Edit: Lệ Thần Hy
Thượng Quan Mộc nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Cứ vậy mà gặp nhau sao?”
“Ừ!” Giọng nói bên kia vẫng lạnh lẽo như cũ.
“Vậy tôi không đi!” Tâm trạng của Thượng Quan Mộc khôn tốt, giờ nghe giọng điệu của người bên kia xong đôi mắt đột ngột trở nên sắc bén.
“Hừ!” Giọng điệu giễu cợt từ bên kia truyền tới, sau đó là giọng nói như ma quỷ chậm rãi vang lên: “Sếp Mộc, tôi nghĩ… gần đây anh quá thuận lợi trong mọi chuyện rồi, đến nỗi quên luôn cả thỏa thuận của chúng ta đó!”
Thượng Quan Mộc hơi nhíu mày, mặc dù nhếch môi cười như bầu không khí trong xe lại trở nên lạnh giá làm người khác phải rét lạnh theo.
“Tôi thấy… anh cũng quên mất lời tôi nói rồi!” Giọng của Thượng Quan Mộc giờ đây còn lạnh hơi gió trời thu, “Anh muốn gặp mặt, tôi có thể đi! Nhưng tôi muốn gặp anh ta, nếu không… tôi sẽ dùng cách của mình!”
Dứt lời Thượng Quan Mộc đột ngột cúp máy không nói gì nữa.
Tay của anh vẫn để trên vô lăng như cũ, nhưng giờ đây đang nắm chặt lại. Đến cả mu bàn tay đều nổi gân xanh lên, trong mắt lộ ra tia sáng khát máu điên cuồng.
Qua một lúc lâu nét lo lắng trên gương mặt anh mới tản đi dần. Tóc mai hơi động, anh mở cửa ra khỏi xe, đi về phía thang máy.
Ban đêm trong bệnh viện rất yên tĩnh, lâu lâu mới nghe thấy giọng của y tá trực ban.
Thượng Quan Mộc ra khỏi thang mái với y tá đi cùng mình, rồi tự mình đi tới phòng của Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh đã tỉnh được một lúc, lúc cô tỉnh lại cũng chưa biết chuyện hôm nay mình xém bị thương, cũng không có thời gian nghĩ tại sao mình lại nhập viện thì đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình!
Thẩm Duyệt Nhiên đang ngủ gật ở ghế sofa, còn người bên cạnh cậu ấy lại là người cô không nghĩ sẽ có mặt ở đây – Hình Thiên!
Cô nghĩ vậy là vì cảm thấy Lãnh Tĩnh Hàn sẽ không bảo anh ta tới, đầu cô giờ vẫn còn hơi hỗn loạn. Nhưng vẫn không hy vọng xa tới mức Lãnh Tĩnh Hàn sẽ quan tâm cô trong tình hình như bây giờ!
Hình Thiên không phát hiện ra cô đã tĩnh, chắc anh ta nhìn Tiểu Nhiên ngủ quá nghiêm túc, quá chăm chú…
Mộ Thiên Than không nhúc nhích cũng không lên tiếng, thậm chí hơi thở cũng nhè nhàn đi để theo dõi họ. Chỉ thấy Hình Thiên nhìn Thẩm Duyệt Nhiên một lúc lâu rồi đột nhiên anh ta cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má Thẩm Duyệt Nhiên.
Mộ Thiên Thanh mắt chữ a mồm chữ o nhìn họ, có lẻ ánh mắt cô quá ngạc nhiên dẫn tới sự chú ý của Hình Thiên, vì vậy anh ta quay lại nhìn cô.
Đột nhiên cô cảm thấy hơi ngại ngùng, gương mặt cũng trở nên đỏ lên.
“Anh có thể coi tôi như vô hình!” Giọng Mộ Thiên Thanh hơi khàn khàn, cô nhìn dáng vẻ của Hình Thiên cảm thấy tình cảm của họ rất mãnh liệt. Đang cảm thấy buồn cười nhưng đột ngột cô lại thấy chua sót vô cùng.
Tình cảm của anh ta mãnh liệt tới vậy, còn cô thì sao?
Vô cùng đau khổ vì tình cảm à?
