Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

quyển 2 chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Càn Thanh cung

Khi đến Càn Thanh cung, Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn sắc trời, trăng non lưỡi liềm xẹt qua vọng lâu, làm cho tường cao bỏ ra một mảnh mông lung mờ nhạt quang, càng thêm vẻ giống như hoàng kim đúc thành cái lồng càng thêm thần bí, cũng làm cho người hít thở không thông.

"Như thế nào?" Tạ Nguyên thấy nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn không trung, liền lên tiếng hỏi.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nhạt lắc đầu, "Vô sự, nhưng mà hơi bực mình đêm nay lãng phí tâm huyết." Một bàn đồ ăn để bị lạnh, vị ngon sẽ giảm mất, vốn định cho Vũ Văn Mặc bồi bổ, không thể tưởng được lại đột nhiên phát sinh tai họa bất ngờ.

Tạ Nguyên buồn bực cả đêm, cuối cùng là bản tính, hắn đào hoa mắt chớp chớp, tề mi lộng nhãn nói: "Nếu vương phi không muốn lãng phí, Tạ mỗ ta bụng thật ra có thể khởi động một chuyến. Đồ ăn này Tạ mỗ có thể giúp giải quyết."

Mộ Dung Thư đuôi lông mày nhíu lại, "Ngươi nghĩ nhiều rồi!"

Tạ Nguyên nhún vai, đã sớm biết Mộ Dung Thư là nữ nhân keo kiệt hết sức! Lại thật không ngờ sẽ keo kiệt như thế! Bất quá chỉ là vài đạo đồ ăn mà thôi, hắn ngày sau tìm một người vợ, nấu cơm nhất định phải hơn nàng nghìn lần vạn lần! Vũ Văn Mặc muốn ăn cũng không cho ăn!

"Thỉnh Trấn Nam Hầu, Nam Dương vương phi ở ngoài điện chờ một lát, nô tài vào bẩm báo Hoàng Thượng." Thái giám kia bỗng nhiên dừng bước, quay đầu khom người nói với bọn họ nói.

Bất quá chỉ một lát, thái giám kia liền đi ra.

"Hoàng Thượng thỉnh Trấn Nam Hầu, Nam Dương vương phi đi vào." Thái giám kia cung kính nói.

Trong cung nhân phần lớn đều là nhân tinh, hiện thời dù là lúc Vũ Văn Mặc cùng Vũ Văn Hạo gặp rủi ro, có thể không cho vẻ mặt tồi cũng đã không tệ rồi. Nhưng thái giám trước mắt thái độ cung kính, không có một chút sắc mặt bất kính, là một người tâm tư thâm trầm.

Cửa điện mở ra, Tạ Nguyên cùng Mộ Dung Thư một trước một sau đi vào.

Vừa mới tiến vào đại điện, bên tai truyền đến thanh âm khóc thút thít."Hoàng Thượng, nô tì ngày sau còn như thế nào gặp người a. Không bằng Hoàng Thượng đuổi thần thiếp về Bắc cương thôi, hiện thời chuyện này náo lớn như thế, nô tì ngày sau ở trong cung này nhất định sẽ bị người cười nhạo. Nếu là ngày sau lỡ cùng Thái tử gặp nhau, nô tì chắc chắn nhịn không được nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay. Nô tì không nghĩ phá hư tình phụ tử giữa Hoàng Thượng cùng Thái tử. Chỉ là nô tì vừa nghĩ đến việc ngày sau phải cùng Hoàng Thượng tách ra, nô tì liền lòng đau như cắt."

Nghe nói vậy, Mộ Dung Thư hai mi cau chặt, không cần đoán, người giả mù sa mưa khóc nhất định là Hoa phi. Mấy câu nói đó nói thật đúng là xinh đẹp! Ôm lấy tâm hoàng thượng, còn muốn hại Vũ Văn Hạo. Chính là, nàng càng nghĩ càng thấy không đúng, Hoa phi không giống người có tâm cơ thâm trầm như vậy, sẽ một khâu rồi đến một khâu, đầu tiên là làm cho Hoàng Thượng đối với Vũ Văn Mặc xảy ra khúc mắc, cuối cùng hãm hại Vũ Văn Hạo, làm cho thái tử vị của Vũ Văn Hạo tràn đầy nguy cơ. Nhưng, người dù nhìn rõ vẻ ngoài, hết thảy cũng không biết rõ tâm, dù sao nàng cũng chỉ là gặp qua Hoa phi một lần.

