“Chitose.”
Sau khi ăn xong, Nanase gọi tôi trên hành lang trở về lớp. Bởi tôi đứng ở sau nhóm, nên những người khác không để ý và cứ vậy bước tiếp.
“Sao thế? Tính mời tôi hẹn hò để san bằng khoảng cách với Yuuko và Yua hử?”
“Heh, có thể lắm… Tấn công kiểu đó chắc không tệ lắm đâu.”
Không một chút xấu hổ, Nanase đưa bàn tay nõn nà lên che miệng và cười khúc khích. Mái tóc đung đưa nhẹ nhàng, như thể đó là một thân cây tầm gửi mềm mại có một chú chim sẻ trong truyện cổ tích đang nghỉ ngơi. Nhìn nàng cute không một vết xước.
“Nhưng không, bây giờ tôi muốn nói về một chuyện khác. Chitose, ông đang vướng vào rắc rối nào à?”
Vậy ra là cổ có để ý.
Mọi chuyện đã chẳng có gì gọi là tự nhiên khi tôi đưa ra chủ đề trốn học, dù có cố gắng diễn giải và thuyết phục bằng ra sao. Đây không phải là một chuyện có thể công khai, nên tôi không có nghĩa vụ che giấu khi có người hỏi. Kura-sen không có bảo tôi không được tiết lộ cho ai hết, nên chắc lão đã lên kế hoạch rồi.
“Chỉ là, Kura-sen đã nhờ tôi giúp. Có một người không đến trường hôm qua với hôm nay. Họ tên là Yamazaki Kenta, hình như đã trốn học từ cuối năm ngoái.”
“Vì thế, ông ‘được’ giao nhiệm vụ thuyết phục người ấy đến trường? Cũng đúng, vì nhờ một ai đó bình thường quá chắc sẽ gặp khó khăn.”
“Tôi biết. Vì tôi không biết hoàn cảnh của cậu ta nên bảo giải quyết luôn là điều không tưởng. Tôi tính là sau giờ học sẽ ghé qua nhà người ấy. Dù tôi nghĩ một lớp trưởng hoàn toàn xa lạ đến gặp sẽ không thay đổi tình hình là bao.”
“Hmu….”
Nanase nhíu mày nghĩ. Những hành động hơi quá đà và mang chút ngớ ngẩn, chẳng hiểu sao lại hợp đến lạ với nàng thơ trước mặt tôi.
“Nếu được, tôi đi cùng có được không? Tôi vẫn có thể bù sinh hoạt câu lạc bộ được, và để ông đi một mình có lẽ không phải là ý hay.”
Có vẻ như Nanase cũng nghĩ giống tôi – Tôi nghĩ thầm
Dù không nói rõ sự tình, nhưng chắc chắn rằng cổ cũng phần nào đoán ra được sự việc.
“Cảm ơn nhé. Có vẻ hai đứa mình suy nghĩ giống nhau ghê ha. Dù chỉ mới bắt đầu, nhưng tôi muốn thu thập được càng nhiều thông tin càng tốt, nên là giờ tôi đang đi lân la hỏi chuyện.”
“Hiểu… Ý ông là bây giờ chưa đến lượt tôi, đúng không? Vậy thì, tôi sẽ để đó cho ông. Nhưng nếu có chuyện gì cần tôi giúp, cứ thoải mái alo nhé.”
Nanase nở một nụ cười tinh quái.
“Vì tôi là người sẽ cống hiến tất cả cho kẻ tôi thừa nhận.”
“…Tôi có thể giải thích mọi nghĩa của cụm ‘thừa nhận’ bên trên không?”
“Sai rồi!”
“Chết tiệt!”
Đan tay làm dấu ‘x’ nho nhỏ trước mặt, để lại cho tôi một nụ cười đầy ẩn ý, bộ ngực D-cup căng tràn nhựa sống quay đi.
===
Thông báo một tin rất buồn: Sắp đến giai đoạn dịch thuần jap với trung rồi. Khổ quá mà.