưng Nghiêm Noãn lại phản ứng lại trước. Ồ, hình như Thẩm Tư Diệu phải kết hôn. Lần trước có nói qua điện thoại, cô xém tí nữa quên mất.
Trước kia, lúc cô với Thẩm Tư Diệu diễn trò, cô gái Rebecca này hiểu chuyện lắm: “Cám ơn cô Rebecca nhé. Cô vội vàng đến đây, còn không cả ngồi lại, hay uống cốc trà nhé?”
Rebecca lắc đầu nguầy nguậy: “ Không được, không được! Nghiêm tiểu thư tôi còn phải đến sân bay đón khách, thật sự xin lỗi.”
Cô ấy chạy còn nhanh hơn thỏ.
Thẩm Tư Diệu & Chương Diệc Linh.
Cô mở thiệp mời ra, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó tùy ý đặt nó ở trên bàn.
Nghiêm Noãn không nói cho ai biết quan hệ thật giữa mình và Thẩm Tư Diệu, nên phản ứng bình thản này trước mặt nhân viên trong phòng thành tâm trạng không tốt, đang cố kìm nén.
A Tinh cũng hơi lo lắng. Bây giờ, Nghiêm Noãn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt với Trình tổng. Vào lúc này, Thẩm đưa thiệp mời tới là có ý gì?
Cô nàng nghĩ, Nghiêm Noãn sẽ không đi, nên định ném thiệp mời đi, mắt không thấy tâm không phiền. Thượng Dương thấy động tác của cô nàng, vội vàng ngăn cản: “Em làm gì thế?”
“Ném đi chứ sao, chị ấy cũng đâu có đi.”
Thượng Dương: “Ai nói thế? Trước đó Tiểu Noãn còn nói với chị cô ấy muốn đi tham dự hôn lễ của Thẩm tổng đó, em ngày đó không phải cũng ở đây sao, không nghe được?”
Ngày đó? A Tinh h0àn toàn không có ấn tượng.
Lúc này, Nghiêm Noãn nói: “Đúng rồi, đừng ném nó đi, hôn lễ này chị muốn đi đấy. Thẩm Tư Diệu phải giúp chị làm sáng tỏ lời đồn.”
***
Hôn lễ của Thẩm Tư Diệu cùng Chương Diệc Linh được cử hành vào ba ngày sau.
Ba ngày đấy, Nghiêm Noãn nhận thêm việc chụp họa báo Thượng Dương giới thiệu. Trước kia, lời mời chụp tạp chí kéo đến cô không dứt, mà vừa xảy ra chuyện, chẳng bên nào mời cô nữa. Lần này tuy chỉ là tạp chí hạng hai nhưng vẫn là ảnh trang bìa, không phải kiểu chụp cũng được không có cũng chẳng sao. Vì vậy, cô đi một chuyện đến Tinh Thành.
Công việc nhiều lên, cô không còn nhiều thời gian dính lấy Trình Sóc Xuyên nữa. Vì thế, cô cảm thấy rất bất mãn, lại nghĩ nếu như sau này mình trở lại như xưa, hơn nửa thời gian đều phải ở trên máy bay, bay đi khắp nơi, vậy cô chẳng còn thời gian nói chuyện yêu đương với núi băng nhỏ nữa. Nghĩ vậy, bỗng cô thấy chìm cũng rất tốt ấy chứ.
Haizz, yêu đương khiến người sa đọa.
Ngay cả bạn trai cũ kết hôn, cô xém tí nữa quên mất.
Trở lại thủ đô vào lúc rạng sáng, Trình Sóc Xuyên đến sân bay đón cô. Về đến nhà lại làm cho cô cháo thịt nạc trứng muối. Ăn khuya là tội ác nên trước Nghiêm Noãn nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nhưng nghe nói buổi chiều cô chưa ăn gì, Trình Sóc Xuyên ngang ngạnh bắt cô phải ăn.
Cô cầm thìa, lúc này mới nhớ ra có chuyện chưa nói với núi băng nhỏ: “Đúng rồi, anh Xuyên này, mai em muốn đi dự đám cưới.”
Trình Sóc Xuyên ngồi đối diện cô đang gõ máy tính, nghe vậy tay dừng một lại.
