Edit: Xanh Lá
Nhìn đám động vật không xương sống này xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống trước mắt, có con còn trực tiếp nổ tung trước mắt mình, Đường Khanh cảm thấy chấn động thị giác này thật sự một chút cũng không đỡ hơn đám zombie, thậm chí còn ghê tởm hơn zombie nữa.
Giải quyết xong đám sâu bọ bên ngoài này đã hao phí thời gian hơn một ngày của cô, số lượng đông đúc kia quả thực khiến người ta khó có thể tưởng tượng bên trong hành tinh Barron sẽ là loại cảnh tượng gì.
Vốn đã tính đến trường hợp xấu nhất, lại không ngờ bên trong hành tinh Barron lại không đến nỗi tệ như trong tưởng tượng, nhưng quân đoàn số tuy vẫn thủ vững trận địa, không để đám sâu bọ kia tiến thêm một bước, chẳng qua số lượng côn trùng quá nhiều, nhìn trận thế này chỉ e cũng không chống đỡ được bao lâu.
Đám côn trùng khiến người ta ghê tởm đó biết bay, nên quân đoàn số không chỉ phải trấn thủ phía dưới mà còn phải canh giữ không trung, nếu không một khi bị phá vây, hậu quả thật không dám tưởng tượng, bởi vì số lượng địch quá nhiều, bọn họ thậm chí còn một lần phải xin ngoại viện.
“Thượng tướng, số lượng trùng vượt qua dự tính, còn cả Bắc khu bên kia bất ngờ gặp mẫu trùng, sắp bị phá vây đến nơi.”
Tần Thời nhíu mày, Bắc khu hiện giờ là điểm an trí tạm thời, phần lớn cư dân giờ phút này đều đang ở Bắc khu, nếu Bắc khu bị phá vây, vậy dù hành tinh Barron miễn cưỡng cứu được, cũng coi như không hoàn thành nhiệm vụ. Không thể không nói mẫu trùng cực kỳ xảo trá, nó trước hết cho đám sâu khác dương đông kích tây, khi mọi người đều dồn sự chú ý vào Nam khu, nó liền bất thình lình xuất hiện ở Bắc khu.
“Bảo mọi người tử thủ, tôi lập tức qua đó.” Dứt lời, hắn giao quyền chỉ đạo bên này cho phụ tá, bản thân thì trực tiếp ngồi trên chiến hạm, một đường lao nhanh tới Bắc khu.
Đường Khanh vừa xuống tới hành tinh, đang định bảo hệ thống xác định vị trí của Tần Thời, lại nghe được hệ thống đột nhiên kinh hô một tiếng, “Mẫu trùng xuất hiện.”
“Ở đâu?”
“Ngay phía dưới ngươi.”
Nghe được lời này, cô đâu còn rảnh nghĩ đến Tần Thời nữa, trực tiếp mở hệ thống lửa đạn, bắn thẳng xuống dưới.
Mẫu trùng đã tiêu diệt gần hết người phản kháng bên này, mắt thấy có thể ăn thêm một bữa, lại không ngờ mình thiếu chút nữa bị bắn đến da tróc thịt bong. Cực kỳ phẫn nộ, nó lập tức triệu tập thuộc hạ còn lại, đánh hạ tàu chiến từ trên không trung xuống đất.
Tàu vũ trụ tuy bị hủy, nhưng Đường Khanh lại không chút sợ hãi, dù sao cô vẫn còn cơ giáp sinh học, xét đến mức độ nhanh nhạy mà nói, cơ giáp sinh học dễ điều khiển hơn tàu vũ trụ nhiều, thậm chí lực công kích cũng lớn hơn.
Mẫu trùng hiển nhiên không nghĩ tới đánh rớt tàu vũ trụ lại có thể có hậu chiêu, cảm giác bị đuổi đánh thật sự không dễ chịu, tức khắc nó tức giận bùng nổ.
Khi Tần Thời tới đây, đã nhìn thấy lễ vật mình từng tặng cho bà xã, một bộ cơ giáp sinh học màu đen đang chiến đấu với mẫu trùng.
Cơ giáp sinh học nhận chủ, ngoại trừ Đường Khanh thì bất luận kẻ nào cũng không thể điều khiển nó, bao gồm chính hắn.
Mẫu trùng cũng có tinh thần lực tương đương cấp SSS, nên nó đối kháng một người còn ổn, nhưng nếu đối kháng hai người, vậy thì gần như không chút phần thắng. Mắt thấy mình sắp thua, nó thế mà lại chọn tự bạo (tự nổ thân xác).
Loại hành động ‘cho dù mình chết cũng muốn người khác đi cùng’ này tức khắc khiến ánh mắt Tần Thời hơi co lại.
“Ninh Khê!”
Mẫu trùng tự bạo có lực sát thương cực lớn, nếu nó tự bạo thành công, vậy Bắc khu trên cơ bản cũng hoàn toàn bị huỷ hoại. Không chút do dự, Đường Khanh trực tiếp phóng thích tất cả tinh thần lực, vừa tận lực ngăn mẫu trùng tự bạo, vừa nhanh chóng chắn trước mặt Tần Thời.
“Hệ thống, tính một chút xem ta có thể chống cự được không.”
“Khanh Khanh, đừng lỗ mãng, ngươi sẽ bị thương!! Sẽ……” Chết
Tiếng kinh hô của hệ thống chưa dứt, đã thấy mẫu trùng tự bạo thành công……
Dưới lực công kích cực mạnh, cả Đường Khanh lẫn cơ giáp đều bị bắn ra ngoài. Thấy thế, Tần Thời lập tức chạy như bay tới, trước khi cô té văng xuống đất, đỡ lấy cô.
