Editor: Nana Trang
Mộ Thiên Thanh đứng yên ở trước phòng làm việc của Thượng Quan Mộc chừng mấy phút, cô nhìn cánh cửa đóng chặt hồi lâu, mấp máy môi, cuối cùng là một giơ tay lên gõ cửa.
"Vào đi!"
Giọng nói ấm nóng lộ ra vẻ sắc bén từ bên trong truyền đến, Mộ Thiên Thanh hít một hơi thật sâu đẩy cửa đi vào: "Sếp Mộc, anh tìm em!"
"Ừ!" Thượng Quan Mộc đang cúi đầu viết gì đó, "Ngồi trước đi!"
"Vâng!" Mộ Thiên Thanh có chút thấp thỏm bất an ngồi xuống đối diện Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Mộc chăm chú viết gì đó, thời gian chầm chậm trôi qua, Mộ Thiên Thanh chỉ cảm thấy xung quanh mình dần dần lan tràn một sức nén bức bách lòng người, khiến cô có chút khó thở.
Qua chừng hơn mười phút, rốt cục Thượng Quan Mộc cũng dừng bút lại, anh ấn điện thoại nội bộ: "Tiểu Lý, vào đây một lát!"
Tắt điện thoại, không đến một phút, Tiểu Lý đẩy cửa đi vào, Thượng Quan Mộc giao thứ vừa mới viết cho cậu ta, lạnh nhạt nói: "Đưa cái này đến tổng cục, đợi tổng cục phê duyệt xong thì cầm về!"
"Yes, sir!" Tiểu Lý nhận lấy rời đi.
"Lần này em có ý kiến gì với chuyện tuyển thẳng đến Đốc sát thực tập không?" Thượng Quan Mộc không quanh co hỏi.
Mộ Thiên Thanh hơi nhíu mày, chần chừ nói: "Thật bất ngờ!"
"Ừ!" Thượng Quan Mộc đáp một tiếng, hiển nhiên anh cũng cảm thấy có chút bất ngờ, "Khi nãy đưa cho Tiểu Lý cầm đi là báo cáo khu Nam, em hẳn ở lại khu Nam, thực tập trở thành đốc sát của tổ hành động!"
( có nghĩa là thanh tra, phó trưởng khu cảnh sát.)
Mộ Thiên Thanh kinh ngạc nhìn Thượng Quan Mộc, hỏi: "Vốn là điều khu sao?"
"Ừ!" Thượng Quan Mộc coi như không cảm thấy có gì không ổn, "Em quen thuộc nơi này, hơn nữa việc kết thúc Dạ Ưng em cần phải theo tiếp, tạm thời thay người nên tiến độ hành động Liệp Ưng sẽ kéo dài!"
Lý do của Thượng Quan Mộc là không thể nghi ngờ, nhưng Mộ Thiên Thanh lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, dù sao chuyện chuyển khu lên chức thường là không có, nhưng... Thượng Quan Mộc nói như thế, dường như cô lại cảm thấy hợp lý...
Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh rũ mắt suy nghĩ gì đó, đôi mắt thâm thúy hơi uể oải, che giấu cảm xúc phức tạp trong mắt, nói tiếp: "Ba ngày sau nhất định tổng cục sẽ trao quân hàm, hai ngày này em chuẩn bị chút đi!"
Mộ Thiên Thanh ngước mắt, khẽ gật đầu, tâm trạng cực kỳ phức tạp, cô không phải là vô dục vô cầu, cố gắng nhiều năm như vậy vẫn không lên chức, không phải cô chưa từng ảo não rầu rĩ, nhưng cô chỉ là không muốn vì những địa vị này mà đi làm những chuyện đó, hôm nay đột nhiên lên chức, hơn nữa còn trong khoảng thời gian này, đều khiến cô trong lúc mơ hồ cảm thấy bất an.
"Sếp Mộc..." Mộ Thiên Thanh mở miệng, "Là có người động tay động chân sao?"
Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh, ánh mắt sâu lắng, nói: "Lần trước đã nói với em, nhưng hiện nay xem ra, đối phương cũng không có ý xấu, hơn nữa công trạng mấy năm nay của em, nếu như công lại... Thực tập Đốc sát em cũng có thể thừa nhận."
Mộ Thiên Thanh biết Thượng Quan Mộc đang an ủi cô, khẽ thở dài sau đó gật đầu một cái: "Sếp Mộc, không còn việc gì thì em đi xuống trước."
"Ừ!" Thượng Quan Mộc lên tiếng, đưa mắt nhìn Mộ Thiên Thanh rời đi, cánh cửa vừa đóng lại, điện thoại của Thượng Quan Mộc liền vang lên, anh liếc nhìn màn hình điện thoại, không hiển thị tên người gọi, hơi nhíu mày bắt máy.
"Sếp Mộc," Trong điện thoại, giọng của tiên sinh R truyền đến, "Chuột sắp bị kẹp... Cậu chuẩn bị xong chưa?"
Thượng Quan Mộc khẽ nhíu mày, "Tôi nghĩ, tôi không cần thiết giải thích hành động của chúng tôi."
"Ha ha ha!" Giọng của của tiên sinh R có chút rươm rớm, nói: "Đương nhiên cậu không cần giải thích, nhưng... đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, nếu như hôm nay cậu thất bại... e rằng, cậu sẽ vĩnh viễn không bắt được người đứng đầu chân chính của Dạ Ưng, không chỉ như thế... sợ răng ngay cả nỗ lực lúc trước của cậu cũng sẽ đổ sông đổ biển!"
Thượng Quan Mộc hết sức chán ghét giọng điệu này của tiên sinh R, ánh mắt anh rét lạnh lên,lạnh lùng nói: "So với bắt được người phía sau... Tôi càng muốn biết, rốt cuộc anh là ai!"
"Bao giờ cũng có cơ hội để biết!" Tiên sinh R ung dung nói, "Sếp Mộc, chúc cậu may mắn!"
Không đợi Thượng Quan Mộc nói thêm gì đó, tiên sinh R liền cúp điện thoại, dường như mục đích của cuộc điện thoại này chỉ là trào phúng năng lực của Thượng Quan Mộc.
Thượng Quan Mộc để điện thoại xuống, giễu cợt hừ lạnh một tiếng, trong mắt thoáng qua hơi thở tà nịnh.
Ưm... Ụa..."
Thẩm Duyệt Nhiên úp mặt trong toilet của tiệm hoa không ngừng nôn khan, cô nôn đến hoa cả mắt, toàn thân như nhũn ra, qua một hồi lâu, cảm giác nôn mửa mới từ từ ngừng lại, cô rửa mặt, nặng nề thở hổn hển.
"Chị Nhiên, có phải ăn bậy cái gì rồi không?" Kiều Kiều - học sinh làm thêm trong tiệm hoa nhìn Thẩm Duyệt Nhiên uể oải, "Lúc này cũng không bận, chị có muốn đến bệnh viện khám thử xem không?"
"Không sao, chắc khi nãy ăn bánh ngọt bị hỏng!" Thẩm Duyệt Nhiên vỗ nhẹ bụng, đi qua ngồi xuống ghế dựa, nhận lấy ly nước Kiều Kiều đưa tới uống một ngụm, sau đó nhìn đồng hồ, sắp đến trưa rồi, cô lấy điện thoại ra bấm số của Hình Thiên.
"Hình Thiên, em khó chịu..." Thẩm Duyệt Nhiên hờn dỗi nói, dáng vẻ này còn yếu ớt hơn cả khi nãy.
"Khó chịu? Sao vậy? Có cần đi bênh viện không?..."
