Hôm nay là ngày tựu trường. Ngay sau tiết hoạt động ngoài giờ lên lớp chẳng mấy đặc biệt, khoảng 80% lớp ào đến các câu lạc bộ, trong khi 20% còn lại nhanh chóng quay về nhà. Quá dễ để đoán Kaito và Haru sẽ tham gia câu lạc bộ nào. Còn Yuuko trong câu lạc bộ tennis, trong khi Yua thì ở câu lạc bộ nhạc gió. Tất cả mọi người tôi quen đều tham gia một câu lạc bộ nào đó. Nói cách khác, tôi là đứa duy nhất không có bất kì dự định nào và sẽ dành ra nguyên buổi chiều ngồi ngáp dài ngáp ngắn trong khi đợi họ.
Tôi mua một lon cà phê từ máy bán hàng tự động, sau đó thong thả men theo những bậc thang dẫn lên sân thượng. Ở phía xa xa, có thể nghe văng vẳng tiếng kèn thổi thử của câu lạc bộ nhạc cụ gió, tiếng la hét của câu lạc bộ bóng đá, tiếng những cú rê bóng của câu lạc bộ bóng rổ, và tiếng vang khô khốc nhưng quen thuộc từ những cái găng của câu lạc bộ bóng chày. Ép bản thân mình hòa vào cùng những giai điệu sau giờ học ấy, tôi cảm thấy có đôi chút cô đơn đâu đó.
Mở cánh cửa sân thượng, đập vào mắt tôi là bầu trời được rập lại thành hình chữ nhật bởi những bức rào cao hơn mình. Quá nhợt nhạt như thể sắp sập xuống đất tới nơi, và quá rộng như muốn giới hạn chính bản thân mình lại. Ở một nơi thấp hơn nhiều so với các tầng mây, nhưng cao hơn chút so với lan can như thế, từng đợt khói thuốc phảng phất lên nhẹ nhàng trong không gian. Dõi theo ngọn nguồn của chúng, tôi bắt gặp khuôn mặt thân quen của người mà mình thực sự chẳng muốn thấy chút nào.
[Yo, tới rồi à.]
Kura-sen đang ngồi ngay mép bệ của tháp bồn trên tầng thượng, thư thả hút thuốc.
[… Em nhớ là đâu được hút thuốc trong khuôn viên trường đâu nhờ?]
Tôi leo lên cái thang, rồi ngồi xuống cạnh Kura-sen.
[Một cái luật vớ vẩn chỉ nhằm để giữ thể diện của trường trong mắt của công chúng, em có nghĩ vậy không? Chỉ cần khói thuốc không phà thẳng vào mặt đứa học sinh nào, thì chẳng có gì phải lo cả.]
[Vậy em có thể hỏi thầy cái đứa đang ngồi trước mặt mình là gì được không?]
[Giữa việc báo cáo lại chuyện thầy hút thuốc với các giáo viên khác, và việc giữ lấy chìa khóa dự phòng của tầng thượng để dùng bất cứ khi nào mình thích, thì chắc là người đó đó đủ thông minh để cân nhắc cả hai và quyết định đúng đắn đường nào sẽ có lợi hơn, hẳn là thế?]
[… Ồ thế à, cám ơn thầy.]
Cũng giống như những trường cao trung khác, sân thượng của trường chúng tôi không cho phép học sinh sử dụng. Quả thật nếu bạn nộp một cái đơn ghi rõ những thứ như mục đích sử dụng hay số lượng học sinh lên giáo viên quản tầng thượng là Kura-sen, thì việc được cho phép sẽ dễ như ăn bento ấy, nhưng bởi vì nó quá rắc rối, nên gần như chẳng một học sinh nào dám đi xa tới mức đó.
Tiện nói về việc đó, Kura-sen đã bắt tôi đảm đương cái chức vụ lão tự chế một cách vô trách nhiệm liên quan tới khoản lau dọn tầng thượng, vậy nên tôi có thể tự do lên xuống nơi đây mà không cần phải báo một tiếng.
[Dù vậy, mấy người khoái hút ngày nay không cảm thấy xấu hổ chút nào à? Ý em kiểu, họ suốt ngày bị xã hội lên án ấy.]
[Chắc họ đang muốn chỉ cho mọi thấy người xấu là thế nào ấy mà.]
[Thật trùng hợp khi em hiểu ý thầy là gì đấy…]
Khui nắp lon cà phê của mình, tôi nhớ lại chuyện trên web ngầm của trường.
[Có vẻ như chuyện khói thuốc có thể gây hại cho người khác là thật rồi, với lại nếu ai đó nói rằng người ta không chịu được mùi khói thuốc thì cũng chịu thôi. Những kẻ hay lên án thường có cái chủ nghĩa công lý cao quá mức. Người hút là một đối tượng cực kỳ dễ dàng để ném đá, không cần biết học thức hay địa vị xã hội của họ thế nào. Chẳng khác gì đi săn phù thủy giữa thời hiện đại. Không có bất kì thứ gì để chống trả lại hết.]
