Editor: Nana Trang
Thượng Quan Mộc cầm một ly cà phê trong tay đứng ở trên sân thượng, hôm nay thành phố A đã muốn bắt đầu vào đông, gió lạnh phất qua hai gò má, đau giống như bị kim châm vậy,nhưng trên mặt Thượng Quan Mộc lại không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, anh ta cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như ngăn cách với gió lạnh vậy.
Tiếng bước chân vội vàng "bịch bịch bịch" truyền đến, cho thấy người sắp tới rất vội vàng, lúc Thượng Quan Mộc ngước mặt lên, bóng dáng Mộ Thiên Thanh đã lọt vào trong mắt anh ta, đôi môi hình thoi xinh đẹp hơi nhếch lên, trong mắt đều là ý cười, nhưng ý cười này vô ảnh vô tung biến mất khi Mộ Thiên Thanh thở hổn hển đứng ở trước mặt anh ta.
"Sếp Mộc!" Giọng Mộ Thiên Thanh có chút cấp bách, "Nghe nói... Người Dạ Ưng bị thẩm vấn rồi hả?"
Mặc dù là nghi vấn, nhưng hiển nhiên Mộ Thiên Thanh đã xác định, theo lý mà nói, trong cục có thẩm vấn Thượng Quan Mộc sẽ không tự mình đi, nhưng tình hình lần này đặc biệt, Thượng Quan Mộc tự mình thẩm vấn, thậm chí bên cạnh không có một viên cảnh sát nào, đương nhiên sẽ không có ai nghi ngờ động cơ của Thượng Quan Mộc, cho dù là thân phận hay bối cảnh gia đình của anh ta, anh ta đều không khiến cho người khác nghi ngờ.
Mộ Thiên Thanh nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Mộc, thậm chí cô còn có chút hoảng hốt, "Anh ta có mở miệng không?"
Thượng Quan Mộc từng học tâm lý học tội phạm, thậm chí thời gian trước đi Mĩ phần lớn là lái qua nghiên cứu tâm lý học, có lẽ người khác không biết, nhưng Mộ Thiên Thanh lại rất rõ ràng, những người gọi là học giả kia có vài phần kính trọng Thượng Quan Mộc như thế nào, rất rõ ràng là ở phương diện này không có ai bằng anh ta được.
Thử nghĩ xem, một người bị giam trong phòng kín mười ngày, người đã ở trong trạng thái mệt rã rời, cộng thêm không có người nói chuyện, không có bất kỳ hi vọng, tinh thần đã gần như ở bên bờ tan rã bất cứ lúc nào, đối mặt với một cao thủ có thể khống chế tâm lý đối phương mà nói, có cái gì không thể cạy miệng?!
Đáp án dĩ nhiên là chắc chắn, cho nên khi Mộ Thiên Thanh vừa đến chỗ làm nghe thấy số Dạ Ưng bị thẩm vấn tối hôm qua thì cô xông vào phòng làm việc của Thượng Quan Mộc trước tiên, không thấy người ở trong phòng, nghĩ đến gì đó liền chạy lên sân thượng tìm, quả nhiên anh ta ở đây.
Thượng Quan Mộc nhẹ nhàng dựa vào lan can, ánh mắt thâm thúy nhìn Mộ Thiên Thanh, biển hiện trên mặt chưa bao giờ thay đổi, nhưng ở sâu trong ánh mắt lại tồn tại say đắm và chút ghen tuông.
Thiên Thanh vẫn là Thiên Thanh, thế nhưng... đây chỉ là mặt ngoài, nghiêm túc làm việc, xông lên phía trước không để ý bất kỳ thứ gì... coi như cô thật sự không thay đổi chút nào.
Nhưng, cô không giống trước...
Ánh mắt của cô không còn là kiểu lạnh nhạt như trước, thường xuyên có thể nhìn thấy một luồng ánh sáng lưu ly lướt qua mí mắt, như thế thật sự khiến cho con người ta mê muội... nhưng ánh sáng này không phải lướt qua vì anh ta, mà là vì Lãnh Tĩnh Hàn!