"Ái phi chớ lại khóc, ái phi không cần về Bắc cương. Trẫm nhất định sẽ cho ái phi một cái công đạo. Trong cung này người nào dám nghị luận thị phi, trẫm chắc chắn sẽ giết cửu tộc nhà hắn." Hoàng Thượng ôn nhu dụ dỗ.

Rõ ràng hoàng thượng đã năm mươi tuổi, thanh âm cũng đúng là hơi có vẻ kiên cường, thêm phần ôn nhu này vào, lại làm cho người ta cảm giác cả người nổi lên một tầng da gà.

Tạ Nguyên cau chặt mi: Hoàng Thượng thật là già nên hồ đồ rồi?! Ở trước mặt thần tử như thế nào lại cùng phi tử tán tỉnh, thế nhưng vì một công chúa hòa thân Bắc cương, không tin con trai ruột của bản thân! Tùy ý để một nữ nhân nắm mũi dẫn đi!

"Thần ( thần phụ) tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Hoa phi." Tạ Nguyên cùng Mộ Dung Thư nửa quỳ thân mình hành lễ nói.

Lúc này, trên đại điện hai người mới đột nhiên phát hiện, đại điện này không phải chỉ có hai người đâu.

Hoa phi cúi đầu che dấu gò má đỏ bừng, lúc này nên thật sự sẽ thẹn thùng! Phần làm bộ làm tịch này ở trong mắt hoàng thượng lại có một loại phong cảnh khác, làm cho hoàng thượng trong lòng vừa động, nếu không phải trong đại điện có người, hắn nhất định sẽ cùng nàng điên long đảo phượng, phong lưu khoái hoạt một lần!

"Tất cả đứng lên đi, không cần đa lễ." Hoàng Thượng thu hồi ánh mắt từ trên người Hoa phi về, nhìn về phía Mộ Dung Thư cùng Tạ Nguyên. Khi thấy Mộ Dung Thư, đôi mắt bỗng nhiên nheo lại, một lát sau, hắn lại thu hồi ánh mắt.

Hoa phi cũng nhìn về phía hai người, nàng trong đôi mắt đung đưa lệ quang, khi nhìn về phía Mộ Dung Thư cùng Tạ Nguyên, cũng đúng là khổ sở động lòng người, chọc người thương tiếc. Bộ dạng cũng không xuất sắc, nhưng chỉ cần nhìn vào kỹ xảo câu dẫn nam nhân này, Hoa phi có thể nói nhân trung chi phượng.

Mộ Dung Thư thủy chung đều là mắt xem mũi, mũi xem tâm. Tuy rằng không có nhìn đến thần sắc Hoàng Thượng cùng Hoa phi, nhưng nàng lại cảm thấy không thích hợp, hoàn toàn không thích hợp.

"Trấn Nam Hầu cùng Nam Dương vương phi tới thật đúng lúc, trẫm cũng muốn nghe ý tưởng của các ngươi. Trẫm nên xử trí thái tử cùng Nam Dương Vương như thế nào? Nếu là các ngươi muốn vì bọn họ cầu tình, như thế không cần. Bọn họ một người là con trẫm, một người là cháu trẫm, cùng trẫm đều là quan hệ chí thân, trẫm tự nhiên sẽ không phạt nặng. Nhưng chuyện thái tử khinh bạc Hoa phi là trẫm tận mắt nhìn thấy, tuy rằng thái tử vẫn chưa làm gì, Hoa phi lại bị kinh hách. Trẫm trăm triệu lần phải cấp cho Hoa phi một cái công đạo. Mà các ngươi một người là bạn thân bọn họ, một người là Nam Dương Vương vương phi. Trẫm thật ra muốn biết các ngươi nghĩ như thế nào." Hoàng Thượng chuyển động mắt lợi hại qua lại ở trên người Tạ Nguyên cùng Mộ Dung Thư.

Hỏi ý kiến của bọn họ?! Lời này nghe tới thật đúng là buồn cười. Hoàng Thượng nói lời này khắp nơi đều là vì Hoa phi mà suy nghĩ, nửa phần cũng không nghĩ đã oan uổng Vũ Văn Hạo. Về phần Vũ Văn Mặc bất quá là nói lời công đạo, cũng bị liên lụy. Hoàng đế này thật đúng là có vài phần ý tứ hàm xúc! Mộ Dung Thư đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, trong lòng cười lạnh.

