Chinh Phục - Lạc Dạ

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

=Beta: Yue Yue=

Lúc nào Việc làm ăn của Wanted cũng tốt, nhất là khoảng thời gian từ tám giờ tối đến rạng sáng: “Thời gian vàng của các quán bar”.

Lúc Diệp Gia Hành bước vào quán đã là giờ cao điểm. Hắn ngồi ở quầy bar, còn chưa kịp tâm tình thêm vài câu với bartender thì khách đã nườm nượp ào tới làm bartender phải tách khỏi hắn, thỉnh thoảng lại quay sang cười áy náy.

Quơ quơ ly rượu trong tay nói người ta có việc thì cứ làm nhưng Diệp Gia Hành lại nhíu mày.

Hắn chỉ nghĩ tới tình trạng của mình mà quên mất công việc của người ta—- Nếu đã là thợ pha chế chính thức, chờ tới lúc tan làm chắc phải tới nửa đêm nhỉ?

….. Vậy thì không ổn lắm, quá muộn…… Dù sao chiều mai hắn vẫn còn một buổi đàm phán cuối cùng với người ta……

Chẳng mấy chốc ly rượu trong tay đã thấy đáy, Diệp Gia Hành nghĩ không biết mình nên tiếp tục chờ hay trở về ngủ lấy sức…… Một màn cọ xát vừa rồi đã thành công khơi lên ngọn lửa trong hắn, phóng túng và chinh phục là bản năng trời cho của đàn ông.

Cán cân trong lòng đang dần nghiêng về hướng ở lại thì bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp.

“Remy Martin Louis VIII……:

Đúng là người có tiền, Diệp Gia Hành lắc lắc đầu…… Tuy lương của hắn khá cao, tiêu tiền cũng nhiều, nhưng bảo hắn ngâm tiền vào chai Brandy trị giá hơn một vạn này, hắn vẫn chưa học được cách phung phí này.

Ly rượu hình hoa tulip xinh đẹp đổ đầy rượu được đẩy tới, lại đổi về một câu từ chối.

“Một chai.” Người đó nói.

Giá rượu trong quán bar bao giờ cũng cao hơn nửa giá thị trường, chơi lớn vậy, muốn làm gì đây?…… Diệp Gia Hành âm thầm chú ý, lặng lẽ nhích người sang bên cạnh.

Quả nhiên, sau tiếng vang rất nhỏ của nắp chai được mở ra là tiếng chất lỏng rót vào ly, tiếp đó ly rượu được rót hơn nửa bị đẩy qua đây……

Diệp Gia Hành nhìn nhìn ly rượu được đẩy vào tay mình, nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông ngồi sát bên cạnh, đầu ngón tay gõ vào ly: “Mời tôi?”

“Có may mắn đó không?” Người đó nhíu mày, rõ ràng là câu hỏi lại bị anh ta nói thành một câu mệnh lệnh.

Diệp Gia Hành cười khẽ rụt tay lại, ngồi thẳng lưng: “Rượu của anh rất đắt, tôi sợ mình không uống nổi.” Dứt lời lập tức quay đầu đi không liếc mắt nhìn người đó một cái.

Một câu hai nghĩa…… Hắn đã hiểu ra ý đồ của đối phương, cũng thể hiện sự từ chối rất rõ ràng.

Người đàn ông này có vẻ quen mắt, đáng tiếc gương mặt của anh ta bị các loại cảm xúc và những thứ vặt vãnh nhồi vào làm đầu óc từ chối phân biệt…… Qua bao ngày dồn sức vào công việc, những lúc rảnh rỗi đầu óc Diệp Gia Hành sẽ lọc lại các số liệu và dự án quan trọng, không thì nghiền ngẫm các lối suy nghĩ có khả năng xuất hiện và cách nói chuyện của đối tác…… Bây giờ để bảo vệ mình khỏi cái người đã áp sát ngay bên cạnh, thậm chí hắn còn nghi ngờ tiếp theo đây liệu hắn có ép mình phải nhớ lại những điều khoản cần đàm phán ngày mai hay không.

