Khi chuông cửa vang lên, Việt Vi Lan đang nằm trên giường mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, Hàn Tân đã hẹn sẽ đến rước cô đi xem triển lãm. Cô vội vàng bò dậy, tóc tai bù xù đi ra mở cửa.
Cửa mở, Hàn Tân cả người tươi tắn đứng bên ngoài, cười hì hì nói: “Thức uống…”
Việt Vi Lan kéo cửa ra, xoay người đi vào phòng rửa mặt, “Cho em mười lăm phút. Thức uống trong tủ lạnh đó.”
“Nếu em chịu dùng hơn một tiếng đồng hồ trang điểm chăm chút cho chính mình, anh nghĩ anh sẽ càng vui mừng hơn đấy.” Hàn Tân đi đến trước tủ lạnh, vừa mở cửa ra, vẻ mặt vô cùng chờ mong bỗng chốc biến thành đưa đám, “Không có sữa đậu nành, không có chè đậu xanh, không có canh hạt sen, không có nước ép trái cây tươi…cái gì cũng không có!”
Việt Vi Lan vừa đánh răng vừa lơ đễnh trả lời: “Không phải có Coca hay sao?”
Sau đó bên ngoài đã không còn âm thanh.
Cho đến khi cô đã rửa mặt qua loa rồi đi ra, nhìn thấy Hàn Tân ngồi xổm kế bên tủ lạnh, giữ nguyên tư thế mở cửa, không hề nhúc nhích. Cô thấy có chút kỳ quái, đi qua hỏi: “Sao vậy?”
Hàn Tân cứ nhìn tủ lạnh, vẻ mặt thâm trầm hiếm thấy, cuối cùng lắc đầu, chậm rãi đứng lên: “Đi thôi. Em không ăn chút gì đó rồi hẵng đi xem triển lãm à?”
Việt Vi Lan tiện tay lấy cái bánh bao trong tủ lạnh ra, nhưng bị anh cầm lấy, xem kỹ ngày sản xuất, nhíu mày, rồi ném vào sọt rác.
Viêth Vi Lan không nhịn được, la lớn: “Này, chưa hết hạn mà!”
“Nhưng đã quá hai ngày rồi.” Hàn Tân kéo tay cô, sải bước ra ngoài, “Anh nhớ có người nào đó lúc trước không bao giờ ăn những món phồng phồng, lên men và thức ăn nhanh mà.”
Việt Vi Lan bất đắc dĩ thở dài: “Đại thiếu gia, làm ơn đừng có trông mong một người tội nghiệp đã tăng ca mà vẫn còn giống như trước có thời gian mỗi ngày hao phí tâm tư làm thức ăn để khao đãi chính mình, được không?”
Giọng nói của Hàn Tân bỗng chốc trở nên khó chịu: “Hàn Thị không có bắt em phải tăng ca!”
Việt Vi Lan chưa từng nhìn thấy anh hung dữ như vầy, bị dọa hơi sợ, há miệng, nhưng chẳng nói được gì cả.
Hàn Tân nhìn cô chăm chăm hết một lúc, chân mày giãn ra, mềm giọng: “Chất lượng cuộc sống của em ngày càng kém, anh buộc phải sửa chữa em lại. Đi theo anh trai nào, anh dắt em đi ăn món ngon.”
Việt Vi Lan bị câu nói cuối cùng của anh chọc cười, “Anh nghĩ là anh đang đóng phim Hàn à?”
“Trong đám cây gậy đó có người nào đẹp trai như anh không?” Người nào đó mặt dày không biết xấu hổ kéo cô xuống lầu, mở cửa chiếc xe đua mui trần, đẩy cô vào trong xe. Việt Vi Lan lúc này mới phát hiện băng ghế phía sau xe không ngờ còn có một người đang ngồi đó.
Người đó rụt rè nhướng nửa người lên, chào cô: “Hi, chị Vi Lan.”