Mộ Thiên Thanh rũ mi cười tự giễu chính mình, cô kiêng cường lâu quá rồi, không nghĩ sẽ có lúc buông bỏ, ở trước mặt người khác giờ đây cô không còn sức lực ngụy trang nữa.
Hình Thiên nhìn dáng vẻ của Mộ Thiên Thanh mà nhíu mày, vừa rồi anh không có ở đây nên không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Anh ở trong bệnh viện thấy vô cùng chán, mặt dày đòi Thẩm Duyệt Nhiên tới thăm anh. Vừa mới định “mặt dày” thêm lần nữa bảo cô đi mua cơm tối cho mình thì cô lại nhận được điện thoại của Thượng Quan Mộc bảo Mộ Thiên Thanh nhập viện, còn cùng bệnh viện với mình, mà còn nằm sát phòng anh!
Anh không biết anh hay bây giờ có ý thế nào với cô ta. Thẩm Duyệt Nhiên vội vàng cúp máy rồi bỏ đi, anh lập tức gọi điện thoại cho anh hai vậy mà không ngờ mọi chuyện lại khác xa với anh dự đoán, anh hai chỉ ừ một tiếng rồi không thèm nói gì nữa.
Thượng Quan Mộc là bạn trai của Mộ Thiên Thanh, anh ta đưa Mộ Thiên Thanh tới bệnh viện cũng là chuyện thường tình, mà giờ anh Thần đã trở lại, anh hai cũng không cần phải chăm sóc Tình Thiên nữa.
Hình Thiên thấy Mộ Thiên Thanh rầu rĩ nằm trên giường, hơi thở gần như là vô hình. Tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu giờ anh không giải thích với cô ấy sợ rằng chuyện sẽ thêm phiền phức.
Đang nghĩ ngợi thì cửa bị đẩy nhẹ ra, Hình Thiên quay đầu lại theo phản xạ thấy Thượng Quan Mộc đang dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn mình.
“Sếp Mộc!” Hình Thiên cười chào hỏi.
Thượng Quan Mộc gật đầu chào lại, trong mắt hơi lóe lên tia nghi ngờ nhưng cũng không hỏi gì. Anh chỉ hơi liếc nhìn Thẩm Duyệt Nhiên đang ngủ gật.
“Tôi đến ngó tiểu Nhiên cái thôi à!” Anh nhìn ra được sự nghi ngờ của Thượng Quan Mộc, nhưng đáy mắt của Hình Thiên vẫn thoáng quá chút vui vẻ, “Nếu sếp Mộc tới rồi thì anh trong chừng cảnh sát Mộ đi!”
Sau khi tỏ thái độ lạnh nhạt và có phép xong anh quay đầu lại nhìn Thẩm Duyệt Nhiên, “Ê, bà cô dậy đi!”
Thẩm Duyệt Nhiên rên lên một tiếng, rồi từ từ mở mặt ra. Cả người còn đang ở trong trạng thái ngái ngủ, chưa tỉnh kịp thì đã bị Hình Thiên kéo ra ngoài.
“Ê, sao anh lại kéo tôi?” Lúc này Thẩm Duyệt Nhiên đã hoàn toàn tỉnh, ngay lập tức cô thét lên với anh rồi lại bắt gặp y tá đang nhìn mình một cách quái lại, rồi…
Nét mặt cô có muôn vàng biểu cảm, Hình Thiên nhếch môi cười tao nhã. Hình ảnh này cộng thêm hành lang giờ vắng lặng nữa, lọt vô mắt người khác nhìn sao cũng đẹp hết, mà còn khó diễn tả bằng lời chứ! Nhìn cứ giống như một bức tranh.
Thẩm Duyệt Nhiên nhìn nụ cười của Hình Thiên mà quên cả bối rối, đến lúc cô phản ứng lại thì thấy mình đang nhìn anh ta chằm chằm. Gương mặt cô thoáng ửng đỏ lên, vì che giấu hành vi mê trai của mình nên cô nghiến răn nhỏ giọng quát: “Đều tại anh hết đó!”
Nói xong cô xoay người mở cửa phòng bệnh của Mộ Thiên Thanh định đi vào thì lại bị Hình Thiên kéo ngược lại.
“Hình Thiên, anh làm cái gì vậy?” Thẩm Duyệt Nhiên nhíu mày hỏi.
