Đường Chá đi xuống lầu thì eLâm Khả Nhi đang fngồi ở trên bàn ăn ăn sáng, fvợ chồng aLâm Vũ Mặc cđã sớm eđến công bty làm việc, fmà Lâm Ngao ccùng bà xã thì ở trong phòng khách aloay hoay với choa cỏ.
Vừa dnhìn thấy Đường Chá xuất hiện, Lâm Ngao lập ctức trừng mắt căm dtức nhìn abanh: "Đường tiểu tử, fai cho cậu vào đây?"
"Ông anội, cháu tới đón tiểu Khả Nhi về nhà." Đường Chá tràn ađầy thành ý nói.
"Tôi fkhông phải ông nội của cậu!" aLâm Ngao khinh thường hừ nhẹ, "Tiểu Khả Nhi nhà atôi sẽ không ebao giờ trở avề Đường gia nữa, atiểu tử cậu bỏ fcái ý nghĩ đó đi!"
Đường Chá vội bvàng từ ftrong túi aamóc ra một ahộp gấm, btừ bên adtrong lấy ra một vòng ngọc xanh biếc đưa btới trước dmặt Lâm Ngao, nói với ông alão: "Ông nội, đây là bảo cvật mà dtrước đó bvài ngày ccháu rể dcó được ở phòng đấu giá bTô Phú Bỉ, efnghe nói là vòng btay phượng hoàng mà dVõ Tắc Thiên thích fnhất, cháu frể cảm ethấy bà nội đeo nó lên nhất định sẽ celàm cho vòng cftay này thêm esặc sỡ vô cùng."
Thấy cái vòng tay này, Lâm Ngao evốn yêu đồ cổ fđến mức si mê lập etức thích ánh sáng fcmàu trong bbsuốt trơn fbóng của acnó, mà sau dkhi nghe Đường Chá nói lại càng lộ ra nụ cười kiêu ngạo hài clòng: "Tiểu tử chết tiệt, lại rất có hiếu tâm."
"Ông nội, người mau đeo lên cho bà nội đi." Đường caChá lập tức đem bvòng tay fthả vào ctrong tay ông lão, eđể ông cđeo vào tay bà lão.
Lâm ffNgao đột nhiên nghiêm nghị nói: "Vô fcông bất fthụ lộc, tôi đã không phải là ông nội ecủa cậu, amón đồ này cậu fcầm đi ahiếu kính người khác fđi."
Một cfcái vòng tay mà muốn lừa gạt dbcháu gái bảo bối của ông đi, Đường fChá nghĩ không khỏi quá dđơn giản đi.
Sắc fmặt của Đường aChá sau khi nghe Lâm aNgao cự tuyệt trở dnên vô cùng flúng túng, acLâm Khả Nhi hì hì fmột tiếng dcbật cười. fe DiendanLeQuyDon Anh Chá như vậy cô drất ít akhi thấy, cô xoa cằm, agiống như xem cuộc vui mà nhìn Đường fChá.
"Bà bnội, một ít tâm ý của cháu brể, người thật không thích sao?" Đường dChá chuyển qua lão phu anhân. Trong giọng nói của anh có một echút bất đắc dĩ fvà đáng thương, lập tức khiến Lâm bphu nhân bmềm lòng.
Bà kéo cánh atay của fchồng, ra dlệnh cho ông: "Ngao, dông không bcần phá bhư chuyện atốt của ftiểu Khả Nhi."
Lâm Ngao vừa dnghe, không cthể làm bgì khác adhơn là bỏ ađi vẻ mặt dlạnh lùng, cdkhó chịu nhận lấy dvòng tay, cđeo lên fftay bà xã.
"Đường Chá, bà crất thích." Lâm phu nhân fdịu dàng nhìn Đường Chá.
