Chinh Phục Thế Giới

chương 27: 27: gặp lại lạc nguyệt anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cửa hàng hệ thống hiện ra trước mặt cậu:

Số Điểm: điểm

Dưỡng Nhan Đan: điểm

Dịch Tin Phù: điểm

Linh Trúc Kiếm Huyền Phẩm Trung Cấp: điểm

Hỏa Linh Thảo: điểm

Phá Hư Đan: điểm

Lý Thái Huyền thấy cửa hàng bán những thứ này không có ích cho hắn lắm nhưng có thể giúp cho Mạc Vân Phá Hư Đan có thể cho Luyện Hư độ phá một tiểu cảnh giới không để lại di chứng, Mạc Vân tu vi hiện tại Luyện Hư Hậu Kỳ mới đột phá do tu luyện Phu Thê Tâm Pháp, cậu cũng thành công đột phá Nguyên Anh Hậu Kỳ nhảy hai cảnh giới liền.

Cậu không mua Phá Hư Đan vì một tiểu cảnh giới chỉ cần Mạc Vân tu luyện trong Liên Hoa sẽ tăng rất nhanh nhưng thật ra là không đủ điểm thôi, cậu mua Linh Trúc Kiếm, Dưỡng Nhan Đan, Dịch Tinh Phù với Hỏa Linh Hỏa.

Linh Trúc Kiếm và Dưỡng Nhan Đan tặng cho Mạc Vân, Dịch Tinh Phù và Hỏa Linh Thảo cho cậu phòng ngừa gặp nguy hiểm còn Hỏa Linh Thảo vì đúc thể chất Viêm Linh Thần Thể hoặc để sử dụng cho việc khác, điểm còn lại trong cửa hàng điểm.

Mạc Vân ngâm mình dưới hồ thì nghe tiếng chân đi đến cũng biết là Lý Thái Huyền.

"Ngươi không luyện đấu kỹ nữa à".

Lý Thái Huyền thoát y phục đi xuống hồ thân thể đầy nam tính khí tức cương dương truyền vào mũi Mạc Vân khiến nàng đỏ mặt.

"Ta có quà tặng cho nàng".

Cậu trong tay xuất hiện Linh Trúc Kiếm với Dưỡng Nhan Đan, Mạc Vân chăm chú vào hai thứ xuất hiện trong tay của Lý Thái Huyền kinh ngạc trước phần quà của cậu tặng cho nàng.

"Thanh kiếm này tên Linh Trúc Kiếm Huyền Phẩm Trung Cấp còn đây là Ngũ Phẩn Đan dược Dưỡng Nhan Đan".

Lý Thái Huyền cũng giải thích cho Mạc Vân mặc dù nàng có thể biết, Mạc Vân cảm động nhìn hắn mặc dù tông môn có huyền phẩm nhưng là đấu kỹ Mỹ Nữ Nhất Kiếm chỉ thích hợp cho nữ, nàng cũng có tu luyện một số nữ trưởng lão cũng tu luyện hoặc đệ tử thân truyền sẽ được tu luyện.

Vũ khí cô sử dụng chỉ là Địa Phẩm Sơ Cấp được hắn tặng một thanh Huyền Phẩm Trung Cấp khiến nàng cảm nhận được hắn đối với nàng là thật tâm, cô thu lấy hai thứ cậu tặng vào nhẫn, cô ôm lấy thân thể của hắn.

"Ta yêu chàng Lý Thái Huyền".

Lý Thái Huyền nghe được Mạc Vân nói yêu mình, cậu biết trong thời gian này tình cảm tiến triển rất tốt nếu theo đà sẽ sớm có được trái tim nàng nhưng không ngờ ngày nàng lại đến sớm như vậy, hắn ôm lấy nàng.

"Ta cũng yêu nàng Mạc Vân".

Cậu cúi người hôn lấy đôi môi nàng, nàng di chuyển đôi tay đang nằm ở phần hong lên vòng lấy cổ hắn, hai thân thể ôm hôn nhau dưới hồ mỹ nam mỹ nữ kết hợp với khung cảnh xung quanh tạo thành một bức tranh hoàn mỹ, sau đó không cần phải nói cũng biết sẽ xảy ra thứ gì.

Hai tuần sau tại cổng thành của Lạc hoàng triều có hai thân ảnh này là Lý Thái Huyền và Mạc Vân cả hai mười ngón tay đan lấy nhau khiến ai nhìn cũng ghen tị, hâm mộ, nữ nhân thì nhìn Lý Thái Huyền nam nhìn Mạc Vân,hạ người hiện tại đã xác định tình cảm với nhau, hai người đi vào trong thành.

"Khung cảnh không thay đổi gì mấy nhỉ, chắc là đông đúc hơn do lễ hội của Lạc hoàng triều tổ chức".

Lý Thái Huyền cảm thán, Mạc Vân thì cũng quan sát xung quanh.

Lúc này có một đoàn người đi đến dẫn đầu là một cô gái tuổi, Mạc Vân nhanh chống buông tay đang nắm lấy Lý Thái Huyền.

"Tông chủ Kỳ Lân Môn Mạc Vân chào đại công chúa".

Mạc Vân chấp tay chào, người đến là Lạc Nguyệt Anh khi cô vừa đến thấy Mạc Vân nắm lấy tay của một người thiếu niên khiến nàng kinh ngạc không thôi mặc dù Mạc Vân buông tay rất nhanh nhưng không thoát được ánh mắt của Lạc Nguyệt Anh.

