Nhật kí luyện tập
Tôi được Rose bảo rằng mình nên viết nhật kí, nên tôi sẽ bắt đầu viết từ hôm nay.
Tôi không biết viết bằng ngôn ngữ của thế giới này nhưng như thế cũng sẽ tốt hơn nếu những điều này là bí mật.
Được rồi, tôi sẽ bắt đầu viết về những oán giận hàng ngày của tôi ở trong quyển nhật kí này.
Ngày 1
Tạm thời, tôi nên viết về ngày hôm nay.
Hôm qua, sau khi được Tong nhắc nhở về bài huấn luyện khắc nghệt; nó thực ra lại dễ một cách bất ngờ.
Đầu tiên, tôi bị phải cảm nhận được ma lực. Tôi đã có thể cảm nhận được nó một cách dễ dàng.
Ở giữa ngực tôi, tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp đang lấp đầy mình. Dường như đó là cảm giác của ma lực. Sau đó Rose đã bảo tôi rằng tôi nên tập trung để có thể lấy năng lượng đó ra ngoài cơ thể.
Sau khi đã luyện tập sử dụng ma thuật xong, tôi được học về các thông tin liên quan đến thế giới này.
Ngồi trên bàn, một bài viết dày đã được đưa cho tôi cùng với một câu nói ngắn ngủi; “Đọc đi” đó là những gì tôi được bảo. Cô vừa nói một điều vô
lý đấy sensei, cô có biết không.
Làm sao mà tôi đọc được chữ của thế giới này chứ! Tôi đã hét lên phản đối cô ấy.
Theo như Rose, những anh hùng được triệu hồi đến đây đều có ma thuật tự động phiên dịch giúp họ. [note4940]
Trong khi còn bán tín bán nghĩ, tôi đã mở bài viết ra đọc. Và dĩ nhiên, tôi có thể đọc nó. Tôi đã rất sửng sốt.
Lại một lần nữa, tôi đã nghĩ rằng ma thuật thật tuyệt vời.
Có vẻ như, có những sinh vật ở thế giới này được gọi là quái vật. Nó có cảm giác như là một game RPG. Nghĩ đến điều đó, tôi đã tràn ngập trong cảm xúc của mình và nói ra suy nghĩ của mình bằng một giọng điệu rất kì lạ. Và rồi tôi đã bị Rose tát.
Cái tát đó khá là đau.
Trong khi tôi đang lặng lẽ đọc , tôi đã có thể biết được những chủng tộc ở thế giới này. Trong số đó có Elf, Người Thú,... Có những chủng tộc mà bạn có thể thường xuyên thấy trong game.
Ngoài vương quốc Lyngle, tôi đã có thể hiểu rằng thế giới này còn có rất nhiều vương quốc khác. Tuy nhiên hầu hết đều là vương quốc của loài người.
Trong khi tôi đang ngồi lặng lẽ đọc một cuốn sách khổng lồ, Rose ngồi ở chiếc ghế đằng trước tôi trong im lặng.
Trong lúc đó, áp lực [note4941]rất lớn.
Nhưng, nếu đây là cuộc huấn luyện hằng ngày của tôi, thì tôi có thể lo được đúng không?
Mặc dù vậy, Tong lại đang nhìn tôi như thể mình là một người đáng thương và nó làm tôi cảm thấy lo lắng.
Well, ngày mai tôi sẽ tiếp tục lịch trình luyện tập của mình.
Ngày 2
Tôi đã chạy rất nhiều.
Ngày 3
Tôi đã chạy đến khi cơ bắp tôi đau nhức nhối.
Tôi không được phép nghỉ. Khi tôi gục ngã, Rose-san lại khôi phục cơ thể tôi và bắt tôi chạy tiếp.
Tôi đã quyết tâm không nói ra câu cảm ơn. Suy cho cùng thì, người đó rất kì lạ. Nói những câu như :”Chỉnh lại chân đi, và như thế là ngươi sẽ không chết” hoặc ”Hãy cảm nhận ma lực của mình trong khi ngươi đang chạy”.
Tôi đâu phải nô lệ của người này, tôi than thở với cô ấy và cô ấy trả lời,”Hãy làm việc này như thể là ngươi sắp chết, nếu ngươi mà chết thì ta sẽ hồi phục cho”.
Khi đứng trước người này, kể cả cái chết cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Sau đó, tôi bảo Rose-san rằng ”Chân tôi đã quá mỏi rồi!” Sau đó cô ấy yên lặng và đập vào đùi tôi.
Trong khi tôi như đang lăn lộn trong đau đớn, cơn đau ở chân đã biến mất.
"Các phần cơ bị đau nhức đã được phục hồi một cách cưỡng ép. Với nó, chân của ngươi đã được chữa. Nhanh lên và bắt đầu chạy tiếp đi, đồ rác rưởi”.
…Cô ấy thực sự rất nguy hiểm.
Ngày 4
Hôm nay tôi được tập luyện với các thành viên khác.