——Tiểu trợ lý!
Anh cũng mang cô bé ấy tới!
Việt Vi Lan sau cơn bất ngờ, liền xuống xe: “Chúng ta đổi chỗ đi.” Đâu có chuyện để cho bạn gái chính thức của người ta ngồi ghế sau chứ? Nhưng cô bị Hàn Tân níu lại, “Em cứ ngồi đây đi. Tiểu Tư phải giúp anh tra bản đồ.”
Tiểu trợ lý cười lấy lòng với cô, giơ lên tấm bản đồ lớn trong tay: “Em ngồi phía sau được rồi, dễ tra bản đồ hơn.”
“Tra bản đồ gì vậy? Anh không biết đường à?”
Khóe mắt của Hàn Tân khẽ giật giật.
Việt Vi Lan “A” lên một tiếng, nhớ lại lúc trước ba người đi chơi, lúc nào cũng là Hạ Nhàn lái xe. Mà khi đến lượt Hàn Tân tự mình lái xe, thì đã là chuyện sau khi Hạ Nhàn mất tích rồi…
Nhìn xem, thời gian dần trôi qua, thật sự thì rất nhiều việc đều đang thay đổi, thay đổi trong âm thầm lặng lẽ, thay đổi khiến người ta nhầm lẫn việc hiện tại mới là bình thường—như việc cô đã không còn tự tay làm đủ các món ăn dinh dưỡng, như việc cô đã biến thành một người cuồng việc còn Hàn Tân thì đã biến thành hoa hoa công tử.
Trong khoảnh khắc nhớ lại những năm này, thật khiến người ta không khỏi cảm khái năm tháng thật đáng sợ.
Trong lúc cô đang đắm chìm trong những suy nghĩ miên man, Hàn Tân duỗi hai ngón tay gõ nhẹ lên đầu cô: “Đến giờ kể chuyện cười rồi—hôm nay chúng ta tiếp tục kể chuyện bé thỏ trắng nhé…”
“Dừng!” Việt Vi Lan nhịn không được ôm đầu gào lên, nhưng Hàn Tân căn bản không để ý đến phản ứng của cô, tự biên tự diễn kể: “Ngày đầu tiên, bé thỏ trắng đi đến bờ sông câu cá, chẳng câu được gì cả, đành đi về. Ngày thứ hai, bé thỏ trắng lại đi ra bờ sông câu cá, vẫn chẳng câu được gì cả, đành đi về. Ngày thứ ba, bé thỏ trắng vừa đến bờ sông, một chú cá to từ dưới sông nhảy lên, lớn giọng mắng bé thỏ trắng xối xả: “Mẹ nó, nếu ngươi còn dám dùng cà rốt làm mồi câu, ta liền đè chết ngươi!”
“Ôi, Thượng đế ơi! Cứu con với…Mấy chuyện này đều đã kể hết mười năm rồi, các anh vẫn chưa kể đủ à!!” Buột miệng nói câu này xong, Việt Vi Lan bỗng ngẩn người, nhớ lại chính mình vừa nói là “các anh”. Nhưng trên chiếc xe đang chạy bon bon này, trong ba người bọn họ, người kia thực ra đâu phải là Hạ Nhàn.
Lúc trước, khi cô không vui, chỉ cần Hạ Nhàn và Hàn Tân đem câu chuyện ‘bé thỏ trắng’ được xem là truyện cười nhạt nhất kể một mạch, cô liền nín khóc mà cười, trăm lần như một. Có những thứ, thật đúng là lúc đầu càng tốt đẹp bao nhiêu, thì bây giờ lại càng làm đau người ta bấy nhiêu.
Theo sự trầm mặc của Việt Vi Lan, nụ cười trên mặt Hàn Tân cũng dần biến mất. Anh im lặng lái xe, Tiểu Tư căng thẳng nhìn anh rồi nhìn cô, suốt đường đi chẳng nói một lời.