Edit: Xanh Lá
Tần Thời nghe cái tên này mà cực kỳ đau đầu, lại không thể nói gì cả. Mà bên kia, Hạc Hiên lại rất nhiệt tình, thậm chí không màng đến sự tồn tại của cố chủ (người chủ ban đầu) là Tần Thời, mà giáp mặt cạy góc tường (cướp người) nhà người ta, "Cậu em Smart à, năng lực của cậu xuất chúng như thế, có muốn đổi chỗ không?"
"Không muốn." Đường Khanh nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Tần Thượng tướng là thần tượng của tôi."
Đã nói đến lời này, nếu đổi thành người bình thường chỉ sợ đã sớm nhụt chí, nhưng Hạc Hiên lại không hề, từ sau kho ông thấy được video đối chiến kia, liền hận không thể thu cô làm đồ đệ. Thân thủ kia có thể nhìn ra là chưa trải qua huấn luyện đặc biệt, nhưng độ nhanh nhẹn lại cực cao, người như vậy, nếu bồi dưỡng tốt, nhất định sẽ có thể thành tướng giỏi.
"Cậu xem, nếu một ngày kia cậu có thể vượt qua thần tượng của mình, có thể chinh phục thần tượng, liệu có phải còn có cảm xúc hơn cả làm vệ sĩ cho người đó hay không?"
"Đúng là rất có cảm xúc." Đường Khanh nghĩ đến một ngày kia nếu đối phương có thể quỳ xuống xin phục, vậy quả thật rất xúc động lòng người. Chẳng qua trước mắt cô lại không có tư cách tùy hứng. Vì thế, dưới ánh mắt thoáng hiện kích động của đối phương, tưởng cô sẽ đồng ý với mình, lại thấy cô nói: "Nhưng một ngày kia có thể bảo vệ thần tượng, như vậy cũng rất có cảm xúc."
Hạc Hiên ngây cả người, vừa định tiếp tục khuyên bảo, lại nghe Tần Thời không mặn không nhạt nói.
"Hạc đại tá đào người trước mặt tôi, có phải cũng nên hỏi ý kiến của tôi một chút không nhỉ?"
Người hiểu Tần Thời đều biết hắn đang tức giận, nhưng sự tồn tại của Hạc Hiên ở Quân bộ lại không khác gì một đóa kỳ hoa, ông ta không chỉ không ngậm miệng, ngược lại tiếp tục nói: "Tần Thượng tướng này, anh cũng thật không tử tế, một nhân tài như vậy, sao có thể chỉ làm một vệ sĩ được đây, cậu ấy hẳn phải góp sức cho Liên bang, chứ không phải chỉ ra sức cho mình anh được!"
Không khí vốn náo nhiệt, bởi vì lời này liền có vẻ an tĩnh, tất cả mọi người đều cố ý vô tình chuyển ánh mắt tới đây, bữa tiệc mừng công trên danh nghĩa này kỳ thật phần nhiều là để thử Tần Thời, bởi thân là quan chấp hành quân đoàn số , nên tình trạng thân thể hắn hiện giờ thế nào chính là chuyện mọi người để ý nhất.
"Lời này của Hạc đại tá cũng thật thú vị, tôi vì Liên bang mà ra trận nhiều như thế, đánh lui nhiều lần tập kích như vậy, bảo vệ tôi, chẳng lẽ không tính là bảo vệ Liên bang? Hay là Hạc đại tá cảm thấy, phế nhân như tôi hiện giờ không đáng bảo vệ?"
Lời này thì nghiêm trọng rồi, dù Hạc Hiên có ngay thẳng cũng không dám lấn tới, lập tức nói: "Tần Thượng tướng sao lại nói vậy, anh chính là nhân tài quan trọng của Liên bang, ai dám nói anh không đáng, tôi chỉ là......"
Hạc Hiên hiếm khi mới cúi đầu như vậy, chẳng qua Tần Thời lại hùng hổ doạ người, "Chỉ là cái gì."
"Chỉ là......" Hạc Hiên vắt hết óc, ông ta đâu biết nói lời hay, lúc nào cũng đều có gì nói nấy, cuối cùng đơn giản nói: "Tôi 'mẹ nó' chính là thấy một nhân tài tốt đẹp lại chỉ có thể làm vệ sĩ là thiệt cho người ta." Dứt lời, mắt thấy sắc mặt đối phương bắt đầu trầm xuống, lại lập tức nói: "Đương nhiên, có thể làm vệ sĩ cho Tần Thượng tướng, ngược lại cũng không tính là thiệt thòi."
Tần Thời tuy hôn mê hơn nửa năm, nhưng thủ đoạn lôi đình của hắn năm đó mọi người vẫn đều nhớ rõ ràng. Ban đầu, hắn tuy có tinh thần lực cấp SSS nhưng vẫn có không ít người thấy hắn trẻ tuổi mà ngoài mặt một kiểu sau lưng kiểu khác, kết quả cuối cùng đều bị hắn xách lên tới hung hăng đánh một trận, hơn nữa có tôn đại Phật như Tần lão Thượng tướng ở đó, dần dần cũng không ai dám xem nhẹ hắn. Mà sau khi hắn trải qua mấy chiến dịch lớn nhỏ, lúc này mọi người mới hoàn toàn tin phục.
Câu sau cùng của Hạc Hiên rốt cuộc cũng khiến sắc mặt hắn khôi phục bình thường, mà mọi người thấy thế, cũng lập tức tách hai người bọn họ ra, đỡ cho lát nữa Hạc Hiên ngay thẳng lại chọc tới vị tôn sát thần này.