Tôi đã trải qua một cuộc tập luyện cơ bắp. Nó giống huấn luyện quân sự hơn là cuộc huấn luyện dành cho đội cứu hộ. [note4942]
Khi đang hét lên tiếng hét kì lạ và đầy cảm hứng, chúng tôi đã chạy bứt tốc với mọi sức lực mà chúng tôi có trong khi chạy cùng với tốc độ như nhau. Và đương nhiên, tôi đã bị bỏ lại phía sau
Để chà xát vào nỗi đau, Rose-san nhìn hướng tôi và nói rằng ”Oi, có một con côn trùng bị bỏ lại à?”
Kazuki, cứu tôi.
Ngày 5
Trong khi đang tự hỏi rằng liệu tín hiệu SOS bằng não của mình đã được gửi đi hay chưa, Kazumi và Inukami-senpai xuất hiện.
Cả hai người bọn họ dường như là đang tham gia khóa huấn luyện của lâu đài. Nội dung chủ yếu là kiếm và ma thuật.
Giảng viên là pháp sư Wesley-san, và chỉ huy của đoàn quân có tên là Sigris-san.
Từ những gì mà Wesley-san nói, Sigrid-san rất nghiêm khắc nhưng ông cũng là người tốt.
Còn có cả con gái của nhà vua, công chúa Seria. Cô ấy thường tham gia với Kazuki trong cuộc huấn luyện. Cô ấy hiền lành và tốt bụng như nhà vua vậy, hoặc theo như senpai; một người rất đáng yêu.
Tôi không thể nói gì cả.
À rế ? Tôi tự hỏi rằng liệu Kazuki và senpai có nằm ở vị trí nào khác với tôi trên thế giới này.
Tại sao Kazuki và senpai đều có fantasy đích thực? [note4943]
Tôi đã được họ hỏi là mình đã làm gì nhưng tôi chỉ bảo rằng tôi tập chạy.
Họ đưa ra biểu cảm thắc mắc trên khuôn mặt nhưng một mình Inakumi-senpai thì lại đang nhìn phần chân tôi và nuốt nước bọt.
Chị ấy hỏi tôi rằng liệu chị ấy có thể chạm vào nó được hay không, tuy nhiên do chị ấy thở một cách nặng nề nên tôi đã phớt lờ chị ấy đi.
Mọi người đang cố gắng hết sức mình. Sẽ không được nếu tôi không cố gắng hết mình.
Ngày 6
Hôm nay tôi lại chạy.
Trong khi chạy, tôi nhận thấy một ánh sáng màu xanh lá cây đang tập trung lại ở tay tôi.
Trong lúc đó tôi nghĩ rằng,”Cái này có cần thiết trong lúc này không?”
Hôm nay Rose-san đúng là một mụ phù thủy máu lạnh (haha).
Không ai có thể đọc được thì lại càng thêm lý do để mình viết những lời lăng mạ vào đây.
Ngày 7
Cho em xin lỗi.
Ngày 8
Tôi xin rút lại lời nói hai ngày trước, ma thuật phục hồi là rất cần thiết.
Ngày 9
Ma thuật phục hồi là thứ cực kì cần thiết.
Ngày 10
Tôi thấy rằng trạng thái tinh thần của mình đã trở nên thô bạo hơn.
Tôi đã đạt đến mức độ mà tôi có thể phóng giải ma thuật ra khỏi cơ thể của mình. Bất kể tôi chạy bao nhiêu đi nữa, tôi không còn cảm thấy mệt nữa.
Tôi đang càng ngày càng trở nên xanh xao hơn…Tôi thắc mắc rằng lý do cảu việc đó là gì.
Tôi đã đủ mệt khi bị Rose gọi là kẻ phiền toái rồi.
Chân tôi cảm thấy đau nhưng tôi hồi phục nó lại bằng ma thuật hồi phục của tôi.
Ngày 11
Kể từ hôm nay, thực đơn sẽ có thêm món mới.
Đó là chống đẩy.
Hiện tại, tôi phải chống đẩy một nghìn cái…đó là những gì tôi được bảo và thực chất tôi còn phải làm chúng trong khi sử dụng ma thuật phục hồi.
Vì một lý do nào đó, Rose làm một khuôn mặt thỏa mãn về tình trạng của tôi. Có gì dính trên mặt tôi sao? [note4944]
Ngày 12
Từ sáng đến chiều thì tôi chạy. Đến tối thì tôi chống đẩy.
Ngoài ra thì, tôi không có gì để viết thêm cả. Nếu phải viết thêm thì… vì một lý do nào đó mà tôi cảm thấy cả cơ thể mình nhẹ hơn hẳn.
Ngày 13
Cảm giác này là gì… khi tôi nhận ra, tôi đã phải đeo tạ lên người. Nó rất là nặng.
Khi tôi đang chạy, có những người lính gác nhìn thấy tôi nhưng ngay lập tức quay đi và ngừng nhìn vào tôi.
Ngày 14
Thằng cờ hó Tong, hắn ăn mất bữa trưa của tôi.
Thằng cờ hó, tao sẽ không tha cho mày đâu đâu…!
Nếu nghĩ thì, đã là 2 tuần kể từ khi tôi bắt đầu luyện tập.
À rế, mục đích mình đến đây là gì ấy nhỉ?