Ôn Lê nhận được cuộc gọi từ Kinh Đại và Thanh Đại vào giữa tháng Sáu, chuyện này cũng không làm cô bất ngờ mấy. Thi xong cô đã dò đáp án nhẩm chừng kết quả thi của bản thân, cuối cùng cô được 735 điểm, trở thành thủ khoa khối Tự nhiên đứng đầu toàn tỉnh, thành công thi đậu vào Kinh Đại.
Sầm Khê trêu ghẹo cô: “Cậu và Hạ Si Lễ quả nhiên là một cặp nhỉ, cả hai đều là thủ khoa khối Tự nhiên.”
Ôn Lê chỉ mỉm cười.
“Lê Lê, cậu còn thích anh ấy không?” hồi lâu sau Sầm Khê lại hỏi.
Ôn Lê chợt lặng người một chút, cô nhớ lại Hạ Si Lễ mà cô gặp ở Kinh Bắc vài ngày trước giống hệt với lần đầu tiên cô gặp anh, phóng khoáng tự do, kiêu ngạo khó thuần. Ôn Lê nghĩ ngợi một chút rồi đáp: “Anh ấy đã có cuộc sống riêng rồi.”
Sầm Khê biết Ôn Lê chưa quên Hạ Si Lễ nên từ ngày đó cô cũng không bao giờ nhắc đến tên Hạ Si Lễ trước mặt Ôn Lê nữa.
Sau khi trở về từ Kinh Bắc, Ôn Lê không hề nhàn rỗi, cô làm hai công việc gia sư mỗi ngày cho đến khi Kinh Đại khai giảng vào tháng Chín. Trước khi đi, cô dọn dẹp căn nhà ở Nam Đàn sạch sẽ, trước khi đi Ôn Lê đứng ở cửa nhìn vào những hạt bụi li ti bay lơ lửng trong không trung một hồi lâu như thể muốn nói lời tạm biệt với những tháng ngày xưa cũ ở nơi đây.
Khi đến Kinh Đại, Ôn Lê vẫn bận rộn như thường lệ. Đã từng trải qua cảnh khó khăn về tiền bạc nên khi vừa bước chân vào đại học là Ôn Lê đã bắt đầu tìm việc làm thêm, việc nhìn thấy số tiền trong tài khoản ngân hàng của mình tăng lên mỗi ngày mỗi tháng đã trở thành một niềm vui của cô.
Các bạn cùng phòng ký túc xá của Ôn Lê đến từ khắp nơi, trong số đó cô thân với một cô bạn tên là Lữ Tư Vũ. Gia đình Lữ Tư Vũ ở một thành phố cấp ba, trong nhà chỉ có một cô con gái rượu duy nhất nên Lữ Tư Vũ được ba mẹ yêu thương chiều chuộng từ nhỏ, tính cách cô lại thẳng thắn và rộng lượng nên rất được lòng mọi người. Lữ Tư Vũ có một người bạn trai đang học ở Thanh Đại nên thường xuyên chạy sang bên đó tìm anh ta. Thỉnh thoảng rủ cô cũng sẽ rủ theo Ôn Lê đến Thanh Đại chơi nhưng luôn bị Ôn Lê từ chối với lý do bận làm thêm.
Nghỉ lễ Quốc khánh, chỉ có Ôn Lê và Lữ Tư Vũ ở lại Kinh Bắc còn các bạn cùng phòng khác đều đã về nhà.
“Lê Lê, sao cậu không về thăm nhà?” Lữ Tư Vũ dựa vào ghế ngồi trước mặt Ôn Lê hỏi, “Mình ở lại vì muốn ở cạnh bạn trai thêm vài ngày, còn cậu thì sao, chẳng lẽ lại đi làm thêm à?”
Ôn Lê đặt tài liệu dịch xuống, mỉm cười: “Chứ gì nữa.”
“Cậu giỏi thật đó, lâu lâu mới được nghỉ ngơi mấy ngày mà cậu vẫn đi kiếm tiền được, gia đình cậu không nhớ cậu sao?” Lữ Tư Vũ hỏi.