“Hôn lễ của Thẩm Tư Diệu?”
Anh biết sao?
Nghiêm Noãn chậm rãi bỏ thìa xuống: “Ừm… Đúng, không phải bên ngoài nói em dùng quy tắc ngầm sao, bị nhà giàu bao dưỡng. Lúc mới bị đá, anh ấy bảo sẽ giúp em làm sáng tỏ tin đồn.”
“Anh ta nói gì em cũng tin?”
Vì sao không thể tin, bạn thân mà…
Thấy vẻ mặt thản nhiên của Nghiêm Noãn, sắc mặt Trình Sóc Xuyên sa sầm, u ám hơn thường ngày.
Nghiêm Noãn cắn thìa im lặng quan sát Trình Sóc Xuyên, cảm giác âm thanh anh gõ bàn phím lớn hơn, thầm cười trộm: “Anh Xuyên à, không phải anh ghen đó chứ?”
“Ba” một tiếng, Trình Sóc Xuyên gập máy tính lại, bình tĩnh nói: “Ăn xong về phòng ngủ.”
“Anh ghen thật à? Em nói anh nghe, em với Thẩm Tư Diệu không có gì đâu, không giống như anh tưởng tượng.”
Cô không nói thẳng việc Thẩm Tư Diệu là gay. Dù gì thì đây cũng là việc riêng tư của người khác, cho cô biết việc riêng tư là do tín nhiệm, không nên lợi dụng sự tín nhiệm ấy để lấy sự tín nhiệm từ người khác. Về điểm này Nghiêm Noãn rất rõ ràng.
Trình Sóc Xuyên im lặng mất một lúc mới mở miệng: “Anh không quan tâm đ ến quá khứ hai người ra sao.”
Nhưng bọn em nào có quá khứ!
Anh đứng dậy, ôm Nghiêm Noãn, trịnh trọng lặp lại lần nữa: “Anh không để ý đến quá khứ của em.”
Nghiêm Noãn ngây ngốc gật đầu.
Anh đưa Nghiêm Noãn về phòng, đặt lên giường: “Khuya rồi, ngày mai em còn phải tham dự hôn lễ. Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nghiêm Noãn nắm lấy tay anh: “Anh không ở lại sao?”
Cô bắt đầu làm nũng: “Gần đây em ngủ không ngon, ôm vàng thỏi chẳng khá hơn là bao. Em ôm anh ngủ thôi, cam đoan không làm gì cả.”
Trình Sóc Xuyên ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
***
Hôm sau rời giường, Nghiêm Noãn vừa đắp mặt nạ vừa đang đứng trước tủ chọn quần áo.
Hôm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều phóng viên. Nói đến đây, bỗng nhiên cô nhận ra mình đã lâu không bị phóng viên vây quanh. Không được để mình thua cuộc. Mặc cái gì đây nhỉ?
“Anh Xuyên ơi, cái này đẹp không?”
“Hay là cái này nhé, hôn lễ phải ăn mặc trịnh trọng một chút mới đúng.”
Nghiêm Noãn chọn phải chọn trái, Trình Sóc Xuyên một lời cũng không nói đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lại mặt than.
Rõ ràng không vui mà chẳng chịu nói. Người gì đâu mà khó hiểu. Tối qua rõ ngoài miệng bảo không cần quan tâm nhưng cô vẫn phải dùng tay phục vụ cả đêm ấy thôi?
Nghiêm Noãn thầm lẩm bẩm trong lòng, chờ Thượng Dương tới đón.
Hôm nay, Thượng Dương sẽ cùng cô đi dự hôn lễ, A Tinh phải đến Khoa học kỹ thuật Khải Trình lấy hình ảnh tuyên truyền “Cái thế”.
Đến lúc Nghiêm Noãn ra ngoài, Trình Sóc Xuyên vẫn còn khó chịu, hôm nay không ép cô chạy bộ.
Nghiêm Noãn ôm tâm trạng buồn bực đến chỗ tổ chức hôn lễ, A Tinh gọi điện thoại đến: “Chị, Đường Hạo Dương nói hôm nay là sinh nhật Tiểu Trình tổng!”