Sau cuộc đọ sức lúc sáng thì lúc này trong nhà chỉ còn Thiên Tuyết, Bách Lý Kỳ, Hàn Thiên Minh, Thiên, Hoả ở nhà . Còn toàn bộ đều đi kiếm thức ăn để làm thức ăn tối rồi.
_ Thiên Tuyết và Hàn Thiên Minh, Bách Lý Kỳ cùng ngồi dưới hàng thông reo vi vu vừa uống trà vừa nhìn ra biển. ngắm những đợt sóng vỗ vào bờ. Thiên Tuyết nhìn qua người hỏi.
_" Sao muội không thấy mấy Huynh ra biển chơi hết vậy. Mấy huynh không thích tắm biển sao. Dù gì cũng đến sao không ra ngoài chơi " cô nhìn người Hàn Thiên Minh và Bách Lý kỳ nói.
_" Nếu muội đi cùng huynh thì huynh đi. Chứ đi mình có ý nghĩa gì đâu. Từ lúc ta qua Thiên Việt đế quốc đến giờ. Những ngày với muội ở đây đã là những ngày ta vui vẻ nhất rồi. Ta phải cảm ơn muội đã cho ta niềm vui, hạnh phúc mà đã từ lâu ta ngỡ rằng mình suốt cuộc đời còn lại không thể nào biết cười được nữa ". Hàn Thiên Minh nhìn cô rồi nhìn về phía Đại Hàn đế quốc nói.
_" Ta cũng vậy. Đi mình quả thật không có ý nghĩa gì cả. Ta là đại hoàng tử nên nhiều khi thân bất do kỵ có nhiều việc không thể thoại mái mà làm như muội được. Sống ở Hoàng cung đấu đá nhau đến ta sống người chết quả thật mệt mọi. Những gì ta đang làm là cả Thiên Việt đế quốc đang nhìn. Những ngày ở đây với muội đã là những ngày vui vẻ nhất của ta rồi. Khi trở lại Hoàng thành ta sẽ lại ta là Đại hoàng tử Bách Lý Kỳ ". Bách Lý Kỳ nhìn lên bầu trời xanh nói.
_ cô nghe người kia nói như vậy thì im lặng nhìn ra sóng biển đang vỗ vào bờ. " phải rồi mấy bữa nay chơi vui quá nên suýt chút nữa mình cũng quên nơi này là cổ đại. Mà bọn họ lại là những người Hoàng tử cao sang quyền quý. Sau khi trở lại thì mình lại là mình. Lại không biết sẽ đi về đâu. Chỉ là linh hồn ở tạm. Biết đâu những người này thích là Lý Thiên Tuyết trước kia chứ không phải linh hồn ở tạm trong thân thể người ta như mình. Chính mình cũng quá ảo tưởng rồi. Chơi vui đến quên mất mình là ai và bọn họ vẫn mãi mãi không thuộc về mình. Cho dù là mình có thích người bọn họ thì được cái gì mình còn phải Trở Về. " Thiên Tuyết thất thần suy nghĩ.
_" Tiểu Tuyết muội đang nghĩ gì vậy. Mặt của muội có vẻ buồn. Có tâm sự sao " Lâm Gia Lạc và Lục Khiếu Thiên cùng mọi người vừa trở lại. Thấy cô ngồi chung với Hàn Thiên Minh và Bách Lý kỳ thì làm sao thiếu phần anh được nên cùng Lục Khiếu Thiên nhanh chóng đi đến. Thấy cô thất thần nên hỏi.
_" à đâu có nghĩ gì đâu, đang nghĩ xem là chúng ta sẽ chơi trò gì tiếp theo thôi " cô tìm đại Lý do trả lời.
_" ưm vậy tiếp theo muội muốn chơi cái gì nào " Lục Khiếu Thiên cũng cười cưng chiều hỏi.
_" ưm muội muốn hỏi người các huynh câu hỏi được không " Thiên Tuyết nhìn người nói.
_" Muội muốn hỏi gì thì hỏi đi nếu biết chúng ta sẽ trả lời liền. Giữa chúng ta thì muội còn ngại gì " người cùng đồng thanh nói.
_" à muội muốn hỏi là người các huynh nói thích muội là thật sao. Còn nữa là lúc trước khi muội mất tích hay sau khi muội Trở Về " cô quan sát kỹ nét mặt của người rồi nói. Nghe vậy người đều nhíu mày nhìn cô.
_" Cái này có khác nhau sao. Dù là lúc nào muội vẫn là muội là Lý Thiên Tuyết mà. Chỉ cần là muội thì ta thích thôi". Hàn Thiên Minh nhíu mi nhìn cô nói.
_" Đúng đó trước lúc muội mất tích hay sau khi muội Trở Về thì cũng giống nhau thôi " Lâm Gia Lạc cũng nhìn cô nói.
_" Ta thì chắc là sau khi muội Trở Về từ lần gặp muội bờ sông đó. Đến giờ vẫn không quên " Bách Lý Kỳ nhìn cô cũng nói vào câu.
_" Ta thì không biết. Chắc là lần gặp ở tửu lâu đó. Làm theo con tim thôi " Lục Khiếu Thiên cũng trả lời.
_" ưm khác biệt chứ nếu là trước khi mất tích thì là Lý Thiên Tuyết thật sự còn lúc cô trở về thì lại là linh hồn dị thế " cô cuối đầu nói thầm câu. Sau khi nói xong thì cô ngước đầu lên hít hơi rồi vẻ mặt lại tươi cười như củ.