Ôn Lê chợt trầm ngâm, rũ mắt: “Trong nhà mình không còn ai nữa hết, chỉ còn một mình mình thôi.”
Lữ Tư Vũ muốn tự vả chết bản thân vì đã hỏi một câu ngu ngốc như vậy, cô vừa áy náy vừa xót xa: “Xin lỗi Lê Lê, mình không biết…”
Ôn Lê cười nói: “Không sao đâu mà.”
“Lê Lê à, vậy để hôm nay mình đưa cậu đi chơi nhé?” Lữ Tư Vũ đề nghị, “Phòng ký túc xá của bạn trai mình hẹn nhau đi ăn tối, trong số họ có một anh chàng rất đẹp trai, vừa có gu lại thông minh giỏi giang nữa.”
Ôn Lê lắc đầu: “Không có hứng thú.”
Lữ Tư Vũ than thở: “Cậu như vậy càng khiến cho mình tò mò về bạn trai cũ của cậu đó nha. Không biết đó là một người như thế nào mà có thể khiến cho cậu từ chối cả một đám con trai đang xếp hàng dài chờ cậu nữa.”
Lữ Tư Vũ không giấu được sự ngưỡng mộ: “Nói thật đấy, bạn cùng phòng của bạn trai mình thật sự rất ngầu lắm đó, không phải mình nói suông đâu, chắc chắn người này đẹp trai hơn bạn trai cũ của cậu. Đi thôi, đi chơi một chút, vừa ngắm cảnh vừa ngắm trai đẹp, biết đâu hai người lại hợp mắt nhau.”
“Mình không khoác lác đâu, mình khen anh ta ngầu không phải nói cho vui đâu nha. Mình từng gặp anh ấy một lần rồi, cao 188cm, linh kiện hay phần cứng đều là hàng siêu phẩm. Nghe nói anh ấy đã tham gia mấy cuộc thi robot và giành được rất nhiều tiền thưởng. Hồi mới năm nhất mà anh ấy đã bắt đầu lập công ty khởi nghiệp, còn bây giờ dù chỉ mới học năm hai thôi mà đã lôi kéo gần hết mấy đàn anh đàn chị có năng lực của Thanh Đại rồi.”
Lữ Tư Vũ lại tiếp tục tấm tắc khen: “Sinh viên mới tốt nghiệp Thanh Đại hay Kinh Đại như chúng ta thì làm sao có thể chọn đầu quân cho một công ty khởi nghiệp nhỏ bé do một sinh viên sáng lập nhỉ? Chắc chắn là do sức hút cá nhân của anh chàng đẹp trai đó, cộng thêm tiềm năng tương lai của công ty cũng như mức lương và đãi ngộ rồi.”
“Đỉnh lắm đó nha, cậu chắc chắn không muốn đến sao?” Lữ Tư Vũ nháy mắt với cô.Nghe những lời Lữ Tư Vũ nói, đáy lòng Ôn Lê vốn đang yên bình như hồ nước mùa thu vừa bị một hòn đá ném vào, bắt đầu tạo ra những gợn sóng. Ôn Lê thất thần hồi lâu, đến khi định thần lại thì cô phát hiện chính mình đã vô thức gật đầu: “Đi thôi.”
Buổi tối 8 giờ rưỡi, Ôn Lê và Lữ Tư Vũ đến một hội quán ở Kinh Bắc. Khi taxi đến trước cửa hội quán thì đã thấy có vô số siêu xe bóng loáng đang đậu trước cửa, còn có nhân viên giữ xe đến lấy chìa khóa.
Bước vào hội quán, bên trong khí lạnh bao trùm, ánh đèn laser chói mắt chuyển động liên tục quét khắp nơi, ai ai đến đây chơi cũng đều đang chơi rất vui vẻ khiến cho không gian bên trong dần nóng lên theo tiếng nhạc sôi động.