"Tần Thượng tướng à, năm trước tuy cậu thắng chiến dịch kia, nhưng lại bị trọng thương hôn mê trên giường, vẫn chưa từng tổ chức tiệc mừng công gì cả, lúc này liền xem như bù lại. Đúng rồi, thân thể cậu thế nào, có cần tôi hỗ trợ cái gì không? Bên này tôi cũng có quen không ít bác sĩ."
Mở miệng nói chuyện chính là quan chấp hành thứ hai chỉ sau quân đoàn trưởng, Lâm Khải Uyên. Lâm Khải Uyên và Tần lão Thượng tướng cùng một thế hệ, dáng vẻ ông ta nhìn như một từ ái, nhưng nếu không có ông ta, chiến dịch kia sao có thể suýt thất bại cơ chứ.
Ánh mắt Tần Thời lãnh đạm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không, "Đa tạ lâm Thượng tướng quan tâm."
Lâm Khải Uyên đột nhiên thở dài: "Năm đó cậu đột nhiên ngất xỉu, quả thật khiến chúng tôi lo sốt vó, đặc biệt là khuê nữ kia của tôi, cũng đều vì cậu mà khóc vài ngày đó." Nói đến đây, ông ta bày vẻ mặt thổn thức nói: "Vốn tôi còn định vác cái mặt già đến nhà cậu cầu hôn, kết quả đùng là tạo hóa trêu người, cuối cùng cậu lại cưới người khác. Cũng may, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại."
Nói đến cô vợ nhà mình, lạnh lẽo trong mắt Tần Thời bớt đi một chút, "Ninh Khê từ nhỏ đã có hôn ước với tôi, cho dù tôi không hôn mê, chỉ e cũng sẽ không cưới người khác."
Lâm Khải Uyên hơi sửng sốt, ông ta thật sự không biết việc này. Nếu biết, tất nhiên ông ta sẽ không nói ra lời hạ thấp mặt mũi bản thân như vậy, con gái mình đưa lên tận cửa cho người ta, kết quả người ta còn không cần.
"Ha hả, tôi không biết việc này đấy."
"Chuyện Lâm Thượng tướng không biết chỉ e còn rất nhiều."
"Cũng phải, chuyện về vị tiểu thư Ninh gia kia, tôi quả thật cũng không biết nhiều lắm."
Trong quân đoàn số của Liên bang vẫn luôn tồn tại tranh đấu gay gắt, mọi người cũng đều thấy nhiều không trách được. Tiệc mừng công đơn giản chính là một đám người ăn ăn uống uống, lại thổi phồng ca ngợi lẫn nhau, đương nhiên, đối tượng thổi phồng cuối cùng dĩ nhiên là vai chính, sau khi Tần Thời xuất hiện một lúc liền không có hứng thú ở lại, cũng may hắn lấy cớ dưỡng thương liền thật sự không có ai ngăn hắn rời đi.
Trở lại Tần gia, Đường Khanh đang chuẩn bị về phòng ngủ thì Tần Thời đột nhiên gọi cô lại.
"Thân ái?"
Một câu phát ra bất thình lình, Đường Khanh sợ tới mức suýt trượt chân, cô kinh hãi nhìn về phía đối phương, nam tử trước mắt này thật sự không giống kiểu người có thể nói ra lời như vậy.
Tần Thời thấy thế, chỉ ném ra một câu, "Trên mạng Thiên hà, giao diện cá nhân của cô."
Nghe vậy, lúc này Đường Khanh mới nhớ tới, mình ở trên mạng thiên hà vẫn luôn gọi hắn là 'thân ái', chẳng qua xưng hô kia cũng chỉ là thuận miệng kêu thôi, rốt cuộc so với mấy lời kiểu "ông xã" thì cô cảm thấy 'thân ái' vẫn tương đối dễ chấp nhận.
Vừa định nói nếu anh không thích, tôi có thể sửa, đã thấy đối phương tiếp tục nói: "Múa cũng không tồi."
Tuy được khen, nhưng cô lại hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ có thể chớp mắt nhìn hắn, thật lâu sau mới phun ra một câu, "Cảm ơn đã khen."
"Mẹ nói cô đã vì tôi mà làm rất nhiều, trước kia tôi không biết, hiện tại......" Tần Thời không nói hết ra, chỉ là lại chuyển ánh mắt về phía cô.
Hắn nói cũng không nói hết, Đường Khanh nghe mà cực kỳ khó chịu, "Hiện tại cái gì?"
"Hy vọng hiện tại còn kịp." Nói xong, Tần Thời đột nhiên khẽ nhếch môi cười nhạt, "Tôi không biết em để ý tôi như vậy đấy. Một khi đã vậy, tôi cho phép em về sau tiếp tục gọi tôi là 'thân ái'."
Đường Khanh:......
Hệ thống: "Ây dà, chơi quá trớn nha."
"Sao lại đột nhiên im lặng thế?" Tần Thời thấy cô không nói, lại cười: "Choáng váng sao?"
Đường Khanh rất muốn nói anh mới choáng váng, nhưng với hình tượng của Ninh Khê, lúc này cô hẳn nên mừng rỡ như điên mới phải, chẳng qua hiện tại cô hoàn toàn không muốn làm.
Trong lúc cô đang rối rắm, Tần Thời đột nhiên đứng lên khỏi xe lăn, bất đắc dĩ cười, "Xem ra đúng là khờ thật." Nói xong, hắn đột nhiên khom lưng, đặt lên giữa trán cô một nụ hôn khẽ.
"Tôi rất vui vì em đã nguyện ý gả cho tôi."