Diệp Gia Hành phiền muộn lắc lắc ly rượu trống không trong tay, định quay lưng lại gọi đại một ly nữa—- Ánh mắt của người đàn ông bên cạnh quá mức xâm lược làm hắn mất đi tâm trạng thoải mái—– Có lẽ hắn nên để lại số phòng và địa chỉ khách sạn của mình cho bartender nhỉ?

Không đợi hắn kịp thực hiện những ý định của mình, trên vai đã xuất hiện một lực mạnh làm hắn phải nghiêng đầu đi theo bản năng…… Một loạt các động tác ôm eo, kéo người, nắm cằm được làm rất lưu loát—- Có điều, đối tượng bị người ta thực hiện các động tác đó là hắn.

Đang định mở miệng hét lên thì môi đã bị người ta được đằng chân lên đằng đâu hôn xuống, tiếp đó là chất lỏng theo lưỡi trôi xuống cổ họng.

Này…..!

Tần Thứ chụp tay Diệp Gia Hành vòng lên hông mình, động tác ép môi xuống lại mạnh thêm một chút…… Không tệ, hương vị nhấm nháp rất tốt, mặt khác nhớ tới chuyện hắn dùng cái miệng này dồn ép không khí phòng họp làm cho buổi đàm phán biến thành sân khấu độc quyền của mình sáng nay…… Cảm giác lại càng tốt, rất thỏa mãn……

Diệp Gia Hành nhận ra ý định hôn sâu của Tần Thứ, tay phải lập tức bóp lấy cổ anh, nhưng tay hổ còn chưa nhào tới gần đã bị người ta giữ chặt vòng ra sau lưng, theo quần áo mà đoán, có lẽ là đặt lên eo của của người nọ.

Có điều, hắn vừa cử động một cái đã thành công ngăn cản ham muốn gây rối định dùng lưỡi tiếp tục kéo dài nụ hôn của người nào đó, lúc rời khỏi môi hắn còn phun ra một câu trêu chọc: “Chậc…… Lực tay không đủ nha……”

Diệp Gia Hành lấy lại cánh tay bị người ta dùng vũ lực kéo đi, cầm lấy chai Remy Martin Louis VIII trên quầy dốc lên tu……..

Đùa, bị người ta hôn cũng không thể để người ta hời vô duyên vô cớ……

Tần Thứ có thể xác định % rằng: Diệp Gia Hành không nhận ra anh là ai…… Nhưng, chuyện này cũng làm anh thấy rất thú vị, thậm chí anh còn đoán không biết hắn sẽ phản ứng thế nào khi biết mình là ai…….

Độ cồn của Remy Martin Louis VIII không thấp, chất lỏng độ đổ vào miệng Diệp Gia Hành hết nửa, Tần Thứ đứng đó nhìn nhưng không cản, chỉ là ý cười trên mặt càng ngày càng lan rộng.

—-Nếu anh nhớ không lầm, trước đó tên nhóc này đã nốc vào không ít nhỉ? Ồ ồ ồ~ tửu lượng không tệ nha~~~

Lúc đầu khi Diệp Gia Hành cầm chai rượu đổ vào miệng, đúng là hắn không nghĩ nhiều lắm, chỉ đơn giản là hành động cậy mạnh không cam lòng chịu thua người khác, nhưng đến khi uống rượu như uống nước lã thì trong đầu hắn đã bắt đầu có ý muốn trút giận.

—–Dù sao hắn cũng không phải trả tiền, dứt khoác uống cho đã để giải tỏa tâm trạng đè nén này đi…… Nói không chừng trong đời cũng chẳng có mấy lần được uống rượu đắc tiền nên điên cuồng như uống nước lã…….