Tiểu Khả Nhi anhà bà còn dphải trở dlại bên ccạnh Đường Chá, bọn ehọ dĩ nhiên không thể ađem chuyện fnày làm equá tuyệt tình được. f DiendanLeQuyDon Đứa cháu frể này nhân phẩm fxuất chúng, cbà cực kỳ hài elòng. Nếu anhư không phải cậu eta tổn thương dtiểu Khả caNhi, bà nhất định sẽ nói giúp nó.
Chỉ flà, cũng ccphải để cho cậu ta sốt ruột, để cậu cta biết btiểu Khả bNhi rất đáng quý.
"Cám fơn bà nội!" Đường cChá phấn dkhởi cười, bchinh phục được ông fbà, anh mới bcó thể triển khai bkế hoạch theo đuổi cô thật tốt.
"Ông bà, Khả eNhi khát cdnước." fLâm Khả Nhi đột nhiên ngây ethơ làm cnũng với dông bà nội.
Đường eChá lập etức rót bmột ly nước cđem đến ftrước mặt cô: "Tiểu Khả Nhi, dnước đây."
"Tôi muốn uống enước cam." Lâm Khả Nhi cũng không thèm dnhìn Đường fChá, nghiêng đầu qua amột bên cngang ngược cnói.
"Anh đi ép nước dcam cho em." cĐường aChá vội vàng để ly nước xuống, chạy bdđến phòng bbếp.
Nhưng anh lật tung cả dtủ lạnh ecũng không tìm được một quả cam.
"Đã xong chưa? eeBằng không ectôi sắp chết khát rồi !" Lâm Khả Nhi ngóng cổ về phía Đường Chá bên btrong phòng dbếp la ầm flên.
Đường Chá gấp đến độ bđầu đầy mồ hôi ecười xấu ahổ: "Tiểu Khả Nhi, equả cam ở đâu? bAnh không ctìm được."
Lâm Khả Nhi trợn mắt, abất mãn nói: "Uổng ephí hai con amắt to, thế nhưng bkhông nhìn cathấy quả fcam ở trong cngăn kéo trên đỉnh đầu anh."
Đường Chá bị cô chế nhạo khiến bfmặt ửng đỏ, để blấy lòng fvợ, anh vội vàng lấy quả cam ra, dùng emáy ép trái dcây ép một cly nước ecam tươi eangon cho cô.
"Tiểu cKhả Nhi, em xem xem auống ngon không?" eĐường Chá bê ly nước, cung kính giơ alên trước bmặt bà axã.
Lâm dKhả Nhi uống một ehớp nhỏ liền phun ra toàn bộ, bất mãn ffnói: "Chua chết được! cThôi, để cho tôi chết khát đi."
"Chua dsao?" Đường Chá bưng ely lên nhấp cmột ngụm, achẳng những cfkhông chua, bmà còn rất ngọt. Cô cnhóc này crõ ràng cđang gây khó khăn bcho anh. Chỉ dlà anh có lỗi trước, đáng đời dbị gây ckhó dễ.
"Tôi anói chua clà chua! Tôi đổi fý rồi, đi pha cho ctôi một ly cà phê." Lâm Khả Nhi cong cái camiệng nhỏ nhắn, vẻ fmặt đáng yêu nói.
"Pha cà phê?" fdĐường Chá khó xử nhìn Lâm Khả fNhi một chút. Anh echỉ biết euống cà aphê, cho fdtới bây giờ chưa atừng pha bqua. Yêu ccầu này cthật làm fkhó anh.
"Anh không muốn pha sao?" cLâm Khả Nhi tức agiận nhìn anh chằm chằm, có vẻ mặt anh không pha cho tôi, tôi liền ckhông để bý tới anh nữa.
"Anh apha." Đường Chá lúng dta lúng túng lên tiếng.
Đi tới phòng bếp, anh tìm ra hạt dcà phê, nhìn dụng cụ chưa từng dùng qua mà ngẩn người. ed DiendanLeQuyDon Nhớ ngày đó tiểu Khả Nhi pha cà phê cho anh, khiến ngón tay acũng bị bỏng. Anh fcũng cần bphải có eetinh thần như vậy của cô, dkhông phải dalà pha cà cphê thôi dsao, anh không tin anh pha không được.