"Chào Mạc tông chủ, không biết vị này là ai sao ta chưa từng thấy qua".

Lạc Nguyệt Anh hỏi Mạc Vân.

"Đại công chúa đây là đệ tử của ta tên Lý Thái Huyền".

Vừa nói vừa chỉ Lý Thái Huyền nhưng mặt cô thì đỏ hết may mà có tấm khăn che lúc này thầm mắng Lý Thái Huyền hắn kêu nàng nắm tay nhau để bồi dưỡng thêm tình cảm nàng cũng cảm thấy có lý nên cũng chấp nhận, nhưng nào ngờ vừa vào mới vào thành thì gặp ngay Lạc Nguyệt Anh sư đồ luyến ái chuyện này rất hiếm gặp ở giới tu sĩ nhưng cũng không phải là không có.

Lạc Nguyệt Anh nghe được Mạc Vân nói tên thiếu niên này là đồ đệ nàng thì kinh ngạc không thôi sư đồ luyến ái đây là chuyện lần đầu nàng nhìn thấy trước mắt mình.

"Chào đại công chúa chúng ta từng gặp nhau".

Lý Thái Huyền cũng lên tiếng chào hỏi.

"Chúng ta từng gặp nhau, sao ta không có ấn tượng".

Lạc Nguyện Anh nói nếu nàng gặp hắn rồi với trí nhớ của nàng sẽ rất dễ nhận ra huống hồ còn là một mỹ nam nhân nữa.

"Công chúa từng gặp ta ở cổng thành và cho ta mượn linh thạch".

Lý Thái Huyền cũng nói ra nàng không nhớ cũng là chuyện đương nhiên lúc đó hắn chẳng khác gì ăn mày cả.

"Thì ra là ngươi, ngươi là tên ăn mày đó".

Cô kinh ngạc trước sự biến hóa của hắn.

Lý Thái Huyền cũng gật đầu.

"Không ngờ không bao lâu ngươi lại biến hóa nhiều như vậy, tên ăn mày hóa thành mỹ nam chuyện này nói ra sẽ có bao nhiêu người tin đây".

Lạc Nguyệt Anh cảm thán, Lý Thái Huyền cũng cười cười lúc này cậu cũng từ nhẫn trữ vật lấy ra một túi lịh thạch tính trả cho cô nhưng bị cô ngăn lại.

"Số linh thạch đó coi như ta cho ngươi, chỉ có điều lúc ta cần ngươi giúp đỡ ngươi phải giúp ta".

Lạc Nguyệt Anh không nhận lại số linh thạch, nàng khiến cho Lý Thái Huyền mang nợ ân tình của mình, tới lúc cần tới hắn sẽ giúp nếu nhận lại số linh thạch vậy nàng biết thừa người lỗ là mình.

Lý Thái Huyền cũng suy nghĩ ra điều gì chỉ đàng cười mà thu lại số linh thạch mà thôi.

"Nếu đại công chúa có gì cần giúp có thể nói một tiếng chỉ cần không phạm vào quy tắc của ta là được".

Lý Thái Huyền làm người cũng có quy tắc của mình còn quy tắc gì thì chỉ có trời mới biết( cộng thêm ta nhé), Lạc Nguyệt Anh gật đầu.

"Để ta đưa hai vị vào trong".

Lý Thái Huyền cùng Mạc Vân đi theo Lạc Nguyệt Anh vào trong trên đường đi rất có nhiều phàm nhân chào hỏi nàng thỉnh thoảng có một số đứa trẻ con đu theo nàng, nàng cũng vui đùa cùng chúng.

Lý Thái Huyền vừa đi vừa đánh giá Lạc Nguyệt Anh xác định cô cũng không phải người xấu, cũng yên tâm nợ phần ân tình còn về tính cách thật phải tìm hiểu từ từ rồi mới biết, nhiều người cũng đối với bên ngoài ra vẻ lịch sự, nho nhả nhưng thật ra là những kẻ xấu đột lốt người tốt mà thôi.

Còn về Mạc Vân thấy hắn quan sát Lạc Nguyệt Anh đưa tay ra sau mắt lấy hông hắn gắt một cái.

"Đau đau nàng làm gì vậy".

Lý Thái Huyền là thể tu sao có thể đau dễ như vậy được.

"Chàng làm gì còn không biết hừ".

Mạc Vân hừ một tiếng qua sang chỗ khác, Lý Thái Huyền sờ mũi thì ra là ăn dấm, cậu đưa tay nắm lấy tay cô nói.

"Nàng ăn dấm hả".

Lý Thái Huyền thích thú quan sát nàng.

"Ta mà ăn dấm, ta chỉ là lo cho cái mạng nhỏ của chàng mà thôi, người ta là đại công chúa của Lạc hoàng triều chàng lấy đâu ra thực lực theo đuổi".

Mạc Vân nói, Lý Thái Huyền cười cười chỉ cho qua thầm nói trong lòng sớm muộn cũng bắt Nàng và Lạc Nguyệt Anh cùng chung một giường.

Lạc Nguyệt Anh mặt dù vui đùa với trẻ con nhưng cũng đánh giá Lý Thái Huyền cô vẫn không tin tên này lại biến hóa nhiều tới vậy.

Truyện Chữ Hay