Rượu vào càng nhiều, không biết là do lượng nước trong người được bổ sung, hay do lượng cồn đã kích thích đến tình cảm con người cũng như phá vỡ những rào cản tâm lý, Diệp Gia Hành cảm thấy khóe mắt mình bắt đầu ướt, cảm giác đau đớn bị nén xuống đáy lòng cũng bắt đầu trỗi dậy…… Chết tiệt, đáng ra hắn không nên tham gia lần đàm phán này, bàn bạc khu vực đầu tư khai thác mỏ gì đó, đêm hôm còn lang thang đến quán bar tìm đàn ông…… Lý ra hắn nên ở nhà hưởng thụ kỳ nghỉ hiếm có này, cho cơ thể và tâm hồn một cơ hội hít thở, sau đó cùng với người yêu……

“Bốp” một tiếng, chai rượu tròn tròn dẹp dẹp còn sót lại một phần ba rơi vỡ làm rượu văng tung tóe trên sàn nhà sau tiếng vang……

Diệp Gia Hành ôm lấy cổ Tần Thứ hôn lên—- Không cần biết là ai hay là chuyện gì….. Mau tới chặn lại ba chữ “Đường Kỉ Trạch” và những thứ đại diện cho nó ngay đi…..

Diệp Gia Hành hôn vừa nhanh vừa độc, thậm chí trong lúc vội vã hắn còn cắn nát môi dưới của Tần Thứ như đang gấp gáp bắt lấy thứ gì đó.

Mới đầu Tần Thứ không kịp trở tay, nhưng chẳng bao lâu anh bắt đấu quen và dần đáp lại. Anh nắm lấy vai Diệp Gia Hành ôm vào lòng, dùng sự nhiệt tình gấp trăm lần để trả lại……

Cái gọi là sấm chớp kéo lửa to, tầm này là cùng.

Một ông chủ như Tần Thứ, không phải anh không nhận ra sự thật rằng bây giờ cảm xúc của Diệp Gia Hành đang bất ổn, nhưng chuyện đầu tiên anh nghĩ tới là mượn cơ hội này ăn thêm nhiều đậu hũ……. Mừng rỡ hưởng thụ và cố tình làm bậy…… Còn những thứ khác, mấy cái đó liên quan gì tới anh?!

Cũng như câu thành ngữ ‘kỳ phùng địch thủ’, Diệp Gia Hành và Tần Thứ đều có kỹ thuật hôn rất tốt, môi lưỡi giao đấu vẫn chưa tìm ra kẻ thắng người thua thì hai người đã không thở nổi….. Mà mấy cảnh mờ ám này xuất hiện trong quán bar lại đẩy khuynh hướng tình dục lên cao trào, quá đủ để khơi gợi lên dục vọng.

Tần Thứ đưa một chân vào giữa hai chân Diệp Gia Hành cọ xát, cánh tay đang đặt trên lưng hắn bắt đầu vuốt ve không ngừng, nhưng vẫn không đủ thỏa mãn bắt đầu mò tay xuống dưới.

Nhìn thấy bạn tình của mình bị người ta thô lỗ cướp đi ngay giữa đường, bartender cực kì bực tức….. Nhưng sau khi nhìn thấy ‘đối thủ cạnh tranh’ thì tất cả bực mình đều bị nén xuống.

Cậu biết người này, khách quan mà nói…… Từ trước đến nay người đàn ông này luôn làm việc theo kiểu ‘nhất định phải có được’ quyết tâm giành lấy ‘không bao giờ nhường bước’. Vì vậy cậu chỉ có thể tiếc nuối nhìn hai người đang hôn nhau cuồng nhiệt, hi vọng mình có thể bắt được cơ hội qua đêm lần sau.

Tần Thứ càng hôn càng nghiện, càng hôn càng động tình…… Ngón tay vuốt ve trong lớp áo đã không thể kiềm chế được nữa, khiến Diệp Gia Hành phải hừ một tiếng.

—–Thật khó tin…… Tình dục trào dâng khiến Tần Thứ thấy chỉ một chuyển động khẽ của sợi tóc trên trán Diệp Gia Hành cũng vô cùng gợi cảm, huống chi là tiếng hừ nhẹ giận dỗi này……..

Anh lập tức kéo người rời khỏi quán bar.