Trong khoang điều khiển cơ giáp, Đường Khanh miễn cưỡng còn lại một tia thần trí, cô nhìn thế giới nhuộm đỏ trước mặt, không biết là do tròng mắt mình tụ máu hay là bị máu tươi bắn vào, chẳng qua bất luận là loại tình huống nào cũng đều cực kỳ không ổn.
Thừa dịp còn một tia thần trí, cô ấn nút mở cơ giáp ra, mà trong nháy mắt cơ giáp mở ra đó, một gương mặt tuấn tú quen thuộc tức khắc xuất hiện trước mặt mình.
“Ninh Khê, em thế nào rồi?”
Không hề thấy hệ thống cảnh báo tử vong, cô suy yếu nói: “A…… đoán chừng cũng không chết được.”
Tần Thời tưởng tượng đến dáng vẻ cô chắn trước mặt mình kia, đến bây giờ tay vẫn chưa ngừng run được. Sau khi hắn ôm cô ra từ trong khoang điều khiển, liền lập tức liên hệ với nhân viên chữa bệnh.
Nhân viên chữa bệnh tới rất nhanh, không bao lâu sau liền chuyển cô lên tàu vũ trụ để chữa trị.
Tuy nói trong nháy mắt mẫu trùng tự bạo kia, hắn đã phóng thích ra năng lượng bảo hộ vượt qua khả năng vốn có của thân thể này, nhưng khả năng chống đỡ của thân thể này là hữu hạn, nên hắn cũng không xác định lúc này Đường Khanh rốt cuộc bị thương ra sao.
“Cô ấy thế nào?”
Nhóm bác sĩ chịu áp lực cực lớn, miễn cưỡng duy trì trấn định nói: “Thượng tướng, vị tiểu thư này tuy thân bị trọng thương, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, với trình độ chữa bệnh hiện tại của chúng ta, trong vòng ba tháng khẳng định có thể khỏi hẳn.”
Cảnh tượng lúc trước bọn họ cũng đều thấy được, nói thật ra, cô gái nhỏ này xuất hiện rất đột ngột, nhưng nếu không nhờ sự xuất hiện của cô, chỉ e cũng không cách nào xoay chuyển chiến cuộc, nên nhóm bác sĩ đều cực kỳ để tâm đến cô. Nhưng ngay khi bọn họ chẩn bệnh xong, lại nghe được Thượng tướng đại nhân của bọn họ lạnh giọng nói.
“Đây là phu nhân của tôi.”
Lần này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Tần Thiếu phu nhân không phải nên ở thủ đô Liên bang sao? Thế nào chạy tới hành tinh xa xôi như vậy? Còn nữa, Thiếu phu nhân trong lời đồn không phải củi mục vô dụng à? Sao đột nhiên lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy? Còn có, Tần Thiếu phu nhân này sao trông lại giống vệ sĩ bên cạnh Tần Thượng tướng thế?
Dưới đủ loại nghi hoặc cùng khiếp sợ, bọn họ còn chưa kịp dò hỏi nhiều hơn, đã thấy Tần Thời đuổi toàn bộ bọn họ ra ngoài.
Tần Thượng tướng đã mở miệng đuổi người, ai dám ở lại thêm, kết quả là tất cả mọi người đều tràn đầy tò mò, chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.
Đường Khanh không biết mình ngủ một giấc này bao lâu, dù sao khi tỉnh lại, cô đã phát hiện mình tay không thể động, chân cũng không thể nhúc nhích, chỉ có đôi mắt còn có thể nhìn quanh khắp nơi.
“Tỉnh rồi?”
Giọng nói lạnh băng pha chút tức giận vang lên, Đường Khanh vô tội chớp chớp mắt nhìn về phía đối phương. Nhìn ánh mắt kia, đối phương tuyệt đối là đang tức giận.
Một nam chính hắc hóa tức giận, thôi được rồi, vẫn rất đáng sợ.
Vì thế, cũng không biết nghĩ như thế nào, dưới sự chột dạ, cô thế mà lại cất tiếng nói khàn khàn, vẻ mặt xa lạ nhìn về phía đối phương, “Cái đó, xin hỏi anh là ai?”
Sau khi cô mở miệng, mặt Tần Thời vốn đang không vui liền trực tiếp trầm xuống, dáng vẻ chột dạ kia của cô sao có thể tránh được hai mắt mình.
“Quên rồi?”
“Đúng là đã quên.”
“Còn biết tôi là ai chứ?”
“Không biết.”
“Ồ, ta là ba của con. Nào, mau gọi ba ba.”
Đường Khanh nhìn đối phương nghiêm trang nói hươu nói vượn, họng như có một ngụm máu chặn ngang, mà hệ thống thì trực tiếp phun tới.
“Phốc, nam chính đáp lại …… thật là lợi hại nha.”
“Ngươi câm miệng! Mau nghĩ cách!”
Hệ thống buông tay, “Nghĩ cách gì, giá trị hắc hóa của hắn cũng đâu có tăng. Huống hồ, tự mình tìm đường chết thì tự mình giải quyết chứ.”
Tần Thời thấy cô chậm chạp không nói, ngược lại tiếp tục diễn cùng cô, “Con gái ngoan, sao lại không nói gì?”
Đường Khanh:……