Một loạt câu lo lắng truyền đến, Thẩm Duyệt Nhiên hài lòng cười cười, nhướng mày nói: "Chắc bị tiêu chảy rồi... cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn anh dỗ dành em chút thôi!"
"..." Trong điện thoại đầu tiên là im lặng, sau đó truyền đến giọng của Hình Thiên: "Trưa anh còn có chuyện phải phải xử lý, không thể bỏ đi được..."
Nghe thấy giọng áy náy của Hình Thiên, Thẩm Duyệt Nhiên có chút hối hận vì cố tình làm nũng, mấy ngày nay Hình Thiên vẫn luôn bề bộn nhiều việc, có lúc về nhà rất muộn, sáng lại ra ngoài từ sớm, nếu không phải độ ấm bên giường và lời nhắn mỗi ngày của anh thì cô đã cho rằng mấy ngày rồi anh không về nhà.
"Em không sao, thật đấy!" Thẩm Duyệt Nhiên vội vàng nói, "Em chỉ muốn giọng của anh chút..."
Hình Thiên cũng biết mấy ngày nay không có thời gian chăm sóc Thẩm Duyệt Nhiên, trong lòng càng đau hơn: "Anh bận xong ngày hôm nay là ok rồi, em đi bệnh viện kiểm tra xem, cho dù là bị bệnh gì cũng phải nói với anh, biết không?"
"Không cần đi bệnh viện mà..." Thẩm Duyệt Nhiên chu môi, "Có lẽ khi nãy em ăn phải thứ gì bị hỏng, lát nữa..."
"Không được!" Hình Thiên bá đạo ngắt lời Thẩm Duyệt Nhiên, "Phải đi kiểm tra, nếu không, anh bận việc cũng sẽ không yên lòng!"
Thẩm Duyệt Nhiên im lặng một chút, trả lời: "Vâng, lát nữa em đi liền."
"Em sẽ đi ngay bây giờ!"
Thẩm Duyệt Nhiên nhăn mũi, cảm giác mình gậy ông đập lưng ông, nhưng lại không muốn để Hình Thiên phân tâm làm việc, đành phải đồng ý.
"Kiểm tra xong thì nói cho anh!"
"Biết rồi, ông chồng quản gia!" Thẩm Duyệt Nhiên hờn dỗi cười nói, cúp điện thoại, vẻ mặt hạnh phúc rơi vào trong mắt Kiều Kiều, bị cô nàng tặng cho một ánh mắt chế nhạo.
Thẩm Duyệt Nhiên đi đến bệnh viện, sau khi lấy số thì ngồi trên ghế suy tư đợi tới lượt, trong đầu cô trống rỗng, dường như muốn nghĩ cái gì đó nhưng lại không nghĩ ra được điều gì.
"Mừng hụt một trận... Còn tưởng rằng con gà không biết đẻ trứng kia rốt cục cũng có tin vui đấy, nhưng thì ra là tham ăn bị tiêu chảy!"
"Mẹ, mẹ không thể để cô ấy nghe thấy..."
"Mẹ chính là muốn để nó nghe thấy đấy, một người phụ nữ không thể sinh con thì còn có thể làm gì..."
"Mẹ..."
"Mẹ cứ nói, hừ, mẹ nói cho mày biết, mẹ muốn mày ly hôn với nó!"
"Con sẽ không ly hôn với cô ấy..."
"Vậy có bản lĩnh mày biến nó thành con gà biết đẻ trứng đi!"
"..."
Âm thanh cãi nhau loáng thoáng truyền đến, Thẩm Duyệt Nhiên theo phản xạ nhìn qua, chỉ thấy phía trước có một phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi chỉ vào mũi của người đàn ông nghiêm mặt đứng bên cạnh nói, không tới mấy câu thì một phụ nữ trẻ tuổi đi từ từ tới trước mặt, cúi thấp đầu đến không thể thấp hơn.