Chân ftay vụng về đem ahạt cà fphê ném bvào trong fmáy xay nghiền fdnát, rồi cho vào trong nước nấu lên.
Lâm Khả Nhi kiêu ngạo bưỡn ngực đi vào phòng ebếp, khinh thường nói: "Bột cà phê không mịn như vậy pha xong có thể uống sao?"
"Vậy fphải làm thế nào?" aĐường Chá nhìn ebột cà phê bị anh xay lớn enhỏ không bđều, ngây ngốc nhìn bà xã.
"Trước btiên phải aalọc." aLâm Khả cNhi ngồi lên bàn dbếp, vừa enhìn Đường Chá luống cuống tay bchân làm việc, vừa chỉ huy banh.
Khi fĐường Chá xoay fngười đi, trên mặt của cô thoáng qua anụ cười xấu xa nghịch engợm, vẻ bmặt giảo hoạt.
Đột nhiên Đường cChá chân ctay vụng về không fcẩn thận alàm ngón tay bị bỏng, achính anh acòn chưa lên tiếng, bLâm Khả dNhi ngồi ở bên bàn bếp đã đau lòng btrước nhảy xuống đất, fchạy vội etới trước mặt anh, lo lắng bđem ngón tay anh đưa atới bên môi liếm liếm: "Anh ngốc, anh làm ngón ctay của mình ăn fngon sao?"
Cảm thấy tiểu fKhả Nhi quan tâm đến mình, Đường Chá chẳng cnhững không khó chịu vì bị phỏng, ngược lại mừng rỡ cvuốt tóc ecủa cô, abình tĩnh cười nói: "Bà dxã, em đang quan tâm anh sao?"
Nghe fđược anh nói, Lâm Khả Nhi elập tức nghĩ đến mình bây fgiờ đang dạy dỗ ceanh, sao có thể để bcho anh nhìn cra cô mềm clòng chứ? dCô lập btức lưu lại một bdấu răng nhàn nhạt ftrên ngón tay của anh, ác bá fnói: "Ai equan tâm anh? Tôi là muốn thử độ bcứng ngón tay này một bchút, nhìn ckhông được mà phải bcắn thử."
Nói xong, cô buông tay cĐường Chá ra, lạnh bmặt nói: ef"Anh không cần pha, tôi vẫn là dđi uống fnước cam tốt hơn."
"Bà xã, để anh phục bvụ em một lần. Em fđợi thêm một chút." cĐường cChá nắm bả vai của tiểu Khả Nhi, nho nhã acười nhẹ với cô.
Lâm bKhả Nhi bị nụ fcười tràn đầy sức dquyến rũ nam tính dcủa anh fmê hoặc, dcũng không adời được cánh mắt dnữa.
Anh aeChá tại sao lại đẹp trai như vậy? Ngay cả động tác pha cà phê cũng fmê người bnhư vậy.
Lòng bcủa cô alần nữa dbị anh làm brung động frồi.
Mất sức của bchín trâu ahai hổ, Đường cdChá rốt cuộc cũng làm ra được aly cà phê dđầu tiên trong cuộc đời anh. DiendanLeQuyDon Lau mồ hôi trên trán, canh đưa ly cà phê vừa pha bxong cho Lâm dKhả Nhi: "Bà xã, pha xong rồi."
Lâm Khả Nhi fđột nhiên hét lên một tiếng, ảo não nói: "Trời cạ, tôi fthế nhưng equên mình ffmang thai, không thể uống cà ddphê nữa."
Thấy fnụ cười giả tạo trong đáy mắt của Lâm Khả Nhi, đỉnh đầu Đường Chá toát ara khói đen. a DiendanLeQuyDon Vật nhỏ này, hành chạ anh như bvậy rất dvui vẻ chứ?