Ôn Lê đi theo phía sau Lữ Tư Vũ, trái tim cô hồi hộp đập mãnh liệt, mãi cho đến khi đã dừng bước trước cửa phòng bao, cô vẫn chưa hiểu bản thân mình đến đây để làm gì.
Đẩy cửa đi vào, ánh đèn bên trong mờ ảo, có khoảng mười mấy người đang ngồi đó. Ôn Lê chỉ cần liếc mắt một cái liền lập tức nhận ra Hạ Si Lễ đang ngồi ở ở giữa. Anh lười biếng tựa người trên chiếc sofa màu đỏ, tóc cắt đầu đinh, gương mặt ngang ngạnh hoang dã, cả người ăn mặc sành điệu hút mắt, giữa các ngón tay còn kẹp một điếu thuốc, dáng vẻ thờ ơ hờ hững không mấy quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Có người nói gì đó với Hạ Si Lễ, anh nghiêng đầu lại gần, gò má nghiêng nghiêng để lộ ra xương quai hàm sắc nét lạnh lùng, yết hầu nam tính lăn lộn chuyển động mỗi khi anh nói gì đó, trong không gian mờ ám mang theo sự quyến rũ mời gọi khó cưỡng. Ánh mắt nóng rực của các cô gái trong phòng đều đang gắn chặt trên người anh.
Ôn Lê đứng chết trân tại chỗ.
Hóa ra, Hạ Si Lễ ở Kinh Bắc và Hạ Si Lễ ở Nam Đàn hoàn toàn không giống nhau.
Đây mới là anh, đây mới là con người thật của Hạ Si Lễ.
“Lê Lê, cậu thất thần cái gì đó?” Lữ Tư Vũ kéo cô ngồi xuống sofa rồi hào hứng giới thiệu, “Đây là bạn cùng phòng của tôi, Ôn Lê, nhìn xinh đẹp trong sáng lắm phải không?”
Trong phòng bao có một đám nam sinh, ánh mắt bọn họ dừng lại trên người Ôn Lê, thỉnh thoảng hỏi vài câu trêu ghẹo: “Em gái có bạn trai chưa?”
“Các anh làm gì phải vội thế.” Lữ Tư Vũ thần thần bí bí nói, “Muốn biết phải không? Không nói cho các anh biết!”
Ngoại trừ Hạ Si Lễ, mọi người còn lại đều cười rộ lên.
“Không ngờ mấy em gái bên Kinh Đại em nào cũng đẹp em nào cũng xinh, sao ở Thanh Đại tìm mãi chả thấy ai.”
“Không biết thằng quỷ Lâm Hác làm sao mà tìm được em gái Tư Vũ nhà chúng ta ở Kinh Đại nữa.”
Lữ Tư Vũ được bạn trai Lâm Hác ôm vào lòng, lần đầu tiên Ôn Lê thấy cô ấy cười e lệ như vậy. Cô bắt đầu hối hận vì đã đồng ý đến đây với Lữ Tư Vũ.
Ôn Lê lẳng lặng ngồi yên một góc, có một nam sinh bên cạnh đưa cho cô một ly rượu, Ôn Lê ngước mắt lên nhìn về góc sofa ở phía đối diện, đúng lúc này anh cũng ngước mắt lên, giữa một biển người đang xập xình lắc lư, ánh mắt họ chạm vào nhau.
Ôn Lê hốt hoảng vội vàng tránh ánh mắt anh, tay cô cầm ly rượu đến mức trắng bệch, hình như nam sinh kế bên nói gì đó với cô nhưng cô hoàn toàn không cách nào nhớ được anh ta nói gì.
Trong khoảnh khắc đó cô chỉ nhớ đến ánh mắt của Hạ Si Lễ. Lạnh lùng, sắc bén, như thể anh đang nhìn một người xa lạ.
Ôn Lê cúi đầu nhấp một ngụm rượu, cảm giác cay nồng lan tỏa trong cổ họng, vị cay lan tràn đến tận trái tim cô khiến nó nhói lên từng cơn.
“Chơi trò chơi đi, bình rượu chỉ vào ai thì người đó phải trả lời một câu hỏi của mọi người.”