Bọn họ cãi nhau khiến rất nhiều người chú ý, dù sao cũng là bệnh viện, chỉ trong chốc lát thì được y tá khuyên rời đi.
Người bên cạnh nhỏ giọng bàn luận, Thẩm Duyệt Nhiên bĩu môi thở dài thu tầm mắt lại, mà khi ánh mắt dừng ở trên bụng bằng phẳng của mình, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu...
Có phải...
Hai mắt Thẩm Duyệt Nhiên đột nhiên sáng lên, có mong đợi, có vui sướng... Cô khẽ vuốt bụng, nhìn con số khám bệnh trong tay, không kiềm được mà nắm chặt nó, không hiểu sao lại khẩn trương lên.
Cô hít sâu để mình bĩnh tĩnh lại chút, sau đó tính ngày chu kỳ của mình, nhưng tính hồi lâu cũng không tính ra, chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn không đều, cộng thêm cô không để ý tháng trước có ngày mấy, lúc này cũng không chắc thời gian lắm.
"Số , Thẩm Duyệt Nhiên!"
Lúc này có người gọi đến tên mình, đầu tiên là Thẩm Duyệt Nhiên có chút mờ mịt, ngay sau đó kịp phản ứng vội vàng đi vào phòng khám...
Thời gian từ từ trôi qua, sau khi Thẩm Duyệt Nhiên làm xong hết một loạt kiểm tra, cô cầm chặt tờ giấy khám xem, khóe môi dần dần nở nụ cười, dáng vẻ này quả thật có thể cười ra một đóa hoa.
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Duyệt Nhiên ngồi ở trong xe, cô vẫn chưa tỉnh lại ở trong sự vui sướng của tờ giấy khám mang lại, cô nhìn hình siêu âm trong tờ giấy, một điểm nhỏ gần như không nhìn thấy rõ, trong lòng rạo rực lâng lâng khó diễn tả bằng lời.
"Cô Thẩm, cô đã mang thai hơn bốn mươi ngày..."
Hơn bốn mươi ngày...
Thẩm Duyệt Nhiên dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tấm hình, đây là con của cô và Hình Thiên, cô sắp làm mẹ, Hình Thiên sắp làm cha...
Vui sướng tràn đầy tất cả suy nghĩ, Thẩm Duyệt Nhiên không có cách nào ngăn chặn vui mừng khôn xiết ở trong lòng, cô cầm điện thoại lên muốn điện thoại cho Hình Thiên, muốn nói cho anh biết...
"Kiểm tra sao rồi? Khó chịu chỗ nào thế?" Hiển nhiên Hình Thiên đang đợi điện thoại của cô.
"Em..." Thẩm Duyệt Nhiên vừa muốn bật thốt lên, nhưng lời vừa tới miệng thì kiềm chế lại, ánh mắt cô giảo hoạt nói, "Bác sĩ nói không sao, chỉ ăn phải đồ hỏng thôi."
"Thật sao?"
"Thật!" Thẩm Duyệt Nhiên trịnh trọng nói, "Nói thời gian tới em không thể ăn đồ sống nguội..."
"Ừ, anh nhớ rồi!" Hình Thiên nghe xong cũng không nghi ngờ gì, chỉ dặn dò mấy câu định cúp máy.
"Khoan đã..." Thẩm Duyệt Nhiên vội vàng kêu lên, "Anh... Tối mấy giờ về?"
Hình Thiên khẽ nhíu mày sau đó nói: "Hôm nay chắc cũng khá trễ, em cứ ngủ trước đi, hửm?"
Thẩm Duyệt Nhiên có chút mất mát, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: "Em chờ anh!"
"Ngủ trước đi!"
"Không, em muốn chờ anh!" Thẩm Duyệt Nhiên kiên quyết, "Mấy ngày rồi em chưa thấy anh..."
Nghe thấy cô nói như vậy, Hình Thiên càng đau lòng, cuối cùng nói: "Được, anh sẽ cố gắng về sớm!"