Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy khuôn mặt phản chiếu trong điện thoại, Tịnh Nhi sốc tới mức làm rớt cả điện thoại. Bốp một tiếng, chiếc điện thoại cũ rích nặng trịch lặng lẽ hôn lên gò má thanh cao của cô làm cô đau tới mức trợn mắt!
Mẹ nó!!
Đây là gì???
Nhất định là quỷ!!!
Tịnh Nhi sợ hãi lấy điện thoại ra soi lại mặt của thân thể này một lần nữa, cô sững sờ chạm nhẹ để xác thực lại thông tin về hình ảnh vừa được đưa vào não mình. Một khuôn mặt bình thường đến mức không thể bình thường hơn với hai con mắt, một cái mũi tẹt, khuôn miệng nhỏ chẳng hồng cũng không thâm.. Nói chung là nếu gặp người này một lần đảm bảo không ai có thể nhớ ra nổi mặt. Thế nhưng... Thế nhưng bình thường không phải tội.. Tội lớn nhất ở đây chính là vết sẹo CỰC KÌ LỚN bên má!
Trời ơi!!
Vết sẹo to thật to, to tới mức choán toàn bộ nửa gương mặt, làm làn da bên đó xù xì xấu xí giống hệt như da cóc vậy!
Tịnh Nhi hốt hoảng buông điện thoại, cô sợ hãi nghĩ rằng nếu như mình cứ nhìn gương mặt đó thêm một chút nữa thì thế nào tí ngủ cũng mơ ác mộng!
Cô thật sự không dám tưởng tượng chủ thân thể này làm sao mà sống cùng gương mặt đó hai mươi mấy năm trời. Bảo sao cái gương trong nhà tắm chẳng bao giờ được kì cọ, bẩn đến nỗi bụi két vào mấy tầng thật dày..
Cô thật sự có cảm giác nghẹn ngào đến từ tận đáy lòng.. Lẽ nào đây chính là vừa xấu vừa nghèo trong truyền thuyết??
Cay đắng..
Cay đắng quá..Giữ thái độ đồng cảm kinh khủng ấy mà ngủ quên lúc nào chẳng hay. Lúc Tịnh Nhi mở mắt ra thì trước mặt cô vẫn còn nguyên ánh đèn, nhưng phía ngoài khung cửa sổ với tấm rèm rách nát kia thì trời đã tờ mờ sáng rồi.
Vơ lấy điện thoại, Tịnh Nhi trố mắt nhận ra giờ mới có hơn h sáng một chút. Từ bé đến giờ chưa bao giờ cô tỉnh sớm thế này cả, đi tè đêm còn không có chứ đừng nó mắt thao láo tỉnh như con sáo thế này! Chứng tỏ thân thể này trong một khoảng thời gian thật dài đều phải tỉnh dậy vào khoảng h sáng, chính vì thế nên mới có phản ứng chuẩn như vậy với thời gian.
Nhưng dậy bây giờ để làm gì?? Đi làm sao hả?? Cũng đúng, cô ấy đâu sung sướng như cô, ngồi không cũng có người bê thức ăn tới tận miệng.. Ái Nhi nếu muốn có đồ ăn, có chỗ ở thì liền phải đi làm, lao động vất vả tới mức hơn h tối đã lăn giường ngáy như lợn chết, sáng h đã dậy đi làm...
Aigo~ Nhưng dù sao đó cũng là cuộc sống của Vi Ái Nhi chứ chẳng phải của cô đâu. Đồng cảm thì sao chứ, chẳng thể giúp cô ta được gì! Thôi, tốt nhất là ngủ trước đã, mệt muốn chết nà ~~
Lăn qua lộn lại cũng không tài nào chợp mắt thêm được tí nào, Tịnh Nhi nghĩ ngợi, nếu không phải cô nhẫn nhịn thành quen rồi thi lúc này nhất định sẽ tức điên! Mẹ nó, ai đời trời mới tờ mờ đã phải dậy chứ? Nhất là khi linh hồn mệt mỏi, yếu ớt, đáng thương của cô còn muốn ngủ!
Ông trời!
Ông giết tôi đi!!!
Đáng tiếc là ông giời không giết Tịnh Nhi, ông ấy có lẽ thương tình cô nàng thiếu não nên quyết định thả cho cô nàng chút thính thơm. Đúng lúc này con điện thoại cùi rách lại bắt được wifi chùa!!