_" ưm dù gì cũng đến đây chơi. Nên mấy ngày này mấy huynh chỉ là mấy huynh thôi. Làm ơn đừng mang thân phận Hoàng tử, công tử đến đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng của muội biết không. Muội đi thay đồ tắm biển mấy huynh ai muốn đi thì vào thay đồ để xuống biển. Muội đi trước đấy. Ai không muốn đi ở trên bờ đi " cô cười nhìn người nói.
_" Phải rồi tương lai ra sao thì mặc kệ tương lai. mình chỉ chơi có vài ngày thôi. Trẻ không chơi phí đời tuổi trẻ. Lo nghĩ nhiều cũng chẳng giúp được gì. Nếu bọn họ là của mình thì sẽ là của mình nếu không phải của mình thì mãi mãi không thuộc về mình. Sống vui vẻ hết mình về sau mới không hối hận " cô lấy lại tinh thần lạc quan cười nói nhỏ câu rồi đi về nhà thay đồ đi ra biển .
_ người nhìn cô như vậy thì lắc đầu cười. Rồi cũng về thay đồ. Đùa sao cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua thì biết đi đâu mà khóc a. người nhìn nhau rồi cấp tốc đi về.
khắc sau ' tầm phút ' .bg-ssp-{height:px}
_ Cô thay đổi quần đùi Jean tới gối . Áo thung trắng cổ tròn nhỏ có hình ngôi sao đỏ lớn trước ngực vì đây là cổ đại nên cô không dám ăn mặc quá hở hang. Hôm bữa là cô bỏ thuốc muốn mặc sao cũng được. Cô đi ra bờ biển chỗ hồi nảy người vừa ở đây. Thiên Tuyết nghĩ người có lẻ không đi cùng cô. Nghĩ vậy đang tính xuống biển mình thì nhìn thấy người cùng xuất hiện tại.
_ Cô đứng đó ngẩn người miệng há hốc, mắt mở to nhìn người xuất hiện như minh tinh điện ảnh xuất hiện. " đây là ảo giác sao " cô nói câu. Giống như ở sa mạc ngoài nắng lâu nên sinh ra ảo giác như vậy. Cố lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo thì vẫn thấy con Hồ ly trước mặt.
_" Tiểu Tuyết à muội chảy máu mũi rồi kìa " người cùng đồng thanh nhìn cô cười nói. " có phải thành công sắc dụ Tiểu Tuyết rồi không " người cười thầm nói.
_" Có......... có sao...... làm gì có chỉ là nước mũi có màu hơi lạ thôi. Sao người lại mặc như vậy. Mấy huynh có biết là đang đứng gần sắc nữ rất nguy hiểm hay không a. Nếu không phải định lực muội cao mấy huynh hôm nay chết chắc rồi " cô ngẩn người nhìn người lẩm bẩm câu nhưng toàn bộ người đều nghe rõ hết.
_ " Hahaha ha ha muội cứ lại đây thịt bọn huynh đi. Bọn huynh sẽ không trách muội đến đây đi. Đừng ngại" Lâm Gia Lạc cười đá lông nheo, cười nham nhỡ đưa tay giả vờ mời gọi vuốt vuốt cơ bụng múi săn chắc nói.
_" phụt " máu mũi của cô ra thêm ít.
_" Đến đây. muội có làm gì huynh cũng không trách muội. Là huynh tình nguyện thiệt đó. Muội đến đây đi " Hàn Thiên Minh nhìn cô vuốt từ cơ ngực xuống đến cơ bụng săn chắc nháy, mắt liếm môi nói.
_ " phụt " cô lại không cầm máu được.
_" Tiểu Tuyết à cơ thể này là của muội đến đây chà đạp nó đi. Muội không thấy nó đang chờ muội sao. Đến nhanh đi " Bách Lý Kỳ liếm môi vuốt ngực Khiếu gợi nói.
_" phụt " cô vừa cầm máu lại xuất huyết.
_" Ta không có gì cho muội chỉ có cơ thể của ta thôi. Đến đây đi. Muội muốn làm gì nó cũng được. Chà đạp cũng không sao. Đến đi còn ngại gì nữa " Lục Khiếu Thiên cũng vuốt toàn cơ thể nháy mắt nói.
_" phụt " bây giờ cô cảm thấy thiếu máu chóng mặt rồi đó.
_ con yêu nghiệt kia đang cười đắc ý nhìn cô mời gọi. Giờ cô mới biết cảm giác bê đá đập chân mình là gì.
_" Cấp báo........ cấp báo tình hình là Hoả lực của quân dịch quá mạnh, đánh đâu thắng đó. Không gì cản nổi. Quân ta chống lại không nổi. tổn thất nặng nề. Xin rút lui nhanh khỏi vùng chiến sự " đèn đỏ trong đầu vừa báo hiệu Thiên Tuyết liền quay đầu bỏ chạy ra biển trước. Đùa à bút sa gà chết không chạy để đến khi nào.
_ Vừa chạy cô vừa chửi " con mẹ nó cho sét đánh con người yêu nghiệt kia đi. Lần sau ta nghe ai nói người nào nói cổ đại là thuần phong mỹ thục là công dung ngôn hạnh này nọ ta........ liều mạng với kẻ đó " .
_ Nếu để bạn bè của cô mà biết được tình trạng thảm hại hiện giờ của cô chắc chắn sẽ nhìn cô cười đến viêm ruột thừa mà nói " sắc nữ như cô mà cũng có ngày bị bội thực à. Ông trời không có mắt a"
_ quay lại phút trước. Để biết Lý do mà vì sao mà toàn bộ soái ca hành động như lúc nãy. Cũng không là lỗi hoàn toàn tại người a.