Cô yêu Lãnh Tĩnh Hàn nhưng anh ta yêu cô vậy?
Thượng Quan Mộc nghĩ như thế, trong lòng dâng lên chút bất lực chua xót, nếu như biết yêu cô sẽ khiến bản thân băn khoăn như thế, lúc đầu anh ta không nên giúp cô ở trường học?
Đáp án dĩ nhiên là phủ định... Có lẽ, từ thời khắc anh ta muốn giúp cô, anh ta đã trầm luân ở trong dòng nước xoáy vô hình cô cho anh ta rồi.
"Em dùng thân phận gì để hỏi?" Thượng Quan Mộc hờ hững mở miệng, thấy Mộ Thiên Thanh hơi sửng sờ thì u uẩn mở miệng, "Nếu như thân phận cá nhân, vậy bây giờ đang là giờ làm việc, nếu như thân phận cảnh sát..."
Thượng Quan Mộc hơi ngừng lại, ánh mắt đột nhiên rét lạnh lên: "Cảnh sát Mộ Thiên Thanh!"
"Sếp!" Mộ Tình Không theo phản xạ đứng ngay ngắn, hành lễ.
"Hành động Liệp Ưng có liên quan trọng đại, lúc sếp chưa ra lệnh, em có thể tùy tiện tìm hiểu tới cùng sao?" Giọng Thượng Quan Mộc rất bình tĩnh, nhưng lại nghe ra chút kiểu cách của cấp trên.
"..." Mộ Thiên Thanh mím môi, không nói gì, vừa rồi quả thật cô gấp gáp, nhưng Thượng Quan Mộc nói không sai, hành động lần này anh ta ta người phụ trách, muốn hỏi ai, hoặc là bố trí hành động gì, đều không phải là điều cấp dưới có thể chất vấn, "Sếp, là em vượt cấp!"
Thượng Quan Mộc nhìn Mộ Thiên Thanh, một phút này, anh ta hi vọng cô có thể không phân biệt công tư, nhất định cương quyết muốn biết rốt cuộc anh ta đã biết cái gì từ chỗ số ?
Cô... rõ ràng muốn biết đến vậy, mà anh ta, cũng biết rõ cô cố chấp với Dạ Ưng đến mức nào.
"Viết báo cáo kiểm điểm trưa nộp lại cho anh!" Thượng Quan Mộc lạnh lùng nói, sau đó đi lướt qua Mộ Thiên Thanh, chỉ là trong khoảng khắc đi qua nhau, trong đáy mắt anh ta có cảm xúc phức tạp liếc nhìn Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh có chút hậm hực trở về chỗ làm, còn chưa ngồi xuống, Hà Tuấn đã thò đầu qua, muốn hỏi thăm cô có moi ra được cái gì không.
"Tôi phải viết báo cao kiểm điểm, anh cảm thấy thế nào?" Mộ Thiên Thanh nhún vai, cầm tờ giấy A bên cạnh bắt đầu chăm chú viết báo cáo.
"Mộ Thiên Thanh, hoa của chị!" Đột nhiên, một em trai của tiệm bán hoa bưng một bó hoa hướng dương to đi vào, sau khi Mộ Thiên Thanh ký nhận thì lại nói vang: "Lãnh thiếu nói trưa sẽ đến đón chị đi ăn cơm!"
Cậu bé vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Tình Không, gần đây mọi người đã sớm âm thầm nghị luận chuyện của Mộ Thiên Thanh và Thượng Quan Mộc, nhưng tất cả mọi người chỉ cho là bọn họ thật sự không hợp, lần trước chẳng qua chỉ là trong giây phút sinh tử, Mộ Thiên Thanh không có cách nào, tình huống hôm nay, bọn họ không thích hợp cũng chỉ có thể chia tay, là lúc này xem ra... dường như nguyên nhân không bình thường chút nào.