Trái hoàn toàn với những gì vừa nói, Kura-sen phà khói ra thành hình cái nhẫn một cách thư thái.
[Dù vậy, bỏ qua chuyện nó đúng hay sai, ta thật sự ghét những thể loại mau mắn đi nhặt đá giữa nhưng lúc như vậy. Thành thật mà nói, thầy rất mong rằng em sẽ không trở thành loại người lớn tẻ nhạt thích làm trò đó đấy biết không?]
[Em cũng nghĩ y đúc. À mà, thầy còn điếu nào không ạ?]
Tôi vươn tay ra giỡn chơi tới điếu thuốc của Kura-sen, nó nhanh chóng bị đánh bật ra.
[Đừng có cầm đèn chạy trước ô tô. Ta sẽ làm gì nếu sau này nó gây ảnh hưởng đến chỗ đứng trong xã hội của mình hả?]
[Một ví dụ hoàn hảo của việc không nên tin người nhớn nhỉ?]
[Đi mà làm trò đó với ngực của Hiiragi hoặc Nanase như những gì mi thường thấy học sinh cao trung làm hay gì đó đi.]
[Cho dù có là một trò đùa thì một giáo viên không nên nói những điều như thế đâu.]
Tôi làm tiếp một hớp từ lon cà phê của mình.
[… Vậy, thầy bảo có việc cho em à?]
Sau khi tiết hoạt động ngoài giờ lên lớp đã kết thúc, Kura-sen đã gọi rồi bảo tôi hãy đến gặp thầy ở chỗ thường lệ.
[Chitose, nhóc là lớp trưởng đúng không?]
Người đã gọi tôi ra đây tiếp tục lấy ra từ trong túi một gói Lucky Strike đã bị nhàu nát và châm lửa điếu thứ hai.
[Ahhh xém thì… cũng tới giờ tập luyện rồi nhỉ.]
Chợt có một dự cảm không lành từ câu hỏi đó, tôi cố đứng dậy, nhưng Kura-sen đã giữ chặt vai tôi lại. Mặc cho cơ thể nhìn chẳng khác gì một cái cây đã chết khô, tôi lại cảm nhận được áp lực rằng lão ta sẽ không chấp nhận sự từ chối làm câu trả lời.
[Nhóc biết không, Chitose… Có bao giờ nhóc nghĩ rằng sẽ tuyệt biết mấy nếu cả lớp đều đồng lòng, không một ai bị bỏ lại không?]
[Tất nhiên, nếu giáo viên chủ nhiệm có thể làm được vậy chỉ bằng cách nói thôi, thì sẽ là tuyệt nhất phải không?]
Tôi có để ý thấy một bàn ghế luôn bị bỏ trống ở phía cuối lớp. Tôi đã chỉ nghĩ đơn giản là vì người đó hôm nay cảm thấy không khỏe, nhưng rõ ràng là điều đó không đúng.
[Lớp 2-5 có một học sinh vắng mặt đúng không? Tên của thằng nhóc là Yamazaki Kenta. Lúc đầu nó ở trong lớp 1-1, và mặc dù ta không thể nói điều này khiến mình đặc biệt ấn tượng, nhưng điểm số của nó luôn ở trên mức trung bình, và dường như trong lớp nó cũng có vài người bạn. Song, ngay khi học kì ba bắt đầu, nó bắt đầu vắng mặt liên tục, và như nhóc thấy đấy, ngày tựu trường cũng chẳng thấy nó đâu luôn.]
Tôi hoàn toàn không có kí ức gì về tên gọi đó. Cái thứ gọi là cúp học này thì khá hiếm khi xảy ra ở trường chúng tôi.
Không biết mấy trường khác thế nào, chứ Cao trung Fuji là một trường dự bị đại học, nơi mà gần như tất cả học sinh vô đây đều có ý định muốn tiếp tục học lên đại học, vậy nên lẽ đương nhiên là hầu hết đều là những người thông minh. Thậm chí cho dù một số đứa bí mật xả stress bằng web ngầm hay những đứa khác thì giành giật nhau quyền lực đi nữa, rất hiếm khi chuyện nghiêm trọng đến mức biến thành bắt nạt trực tiếp giữa ban ngày. Tôi đã từng nghe những trường hợp hiếm hoi vừa chỉ đủ điểm để đậu, không theo kịp được so với lớp nên đã chuyển trường, nhưng có vẻ như đó không phải chuyện đang diễn ra ở đây.
Tôi lưỡng lự đáp lại.
[… Thầy có biết nguyên nhân không?]