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.. À, lộn, không đúng! Cái này phải là trong cái rủi có cái may mới đúng chứ! Thôi được rồi, không ngủ được đành online viết lách vậy. Suốt từ hôm qua đến giờ chưa lên mạng, không hiểu đám em gái độc giả trung thành của cô có buồn phát khóc hay không ta??
Tịnh Nhi vui vẻ bật trình duyệt, nhanh chóng gõ một dòng chữ đợi nó load bằng tốc độ bàn thờ. Hơ hơ, đúng là wifi có khác, nhanh đến mức làm người ta choáng váng. Mà nữa.. nhà nào trong khu này kì vậy, đợi tới đêm khuya mới bật wifi? Sợ tốn điện hay lo người ta câu chùa??
Chẹp, khó hiểu!
Trên màn hình đột ngột nhảy ra một tin quảng cáo, đó là trang của một báo mạng. Tịnh Nhi nhìn mấy tít báo trên đó, cảm giác tò mò bị dấy lên nhanh chóng.
Siêu mẫu A có bầu với quản lý sau đó đi phá bỏ?
Cuộc sống giàu sang của diễn viên B sau khi lấy chồng đại gia.
Vận động viên C quyết tâm lấn sân sang bộ môn nghệ thuật chiều thứ !
...
Ủa, anh này là ai? Chị gái này là chị nào?? Nếu đẹp như vậy, nổi tiếng như vậy, hay lên báo như vậy.. thì hẳn một con sâu mạng như cô ít cũng phải nghe thấy tên rồi chứ? Chẳng lẽ người tên Vi Ái Nhi này không sống cùng nước với cô? Đùa, không thể nào! Chữ này cô vẫn đọc được đây! Ngôn ngữ nước cô cũng không phải ngôn ngữ chung toàn thế giới đâu!
Tịnh Nhi ôm nghi ngờ trong bụng, lại lướt qua vài thông tin tài chính.. cô kinh hoàng phát hiện ra rằng không hề có một tí ti nào thông tin về ba đại gia tộc kinh tế: Nguyễn- Hạ- Vi! Thế này là thế nào??
Đại gia tộc họ Lưu là đại gia tộc nào? Sao cô chưa bao giờ nghe thấy tên? Còn nữa, thế lực hắc ám bao trùm thế giới ngầm này là gì? Thật kì lạ..
Sợ hãi xem lại thời gian một chút, đúng ngày đúng giờ mà lại.. Cô nhìn tiếp đến địa danh trên trang trình duyệt: Thủ đô nước M, rồi thành phố S, sau đó là tỉnh Y .. Ơ, mấy cái địa danh này rõ không phải địa danh của nước mình, nhưng nó lại có điểm quen quen..
Phải rồi.. Không phải lúc nào mình sáng tác truyện cũng lấy tên nước M, thành phố S, rồi tỉnh Y hay sao??
Chẳng lẽ ..
Không đúng!! Chuyện này quá phản khoa học rồi!!!!Tịnh Nhi sợ hãi tìm trên bản đồ tên thành phố mình đang sống nhưng tuyệt nhiên không hề thấy dấu tích của nó. Cô không bỏ cuộc, tiếp tục gõ ra tên trung tâm thương mại của Vi gia nhưng tuyệt đối không thấy có. Trong lúc mỏi mắt tìm Vi gia trên mạng của mình, Tịnh Nhi càng tái mặt khi nhìn thấy một cái tên: Khách sạn Bảo Bối.
CMN! Sao cô lại ngu ngốc không nhận ra ngay từ đầu chứ!!
Nhân vật có vết sẹo dài trên mặt, khu nhà ổ chuột tồi tàn, mạng nhện chăng đầy trên trần còn phòng tắm sạch đến kinh hoàng..
S,M,Y, khách sạn Bảo Bối.. Những địa danh này đều thuộc vào một bộ truyện cô đang viết dở được vài chương sau đó liền dừng lại!
Vậy là không phải trọng sinh...
Xuyên thư..
Xuyên thư sao??
CMN!!!!
Đé thể thế được!!!!
Cuộc đời mỗi người là một cuốn truyện.. Để cho người khác xuyên vô!