Vào giờ nghỉ trưa sau ngày Kura-sen đưa ra yêu cầu, tôi, Yuuko, Yua, Kazuki, Kaito, Haru và Nanase, những riajuu của lớp 2-5 cùng nhau bước tới nhà ăn.
Khi tôi nhìn xung quanh, tôi thấy những học sinh năm hai mà tôi không gặp thường xuyên vui vẻ ngồi ở chỗ này và chỗ khác. Ở trường chúng tôi, có một luật bất thành văn rằng những học sinh duy nhất được ngồi ăn ở nhà ăn trường là những học sinh năm hai hay top đầu năm nhất. Tát nhiên là sẽ không có bất kì hình phạt nào nếu như vi phạm quy tắc này, nhưng thực tế đa số những người năm nhất đều đọc được không khí và tuân thủ điều này, họ chịu khó mua đồ ăn ở căng tin và ăn trước khi vào lớp. Miễn họ trả lại bộ đồ ăn sạch sẽ, thì về mặt quy tắc, sẽ không có bất kì vấn đề nào.
Vì lẽ đó, ăn trưa trong căng tin trường là một khao khát nhỏ nhoi của nhiều học sinh trong số này, những người mới học năm nhất cho đến vài tuần trước.
Với chúng tôi, những người đã dùng nhà ăn năm ngoái như một chuyện hiển nhiên, sự hỗn loạn này làm chúng tôi nhớ lại khoảng 1 năm trước với đôi chút ngạc nhiên. Số người dùng nhà ăn trường đạt đến đỉnh điểm vào tháng Tư rồi bắt đầu ổn định vào khoảng học kì hai. Bởi vậy, bạn có thể tìm thấy những ghế trống trong học kì ba, nên chúng tôi hoàn toàn bất ngờ. Lẽ ra chúng tôi phải đến thẳng đây sau giờ học, còn giờ thì hầu hết các ghế đã có người ngồi. Những ghế trống duy nhất nằm ở tít phía sau, ở chỗ bàn từng bị nhóm riajuu nổi tiếng của năm ba.
「Whoa, hôm nay đông nhỉ? Chắc là tại học sinh năm nhất ha?」
Yuuko, người không chú ý đến mọi thứ xung quanh kể từ năm nhất, nói.
Kazuki đáp với vẻ kinh ngạc.
「Nah, có vẻ mọi người đều là năm hai giống bọn mình. Tôi không bảo bà phải nhớ tên của tất cả, nhưng ít nhất bà phải nhận ra được vài gương mặt quen thuộc chứ. Những cậu trai đang liếc bà nãy giờ chắc chắn sẽ khóc đó, biết chưa? Sau tất cả, Yuuko, bà đã đi khắp nơi, nói chuyện với người lạ như thể là bạn thâm niên.」
「Ehh? Không phải Kazuki là người luôn tốt với bất kì ai là con gái à?」
「Người trông có vẻ luôn tốt với mọi người là Saku. Tôi chỉ chọn những người tôi muốn được thân thôi.」
「Không phải đó là một tính cách rất xâu sao?」
「Đó phụ thuộc vào cách nghĩ của bà. Trong thế giới này, không có lòng tốt với việc tử tế không có hậu tạ với bất kì ai.」
「Đôi khi mình không hiểu những gì Kazuki đang nóiiiii~」
Bàn vẫn trống, không phải chúng ta nên ngồi à?
Với cảm giác vui vẻ đó, Yuuko
và Kazuki ngồi xuống bàn phía sau. Tất nhiên, với một thái độ dễ mến, các thành viên khác cũng ngồi theo.
Vì cớ nào đó, khi chúng tôi ngồi ở nơi những chỉ có những kẻ được chọn ngồi, cảm giác như bầu không khí quanh chúng tôi nói một câu「Ahh, hiểu rồi」. Chúng tôi là một nhóm không quan tâm đến việc nó ở đây bao lâu thì chúng tôi mới được ngôì, nhưng chắc chắn từ ngày mai chiếc bàn này vẫn sẽ trống cho đến khi chúng tôi đến và chắc chắn chúng tôi sẽ phải ngồi cùng một nơi mỗi ngày. Điều này hữu ích theo cách riêng của nó nên tôi không bận tâm lắmđến việc tìm một chỗ khác để ngồi. Vì lẽ đó, cách quy tắc vô lý của trường lại được truyền bá một cách tự nhiên.