[Giáo viên chủ nhiệm cũ của thằng nhóc có ghé qua vài lần, nhưng rõ ràng họ vẫn chưa nói chuyện trực tiếp được với nhau lần nào. Dĩ nhiên, chúng ta đã thử hỏi những đứa bạn thân về tình hình của nó, nhưng có vẻ như mối liên hệ duy nhất giữa tụi nó cùng lắm là chung sở thích thôi, chưa thân đến mức có thể hàn huyên chuyện đời tư cho nhau nghe.]
[Vậy à, thế, nếu em hiểu đúng, đây là dịp hoàn hảo để thầy đứng ra và thể hiện kĩ năng nhà giáo của mình, đúng không?]
[Hừm… nhóc không thấy có gì đó kì lạ à? Cuộc trò chuyện này có gì đó không ổn. Vậy em có đồng ý rằng có người nói thì phải có người nghe là cơ sở để giao tiếp được tốt không?]
Kura-sen vờ như chưa nghe thấy tôi, nên sau khi thở dài một cách não nề, tôi tiếp tục, lưỡng lự hơn cả nãy.
[Em có thể thử hỏi, nhưng mà… tại sao thầy lại kể những chuyện này?]
[Chitose, nhóc là lớp trưởng, đúng không? Tồn tại huyền thoại có thể xử lý bất cứ vấn đề nào miễn là nó liên quan tới lớp ấy?]
[Có thể thầy chưa biết, nó không phải cái chức vụ “vạn thứ trong một” như thầy nghĩ đâu, thầy biết mà?]
[Chitose, em là người giúp việc cho thầy, nhớ chưa?]
[Bố khỉ.]
Tôi bị gài rồi. Không đời nào Kura-sen, người đã để tôi lãnh phần trực lớp hôm nay, có thể đoán trước được rằng cuộc trò chuyện này sẽ xảy ra. Nói cách khác, lão đã biết rằng nếu làm thế, việc tôi trở thành lớp trưởng là không thể tránh khỏi.
[Chỉ con nít mới hiểu được chuyện của con nít. Cũng giống việc chỉ người lớn mới thấu hiểu được người lớn vậy. Nghe này, nhóc nghĩ tại sao một người đàng hoàng như ta lại có thể cô đơn cả hơn 30 năm đời người thế này? Ta tự hỏi, liệu nhóc có biết tại sao một người như ta lại đổ những đồng lượng kém cỏi của mình vô trung tâm dịch vụ『Don’t Take My Blazer Off』của Katamachi không?]
[Giờ thì em dám quả quyết rằng ông đã thất bại cả về phẩm chất của một con người lẫn tư cách của một nhà giáo rồi đấy!!… Sao cũng được. Túm cái quần lại, thầy muốn thuyết phục anh chàng Yamazaki này quay lại trường học, đúng không? Vậy tại sao không gọi Yuuko ấy?]
[Hiiragi không thích hợp với những cuộc trò chuyện cần thiết phải có sự tinh tế thế này, với lại cứ lao đầu vào mà không hiểu rõ sự tình sẽ chỉ khiến nó toang hơn thôi, nghĩa này hay nghĩa khác đều thế. Tốt nhất nên bắt đầu việc giải thích tình hình cho nhóc trước, sau đó mới tận dụng vị trí quan trọng của nhóc để hành động.]
[Với cả này, tôi đoán từ chối không phải là một lựa chọn nhỉ?]
[Vấn đề này liên quan đến tầm ảnh hưởng của một cá nhân, và nó chỉ có thể được giải quyết nếu có một người như nhóc đứng ra xử lý. Nhóc thật sự nghĩ rằng để yên như vậy sẽ tốt hơn à? Siêu-anh-hùng-cân-tất của mọi người, Chitose-kun?]
Kura-sen cười khẩy đầy ẩn ý.
Chậc… Quả là một người khó chơi.
Đừng đuổi theo những ai rời bỏ bạn, nhưng cũng đừng từ chối những ai chạy đến với bạn. Tôi sẽ không tự nguyện đứng ra cứu giúp một ai đó, nhưng nếu người ta thực sự dựa dẫm vào tôi, nhất định tôi phải đáp lại kì vọng của họ một cách hoàn hảo hơn, đẹp đẽ hơn, và ngoài sức tưởng tượng của họ.
[Em sẽ coi như mình thích làm gì cũng được. Và em rất mong chờ phần thưởng của mình đấy.]
[Hả? Nhóc mới nói là muốn ta đưa đến cái trung tâm đó á?] [note30356]
[Nếu ý thầy là cái The Blazer’s Off gì đó, thì chắc cũng không tệ lắm.]
[… Còn đứa nào khoái mấy lão trung niên ở đó nữa không?]
[Thật là...…]
=====
Trans: Set
Edit: Đổi tên gấp