Ánh mắt Hình Thiên giờ rất nóng bỏng, nhìn dáng vể ngốc trệ của cô mà cười càng rạng rỡ thêm. Cô hầu như lúc nào cũng thông minh, nhưng thỉnh thoảng có lúc ngốc đi lại khiến người khác mê muội. Anh nắm tay cô kéo về phòng bệnh của mình, vừa đi anh vừa nói: “Sếp Mộc đến rồi. Cô định đứng đó làm kỳ đà cản mũi à?”
Thẩm Duyệt Nhiên nhướn mày khó hiểu, vừa rồi…. hình như cô thấy Thượng Quan Mộc đã tới thì phải!
“Nhưng Thiên Thanh chưa tỉnh. Tôi hơi lo cho cậu ấy!”
“Cô ấy tỉnh rồi khỏi cần lo!”
“Hả?”
“Mới vừa tỉnh đó, có ai chăm sóc người bệnh như cô không?” Giọng điệu lạnh nhạt của anh truyền tới tai cô, Hình Thiên liếc nhìn cô cái rồi kéo thẳng người vào phòng bệnh, “Cô ở đây chờ tôi mộ lát!”
“Ừ! Hả? Sao tôi phải chờ anh?” Thẩm Duyệt Nhiên lớn tiếng hỏi, thấy anh đã cầm quần áo của mình đi vào toilet mất rồi.
Hình Thiên không để ý tới cô mà đi thẳng vào toilet, vào cũng nhanh mà ra cũng lẹ, lúc này anh đã thay bộ đồ bệnh nhân mình đang mặc thành bộ quần áo khá thoải mái.
Ngày thường ngoại trừ lúc ở công ty và trường hợp cần thiết anh rất ít khi mặc mấy bộ đồ như thế này. Loại đồ này làm anh có cảm giác như đang bị trói lại.
“Đi thôi!”
“Đi đâu? Làm gì?” Thẩm Duyệt Nhiên hỏi theo phản xạ.
Hình Thiên ung dung nhìn cô, sau đó kề sát tai cô cười nhạt hỏi lại: “Cô đến đây thăm tôi… ở cả một đêm với tôi, tưởng tôi không để ý sao?”
Thẩm Duyệt Nhiên vừa nghe xong gương mặt đã đỏ ửng, cô ở đẩy Hình Thiên ra, dáng vẻ như con nhím đang xù lông, “Ai ở cả đêm với anh chứ!”
Nói xong cô tức giận cầm túi đi ra ngoài, nhưng mới vừa lướt ngang Hình Thiên đã bị anh ta kéo trở lại.
“Buông ra!”
“Không buông!”
“Anh buông ra…” Thẩm Duyệt Nhiên giãy dụa, nhưng lại không thoát được. Hình Thiên thấy cô càng ngày càng giận mà vẫn cười, cuối cùng anh không ghẹo cô nữa mà nghiêm túc nói: “Tối qua tới giờ tôi chưa ăn gì hết. Giờ đi ăn khuya, sau đó tôi đưa cô về!”
Nói xong anh nắm tay Thẩm Duyệt Nhiên kéo cô ra khỏi phòng bệnh đi về phía cửa bệnh viện….
“Tôi tự về được mà!” Thẩm Duyệt Nhiên rầu rĩ nói.
Để bệnh nhân đưa cô về nhà, đúng là chuyện kì lạ!
“Giờ này muộn lắm rồi!”
Hình Thiên tùy ý nói nhưng lại làm cho Thẩm Duyệt Nhiên run động. Cô để mặc anh kéo mình đi, thỉnh thoảng trên môi còn phơn phớt nụ cười tươi.
Con người có khi rất kỳ lạ, đột nhiên lại có cảm giác, tình yêu cũng vậy mà tới…
Bên này hai người có mùi vị mờ ám với nhau, còn trong phòng bệnh của Mộ Thiên Thanh thì không khí lại làm người ta cảm thấy khó thở.
Mộ Thiên Thanh mở to đôi mắt còn đỏ ửng của mình, trong đáy mắt vẫn hiện rõ nỗi đau khổ cùng cực. Cô nhìn Thượng Quan Mộc thản nhiên nói: “Thương Quan… chúng ta chia tay đi!”