「Mọi người ăn gì thế? Mình sẽ ăn katsudon-oomori!」
Những gì Haru vừa nói là thực đơn Teppan mà các cậu trai trong câu lạc bộ thể thao thường gọi. Món đó bao gồm hai lát cốt lết lớn được cho thêm nước sốt đặc biệt trên cơm, phủ thêm một loại nước sốt khác. Sẽ là ba lát nếu đó là oomori cỡ bự.
Nếu bạn gọi Katsudon ở Fukui, họ sẽ phục vụ bạn Katsudon sốt theo tiêu chuẩn. Ở ngoài tỉnh, dường như Katsudon được phủ trứng là điều bình thường. Nhưng ở Fukui, bạn phải nói「jou-katsudon」hay「tamago-no-katsudon」để họ tự hiểu và hiếm có người dân địa phương ra ngoài đặt món theo cách của họ.
Tương tự, tôi cũng yêu nó tới mức nếu bạn hỏi tôi muốn ăn gì trước khi chết, tôi sẽ nói là Katsudon. Cách đây cũng khá lâu, trong một lần đi du lịch đến Tokyo cùng gia đình, sau khi mua một suất Katsudon tại khu dịch vụ, tôi thấy hụt hẫng vô cùng khi thấy một bát cơm với trứng.
Cầm trên tay khay đựng nước cho mỗi người, Yua độp lại lời của Haru.
「Haru-chan, cậu ăn quá nhiều đối với một người quá gầy. Có lần khi học năm nhất, mị đã gọi một suất futsuumori cỡ thường... Nhưng mị phải bỏ mứa và nhờ Asano-kun ăn giùm mị.」
「Cảm ơn vì ly nước nhé, Ucchi! À, sau khi ăn sáng, mình đi tập buổi sáng và ăn cơm nắm khi tập xong. Khi buổi tập sau giờ học kết thúc, mình ăn manju và ăn bữa tối khi về đến nhà. Không phải đó là điều bình thường trong câu lạc bộ thể thao à?」
Vì lý do nào đó, Nanase có vẻ quạu khi nghe những gì Haru nói.
「Gì hông, chỉ là cậu thôi, Haru. Những thiếu nữ bình thường quá sợ khi phải sống như vậy. Có lẽ mình sẽ ăn ở Fuji, với suất ít cơm và nhiều rau.」
Yua lầm bầm「Có lẽ mình cũng vậy」trong khi đưa Nanase một cốc nước.
Bữa trưa đặc biệt hằng ngày hôm nay là Hamburger bít tết với nước sốt ponzu và daikon bào. Với yêu cầu kinh khủng từ các cô gái, nhà trường đã có một hệ thống cho phép thêm nhiều salad trong khi có ít cơm đi. Bất ngờ thay, yêu cầu của các cậu trai tằng ít rau và nhiều cơm đã bị từ chối vì lý do sức khỏe.
Để ý một chút đến hai người còn lại, Yuuko vẫn háo ăn như thường lệ.
「Ehhh, nhưng cậu không đói sao? Cõ lẽ mình cũng sẽ ăn Katsudon như cậu muốn vậy, nhưng là mai sau.」
Nanase cao giọng trước những lời của Yuuko.
「Vô lý? Mình nghĩ Yuuko là kiểu người quan tâm đến những thứ như calo. Câu lạc bộ quần vợt có tập luyện khó khăn đến vậy không?」
「Không hẳn. Bởi vì đó là khí tức của những người bị ám ảnh bởi chiến thắng và tập nghiêm túc, nhưng cậu thấy á, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu mình muốn tận hưởng nó từ tốn. Mình vào câu lạc bộ sau mọi người, nhưng mình ăn những gì mình muốn, bất kể mình tập nhiều hay ít. Mình là loại người sẽ chỉ thêm vào những nơi nên thêm vào mà.」
「Ucchi… ôm ở đây có được không?」
Không hiểu sao khi Yuuko vừa nói xong, Nanase ôm Yua, người vừa phát nước xong.
「Yuzuki-chan, mình hiểu bạn cảm thấy như nào mà. Nhưng bạn phải cố chịu thôi. Sẽ thật đáng tiếc nếu bạn trở nên cáu gắt.」
Tại sao lại xài tiếng Kumamoto?
Một thứ gì như tình bạn nảy nở giữa hai người họ trong khi ôm chặt lấy nhau. [note31168]