Nhớ lại, tất cả mọi người nhìn bó hoa hướng dương kia, nhớ tới chuyện tặng hoa lúc trước, xưa nay Mộ Thiên Thanh đều không thích hoa, bây giờ nghĩ lại... chỉ sợ là do vị Lãnh thiếu này gây nên.
Có điều khi đó là mùa hè, hoa hướng dương đang trong kỳ nở rộ, ngày ngày đưa tới cũng không cảm thấy khó hiểu, nhưng lúc này là mùa đông... muốn có được hoa hướng dương chỉ sợ phải sử dụng tâm tư lớn!
Mộ Thiên Thanh không để ý tới ánh mắt của mọi người, trước kia cô không đủ dũng cảm trong chuyện tình cảm, nhưng bây giờ cô lại biết, chuyện gì cũng phải dựa vào mình quyết định, dù là... thất bại!
Mộ Thiên Thanh lấy tấm thiệp trong bó hoa ra, kiểu chữ mạnh mẽ hùng hồn mang theo vững vàng, mà ngòi bút sắc bén lại mang theo chút thoải mái, giống như con người Lãnh Tĩnh Hàn vậy, kiểu chữ của anh khiến người ta nhìn vào rất thoải mái, nhưng lại không nhìn ra được bên trong anh rốt cuộc là người như thế nào!
[Theo đuổi có thể trở thành một sự vui vẻ, nhưng, lại sẽ trở thành gánh nặng sinh mạng! By: Hàn!]
Mộ Thiên Thanh lẳng lặng nhìn câu nói trên tấm thiệp, trong lúc nhất thời có chút không rõ, nhưng lại giống như hiểu rõ cái gì đó, chỉ là, trong lúc mơ hồ... lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào?
Sau khi Mộ Thiên Thanh cất tấm thiệp trong ngăn tủ, bắt đầu ghi báo cáo, đối với hành động lúc sáng, vừa viết, cô vừa nghĩ rốt cuộc số có lộ ra chút gì không, còn người phía sau Dạ Ưng rốt cuộc là ao? Hôm nay rốt cuộc Thượng Quan Mộc ra quyết định gì?
Tất cả vấn đề dần dần xoay tròn ở trong đầu, thẳng đến khi Lãnh Tĩnh Hàn đến đón cô đi ăn cơm, cô cũng có chút không yên lòng.
"Có tâm sự?" Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh như có điều suy nghĩ, giọng lạnh nhạt hỏi.
Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt ưng thâm sâu của Lãnh Tĩnh Hàn, mấp máy môi, lắc đầu một cái nói: "Không sao!"
Lãnh Tĩnh Hàn cũng không hỏi gì nhiều, anh luôn là một người rất không thích biểu đạt tình cảm, anh chỉ thích yên lặng quan tâm nhét người vào trong cánh chim, đưa cô hoặc anh đi dẹp tan chướng ngại, để bọn họ không còn nỗi lo về sau, có thể liên tục đi thẳng về phía trước... thẳng đến khi bọn họ đi mệt rồi, lúc muốn nghỉ ngơi, anh sẽ vì hai người bọn họ chuẩn bị tốt bến tàu!
Từ trước tới nay, anh đều là người lạnh nhạt trong tình cảm, trừ phi anh để tâm, nếu không anh sẽ không liếc nhìn một ai!
"Đúng rồi," Mộ Thiên Thanh khẽ nhíu mày, "Câu anh viết trên tấm thiệp lúc buổi sáng là có ý gì?"
"Ý trên mặt chứ!" Lãnh Tĩnh Hàn thản nhiên nói
Mộ Thiên Thanh nhíu chặt mày hơn, cô chăm chú nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, muốn nhìn ra đáp án khác từ trên mặt anh, nhưng rất hiển nhiên, cô thất vọng rồi, trên mặt Lãnh Tĩnh Hàn ngoại trừ lạnh nhạt thì chính là lạnh nhạt.