Cũng hơi khó cho Tần đại lão bản….. Trong đám người bát nháo, vừa bảo vệ người trong lòng, vừa xác định hướng đi, vừa tiếp tục hôn môi không nỡ buông rời……

Bây giờ trong đầu Diệp Gia Hành loạn thành một đống—– Rốt cuộc hắn cũng chỉ là một con người, không phải một cái máy chỉ biết phân tích các giá trị lợi và hại của một mối quan hệ…… Áp lực mấy ngày liên tiếp như tìm được một cánh cửa để đào thoát, hắn phải gấp gáp tìm một tảng đá lớn để đè lại những xao động này, sau đó tìm về sự bình tĩnh quý giá của mình……

Chỉ là một lần phóng túng, cái gọi là buông thả hay nghiêm túc bản thân có thể tự điều chỉnh.

Diệp Gia Hành dùng toàn bộ sức lực và tinh thần vào chuyện tình một đêm bất ngờ xảy ra này, có điều lúc phân chia cao thấp xảy ra chút tranh chấp, phát hiện người đàn ông đang đè mình kiên quyết đến không ngờ…… Hắn lập tức nhường anh một bước.

—–Không cần biết gì hết, mau mau tiếp tục…… Dùng sức, nổi loạn, đảo điên, tất cả, từ trước đến nay chưa từng có…….. Không ngừng không nghỉ.

Hắn vừa nhường anh một lượt, Tần Thứ lại ép hắn một bước…… Cuối cùng ăn người ta sạch sành sanh không chừa lại chút cặn, đúng là nhẹ nhàng khoan khoái, gần như muốn chết chìm trong cơ thể hắn…….

Kích thích quá dữ dội kết hợp với sự quấy phá của cồn làm cho Diệp Gia Hành mất hồn đạt đến cao triều trong nháy mắt…… Trong đầu chỉ còn sự trống rỗng và sự giải thoát của cơ thể…… Khoái cảm ùa đến như đang nắm trong tay thiên đường.

Từ đầu đến chân, không thể hơn được nữa.

Lấy lại tinh thần từ trong cao trào, Diệp Gia Hành cảm thấy cơ thể và tinh thần đều chạm đến sự mệt mỏi khó khăn lắm mới có được, loại mệt mỏi này quá tốt đẹp, làm hắn có một loại ảo giác: Mỗi một lỗ chân lông trên người đều được mở rộng để bài tiết đi tất cả bực dọc trong người, sau đó hít lấy hơi thở của sự tươi mới qua đường hô hấp…….

Hắn thỏa mãn thở dài, dùng đầu cọ cọ vào mái tóc ướt đẫm của anh—– Ồ, cảm giác giống giống sợi nhung nhỉ…… Sau đó ý thức bắt đầu chìm vào giấc ngủ, muốn mơ lại những cảnh tươi đẹp khi nãy.

Nhưng, vẻ mặt và động tác của hắn rơi vào mắt Tần Thứ lại thành sự khẳng định sự nam tính và năng lực của mình, thậm chí anh còn nhìn ra ba phần làm nũng…… Bụng lại nóng lên, phần dưới còn chưa rời khỏi cơ thể Diệp Gia Hành lại cứng như sắt.

Vì thế, một tay anh đè vai, một tay khác ôm lấy vòng eo, hung hăng đẩy vào……

Diệp Gia Hành khẽ kháng nghị.

Môi hai người lại dán vào nhau không biết đến lần thứ mấy, chờ hắn lấy lại tinh thần xong là, dục.

Lửa lại được đốt cháy……

Một đêm cuồng hoan, ba trăm hiệp, khó nói nên lời.

Túng dục quá độ sẽ có hậu quả…… Có người sảng khoái tinh thần, có người lại đau eo đau xương sống chân không còn sức.

Rõ ràng Tần Thứ đang tập trung diễn vai người trước, còn Diệp Gia Hành vừa đau vừa thích thú cảm giác thỏa mãn giữa hai người.

Hắn có thói quen dậy sớm, nên dù cơ thể có mệt cách mấy thì đồng hồ sinh học vẫn kéo hắn dậy khi đồng hồ điểm tám giờ sau một đêm đại chiến.