“Được thôi.”
“Cùng chơi nào.”
Lâm Hác xoay chai rượu trên bàn, đầu chai chỉ vào người đang ngồi trên sofa, cả phòng hò reo khi người xui xẻo đầu tiên là Hạ Si Lễ.
“Anh Hạ à, đây không phải là do anh em muốn hại cậu đâu nha, mấy mỹ nữ ở đây ai cũng đang nhìn cậu đó.”
Hạ Si Lễ dựa lưng vào ghế sofa nhướng mày, giọng nói trầm thấp ma mị: “Muốn hỏi gì?”
Một cô gái mặc áo hai dây đen đã nhìn Hạ Si Lễ không rời mắt từ nãy đến giờ vội vàng hỏi: “Có bạn gái chưa?”
Ánh mắt của mọi người trong phòng tập trung vào Hạ Si Lễ.
Anh rũ mắt, khóe miệng nhếch lên, anh chơi đùa với cái bật lửa trong tay một hồi lâu rồi chợt cười lên, giọng cười khàn khàn quyến rũ: “Có, rất lâu rồi.”
Ánh mắt đám nữ sinh trong phòng dần nhuốm lên màu thất vọng, vẫn có một vài cô lớn gan đùa giỡn: “Thêm một người nữa thì có phiền không?”
Hạ Si Lễ duỗi chân, im lặng cười cười.
Ôn Lê không thể phân biệt được sự khó thở của mình là do không khí trong phòng bao này quá ngột ngạt hay là vì lời anh nói. Từng câu từng chữ của anh như đang đấm mạnh vào hết thảy những mộng tưởng của cô. Vậy thì những gì cô nghe được thấy được ở Thanh Đại đều là sự thật sao?
Ôn Lê cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp chặt, cổ họng nghẹn lại.
Tiếng cười đùa náo nhiệt trong phòng dần trở nên mờ nhạt.
Không biết bao lâu sau, cánh tay Ôn Lê bị ai đó kéo nhẹ, cô chậm rãi ngẩng đầu lên thì phát hiện mọi người trong phòng đều đang nhìn về phía cô, ngoại trừ Hạ Si Lễ.
“Lê Lê, mọi người đang hỏi cậu đấy, bọn họ hỏi cậu có bạn trai chưa?” Lữ Tư Vũ nhắc cô.
Đôi hàng mi của Ôn Lê run lên, ánh mắt cô vô thức nhìn về phía Hạ Si Lễ. Anh đang nghiêng người về phía trước, cùi chỏ tựa vào đầu gối, với tay lấy hộp thuốc lá trên bàn, cắn một điếu trong miệng rồi bật lửa châm thuốc, một chuỗi thao tác thành thục lão luyện.
Ở Nam Đàn, trong ký ức của Ôn Lê, Hạ Si Lễ rất hiếm khi hút thuốc, nhất là mấy lúc hai người ở bên nhau thì anh cũng chưa bao giờ hút.
Ôn Lê chậm rãi dời ánh mắt, mỉm cười khẽ nói: “Có bạn trai rồi.”
Ôn Lê nói xong, Lữ Tư Vũ nhìn cô một cái, mấp máy môi định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt trở vào.
Đám nam sinh trong phòng biết cô không còn độc thân nữa thì dần chuyển sự chú ý lên người các cô gái khác. Trò chơi được tiếp tục cho đến tận đêm khuya. Ôn Lê uống vài ly rượu nên má đã hơi hồng hồng, thật ra thì tửu lượng của cô khá cao, chỉ là rượu làm mặt cô hơi nóng lên nên Lữ Tư Vũ lo lắng hỏi thăm.
Ôn Lê cười lắc đầu: “Mình không sao.”
Ra khỏi hội sở, mười mấy con người ai ai cũng đều có xe riêng, đến lúc này Ôn Lê mới tỏ tường một chuyện: việc đỗ vào trường đại học danh giá với cô mà nói chính là một đích đến quan trọng, còn đối với các cậu ấm cô chiêu sinh ra lớn lên đất Kinh Bắc này thì chỉ mới là vạch xuất phát.