Bĩu môi, Mộ Thiên Thanh quyết định không rối rắm nữa, cô thay đổi chủ đề, vừa ăn vừa nói chuyện, Lãnh Tĩnh Hàn là một người hiểu biết sâu rộng, có lần cô tán gẫu mới phát hiện, cho dù bạn nói chuyện gì với anh, anh đều có thể làm cho bạn cực kỳ vui vẻ, hơn nữa khi bạn gặp phải một vấn đề không hiểu hoặc muốn biết, anh luôn có thể để cho bạn biết dưới tình huống không có áp lực.
Mộ Thiên Thanh cười lên, hai mắt thỉnh thoảng cong thành hình bán nguyệt, Lãnh Tĩnh Hàn nhếch môi ở độ cong như có như không, một bửa cơm xong xuôi có thể khiến cô tạm thời thoải mái không ít.
Chuyện của cục cảnh sát anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, anh biết bọn Tiểu Tứ bị nhốt trong phòng giam kín, tối qua Thượng Quan Mộc thẩm vấn Tiểu Thất anh cũng biết, đương nhiên, Thượng Quan Mộc không phải người ngu, anh ta chẳng những không phải người ngu, hơn nữa còn rất thông minh, anh ta đã sớm biết trong cục cảnh sát có nội gián, cho nên... tối hôm qua lúc thẩm vấn trừ anh ta ra thì không có ai biết tình huống bên trong.
Với tính tình của Thiên Thanh, nếu biết bị thẩm vấn hôm qua rồi, tất nhiên sẽ đi tìm Thượng Quan Mộc, đương nhiên... Thượng Quan Mộc cũng sẽ không nói gì với cô!
Đưa Mộ Thiên Thanh trở lại cục cảnh sát, trong lúc Mộ Thiên Thanh chuẩn bị xuống xe, Lãnh Tĩnh Hàn nắm lấy tay cô, Mộ Thiên Thanh quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, đôi đồng tử nhìn Mộ Thiên Thanh trở nên nóng lên, trong lúc Mộ Thiên Thanh càng nghi ngờ thêm thì anh đột nhiên kéo cô qua, đôi môi mỏng ngang tàng phủ lên nơi mềm mại của cô...
"Ưm!"
Mộ Thiên Thanh bị cái hôn đột ngột này làm hoảng sợ, nhưng Lãnh Tĩnh Hàn vốn không cho cô thời gian suy nghĩ liền hung hắn lướt lên cánh môi cô, sau khi gặm trên môi cô vài cái thì chạy hàm răng của cô ra, lưỡi dày tiến quân thần tốc tham nhập vào trong khoang miệng của cô, không chút e ngại liếm mỗi tấc da thịt trong miệng cô, ép buộc lưỡi của cô dây dưa với lưỡi anh, nước miếng giao nhau mới thỏa mãn....
Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng buông Mộ Thiên Thanh bị hôn đến mờ mịt ra, ánh mắt anh thâm sâu nhìn cô, chỗ sâu trong đáy mắt thoáng hiện lên bi thương khiến người ta không tham dò được, bi thương này rất nhẹ nhưng có thể đâm thẳng vào trái tim người ta... Mà bi thương này, Mộ Thiên Thanh không nhìn thấy được.
"Đi đi!" Giọng Lãnh Tĩnh Hàn trầm lắng mà dồi dào từ tính, "Buổi tối anh phải tham gia một bữa tiệc, không thể đến đón em được, em về tới nhà thì gởi tin nhắn cho anh, hử?"
"Dạ!" Trên mặt Mộ Thiên Thanh ửng hồng, sau khi cô đáp một tiếng thì vội vàng xuống xe, thấy cửa ra vào yên tĩnh mới hơi an tâm.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn bóng lưng Mộ Thiên Thanh rời đi, trong ánh mắt nhìn chăm chú toát lên vẻ si mê để rồi trong chốc lát dư vị ngọt ngào ấy hoá thành nỗi u sầu như có như không hiện trên khóe môi…