Rên rỉ hết nửa tiếng, Diệp Gia Hành dựa lưng vào thành giường cố nhớ lại những chuyện tối qua, đáng tiếc trí nhớ lý trí trong trí nhớ chỉ tồn tại đến khi hắn nốc chai Remy Martin Louis VIII, sau đó trong đầu chỉ còn lại cảnh điên loạn và cảm giác sảng khoái như có dòng điện chạy qua……

Nhẹ nhàng thở dài, Diệp Gia Hành nghĩ: Làm nha, xốc chăn lên nhìn lại người mình, nhíu mày, làm hơi bị mạnh đấy.

Dáng vẻ của người đàn ông ‘yêu tinh đánh nhau’ với mình cả đêm qua đã mờ nhạt đến không tưởng, hắn cũng lười quay đầu bổ sung lại trí nhớ, thả chân xuống giường bước đi.

Hai chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, cuống quít vịn lấy giường mới cố gắng đứng vững được.

Lấy lại tinh thần, thích ứng với cơ thể chẳng mấy thoải mái, Diệp Gia Hành thong thả đi đến phòng tắm. Đương nhiên, trước khi vào phòng tắm vẫn nhớ phải gọi điện thoại cho trợ lý vạn năng, dựa vào thẻ dịch vụ điện thoại trên chiếc bàn cạnh giường đọc cho cậu ta số phòng và địa chỉ khách sạn, nhắc Rex lúc tới đón nhớ phải mang theo một bộ tây trang.

Sau khi tắm xong, Diệp Gia Hành mặc áo tắm của khách sạn mở cửa ra ngoài.

Người ngủ với hắn một đêm đã dậy và đang khỏa thân đầu rối nùi vô liêm sỉ ngồi lật xem một quyển tạp chí của khách sạn.

Tần Thứ ngáp một cái, nhìn người vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy hắn mặc áo tắm đàng hoàng thì nét mặt lại không nén được vẻ thất vọng.

Diệp Gia Hành có một dáng người rất đẹp, sự yếu đuối ở mức độ thấp này không thể che lấp đi những ưu điểm của hắn, nếu bắt buộc phải nhận xét…… Anh sẽ quăng ra ba chữ: Ăn rất ngon.

Vậy nên, dù chẳng mấy chốc sẽ được gặp lại hắn nhưng Tần Thứ vẫn có chút chút thất vọng.

Đứng lên, Tần Thứ muốn tặng cho người ở cùng mình đêm qua một nụ hôn sớm.

Nhưng người ta không nhìn thấy ý đồ của anh xoay người ngồi lên giường, lập tức móc di động ra nhanh tay lật xem lịch trình, đến một câu chào hỏi cũng không có.

Cười khẽ một tiếng, Tần Thứ vào phòng tắm. Sau đó trong tiếng nước chảy lại nghĩ người ta cũng vừa dùng xong, tiếp tục nghĩ tới dáng người và động tác của hắn, sau đó nhớ lại hình ảnh nóng bỏng và phóng túng đêm qua….. Tâm trạng rất tốt.

Chờ Tần Thứ vui vẻ mở cửa phòng tắm ra, ngoài cửa lại vang đến tiếng chuông cửa.

Anh bước hai bước qua đó, thuận tay mở cửa, hoàn toàn không thèm để ý tới cái áo tắm vẫn chưa mặc xong và bờ ngực trần lộ ra ngoài hết nửa của mình.

Người nhấn chuông là một thanh niên trông khá nhanh nhẹn, mà khi cậu ta nhìn thấy anh, phản ứng đầu tiên là khó tin mở to hai mắt, câu đầu tiên cao đến quãng tám: “Tần tổng?!”

Tần Thứ nhíu mày, cánh tay chống vào cạnh cửa vẫn chưa thu về, giọng điệu không mấy dễ nghe hỏi lại: “Cậu biết tôi à?”

~Hết chương ~

Chai Remy Martin Louis VIII anh nhà gọi và kiểu ly hình hoa tulip

Truyện Chữ Hay