Một chiếc siêu xe Koenigsegg với tiếng gầm vang dội dừng lại trước mặt họ. Hạ Si Lễ đội chiếc mũ lưỡi trai, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hác: “Tối nay không về.”
Lâm Hác cười khẩy: “Biết cậu không về mà, tôi cũng không tính hỏi.”
Ôn Lê nhìn Hạ Si Lễ nở nụ cười có chút xấu xa, bàn tay dài của anh tùy ý tựa lên khung cửa, trên tay trái anh thấp thoáng có một hình xăm nhưng do trời tối quá nên cô không thể nhìn rõ được đó là hình gì.
Ôn Lê tự hỏi liệu anh có hối hận vì đã bảo vệ cô mà bị thương, có hối hận vì cô mà ngồi tù hay có hối hận vì đã làm tất cả những điều không nên làm vì cô không?
Có lẽ là có, giống như vết sẹo do Đàm Thanh gây ra trên tay anh nay đã được một hình xăm che đậy lại vậy.
“À anh Hạ này, không phải nhà cậu rất gần trường sao, cậu đưa em gái này về đi?” Lâm Hác đã uống khá nhiều, mặt đỏ bừng bừng, ôm lấy Lữ Tư Vũ, “Tôi và Tư Vũ tối nay không về đâu.”
Lữ Tư Vũ liếc anh một cái: “Ai đi với anh, em muốn về cùng Lê Lê.”
Ánh mắt Ôn Lê dừng lại trên người Hạ Si Lễ, ánh mắt anh cũng hướng về phía cô nhưng lại giống như đang xuyên qua cô nhìn về một nơi xa xăm nào đó, ánh mắt anh đen láy nghiền ngẫm, giọng nói hờ hững lạnh lùng đáp lời Lâm Hạch: “Không tiện lắm.”
Lâm Hác như nhớ ra điều gì, vội nói: “Ôi, tôi quên mất, anh Hạ từ xưa giờ đều không chở ai khác ngoài bạn gái.”
Hạ Si Lễ hừ một tiếng, khóe miệng anh nhếch lên, không nhìn họ nói: “Tôi đi đây.”
Chiếc siêu xe Koenigsegg màu đen cam gầm lên một tiếng rồi lao đi, nhanh chóng mất hút giữa màn đêm của đất Kinh Bắc phồn hoa tráng lệ.
Ôn Lê nhìn theo, không hiểu sao cô lại nhớ đến ngày bọn họ chia tay, trên gương mặt Hạ Si Lễ lần đầu tiên để lộ ra sự hèn mọn mà cô chưa từng thấy.
“Những gì em muốn, anh đều có thể cho em.”
“Chờ anh vài năm thôi, được không?”
Một năm.
Chỉ mới một năm thôi mà khoảng cách giữa Hạ Si Lễ và cô đã ngày càng lớn.
Đó là lần cuối cùng Ôn Lê gặp anh.
Thanh Đại và Kinh Đại rất gần nhau, chỉ cách nhau mỗi Di Hòa Viên, có đi bộ cũng chỉ chưa đến hai cây số. Tuy chỉ cách nhau có hai cây số nhưng Ôn Lê cũng chưa từng gặp lại Hạ Si Lễ ở Kinh Bắc.
Cũng đúng thôi, ở một thị trấn bé nhỏ như Nam Đàn còn khó gặp nhau nữa là huống chi ở Kinh Bắc rộng lớn này.
Lần tiếp theo Ôn Lê nghe được tin tức về Hạ Si Lễ là hai tháng sau.
Anh ra nước ngoài.
Tiếng máy bay vút qua bầu trời vang lên, Ôn Lê tựa vào lan can ký túc xá của Kinh Đại, lặng lẽ nhìn theo vệt khói máy bay để lại giữa những rặng mây.
Suốt 7 năm sau đó Ôn Lê cũng chưa từng nghe thêm bất kỳ tin tức gì về Hạ Si Lễ.