Đôi mắt của Thượng Quan Mộc trở nên tối lại, sau đó lập tức khôi phục lại bình tĩnh như lúc đầu, nhưng giọng nói lại yếu ớt hỏi cô: “Em thử chấp nhận anh khó đến vậy sao?”
“Không phải!” Giọng của cô giờ đây như tiếng con nít khóc, cô rũ mắt không dám nhìn Thượng Quan Mộc, “Chỉ là em cảm thấy không xứng thôi!”
Đôi mắt vừa mới bình tĩnh lập tức được nhuộm bởi lửa giận, anh nhìn dáng vẻ ỉu xìu của cô mà cười lạnh nói: “Không xứng? Nếu tình cảm có thể phân biệt được xứng với không xứng vậy những năm qua anh lặng lẽ bảo vệ em làm gì? Anh luôn tôn trọng em? Nhưng lại thấy em hôn hít với người khác, vậy mà anh còn lo lắng sợ em tổn thương… em nói coi có xứng hay không?”
Mộ Thiên Thanh nghe anh hỏi liên tục mà chỉ biết cắn răng im lặng.
“Em có biết tâm trạng của anh khi nghe em nói muốn quen nhau không?” Thượng Quan Mộc cười lạnh nói tiếp, “Mặc dù anh biết em không thật lòng, nhưng anh lại mừng như điên muốn ôm em vào lòng, nhưng lại sợ dọa em… Anh con mẹ nó! Đúng là đê tiện mà!”
Tim Mộ Thiên Thanh run rẫy vì lời của anh, cô ngước đầu nhìn Thượng Quan Mộc. Người đàn ông đẹp trai lại có phong độ trước mặt mình, cho dù lúc ở đồn cảnh sát có giận tới đâu anh cũng chưa bao giờ nói lời thô tục, nhưng mà bây giờ lại…
Anh biết cô đang nghĩ gì, nhưng chỉ hừ lạnh. Giống như đang khinh thường cũng như đang tự giễu chính mình, “Với điều kiện của anh, anh muốn người phụ nữ nào mà không được chứ? Nhưng vào ngày kỉ niệm thành lập trước, lúc đánh đàn dương cầm với em anh vô cùng căng thẳng nhưng lại rất hào hứng!”
Mộ Thiên Thanh càng run hơn trước, cô chừa từng thấy dáng vẻ của Thượng Quan Mộc như bây giờ, anh giống như đang cố gắng chịu đựng đau khổ của chính mình, “Thượng Quan…”
“Em không cần nói nữa. Cũng không cần an ủi gì hết!” Lời nói lạnh lùng của anh cắt ngang câu nói của cô, giọng điệu của anh càng lạnh hơn trước: “Anh biết em không yêu anh, thậm chí… anh biết người trong lòng em chính là người bạn thời thơ ấu. Nhưng còn Lãnh Tĩnh Hàn, hắn có yêu em không?”
Một câu “Lãnh Tĩnh Hàn có yêu em không?” của anh làm tim cô đau nhói. Ngay lập tức mắt cô phủ đầy nước, cô cắn chặt môi, hô hấp trở nên dồn dập.
Thượng Quan Mộc đau lòng nhìn bộ dạng bây giờ của cô, cắn răng nói tiếp: “Tiêu Thần là người bạn thời thơ ấu đã đi của em sao?”
Mặc dù là câu hỏi nghi vấn, nhưng Thượng Quan Mộc gần như đã có đáp án chắc chắn. Chẳng qua là anh đang muốn xác thực lại thôi, nhưng khi thấy người cô run lên thì anh không cần cô trả lời cũng biết đáp án rồi.
“Hừ! Quả nhiên là vậy!” Thượng Quan Mộc nhìn dáng vẻ giờ của cô mà vừa giận vừa hờn. Nhưng cuối cùng lại không đành lòng nói thêm gì nữa, anh âm thầm thở dài, đứng dậy nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ngày mai anh sẽ xin nghỉ cho em.”
Nói xong anh lại hung hăng nhìn cô chằm chằm, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng. Lúc tay anh nắm lấy vặn cửa thì bước chân dừng lại, liếc mắt về phía sau lạnh lùng nói với cô: “Anh sẽ không chia tay với em!”