"Theo ý kiến thần, việc này không thể tuyên dương bốn phía. Tốt nhất dàn xếp ổn thoả." Tạ Nguyên nhíu nhíu mày, nghe ý Hoàng Thượng đây là không có ý định buông tha Vũ Văn Mặc cùng Vũ Văn Hạo. Nhưng cũng sẽ không đối với hai người trừng phạt nặng. Chuyện này, người bị hại lớn nhất nhìn qua thì là Hoa phi, kì thực là Vũ Văn Hạo cùng Vũ Văn Mặc! Này có thể nói là nhất tiễn song điêu.

Mộ Dung Thư gợi lên khóe môi, ngẩng đầu xem hướng Hoàng thượng cùng Hoa phi, con ngươi đen giống như bóng đêm, lại lung linh tràn đầy sắc màu. Chậm rãi mở miệng, một lời kinh ngạc mọi người: "Theo ý của thần phụ, vương tử phạm pháp xử như thứ dân. Thái tử điện hạ nếu là thật sự khinh bạc Hoa phi, Hoàng Thượng muốn cho Hoa phi một cái công đạo, việc này sẽ không thể dàn xếp ổn thoả, đây là vạn lần không được. Nhất định phải tuyên dương bốn phía, làm cho người trong thiên hạ biết hoàng thượng là công minh. Biết được Hoàng Thượng quân pháp bất vị thân công đức vĩ đại. Cũng vì Hoa phi nhận lấy khi nhục mà đồng tình. Mà thái tử điện hạ cũng nhận được trừng phạt, ngày sau liền sẽ không đối với bất kỳ người nào có lòng mơ ước."

Đây là tiến vào đại điện về sau, Mộ Dung Thư lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thượng, nhất thời liền bị chấn động! Mấy tháng trước Hoàng Thượng thân hình nhìn qua rất khỏe mạnh. Mà lúc này lại mập ra một vòng lớn. Phảng phất như thịt từ trên người Vũ Văn Mặc đều rơi xuống tại trên thân hắn.

Lời này vừa nói ra, trong điện ba người còn lại đều là không thể tin nhìn về phía nàng. Nếu đem sự tình nháo lớn, Vũ Văn Hạo cùng Vũ Văn Mặc tuyệt đối sẽ không thoát khỏi trừng phạt lớn, lại còn bị người thiên hạ nghị luận, Nam Dương Vương lại là phu quân của nàng!

Tạ Nguyên vốn là kinh ngạc vạn phần, nhưng sóng mắt chuyển động một lúc, hắn nhìn thấy Mộ Dung Thư đưa tới một ánh mắt. Bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, hắn đôi mắt mở lớn, lập tức đứng dậy, rồi lại quỳ hai đầu gối xuống đất, hướng tới Hoàng Thượng đại lễ: "Nam Dương vương phi nói rất đúng, hiện thời Hoàng Thượng đã cho quan binh bao vây Đông cung, cũng đã đem thái tử điện hạ cùng Nam Dương Vương giam lỏng, việc này muốn bình ổn sợ cũng khó khăn. Vì vậy biện pháp tốt nhất, chính là như Nam Dương vương phi đã nói, đem việc này truyền ra bốn phía, để cho Tông Nhân phủ tham gia, điều tra rành mạch. Sau đó nói cho mọi người biết chân tướng. Kể từ đó, không ai không nói hoàng thượng anh minh, lại vừa vặn có thể cho Hoa phi một cái công đạo. Nhất tiễn song điêu, đúng là biện pháp tốt nhất để giải quyết việc này."

Hoa phi lông mày nhẹ chau lại, việc này tuyên truyền ra bốn phía? Còn muốn Tông Nhân phủ tham gia?!

Hoàng Thượng trong ánh mắt chậm rãi có vài sợi thanh minh, tay hắn vuốt vuốt chòm râu, trầm mặc. Giây lát, hắn gật gật đầu: "Trấn Nam Hầu cùng Nam Dương vương phi nói rất đúng. Cách này quả thật có thể cho ái phi nột cái công đạo. òn để cho thái tử ngày sau không thể làm xằng làm bậy. Quả thật không sai."

"Hoàng Thượng, nô tì không thuận theo." Hoa phi lắc lắc cánh tay mập mạp của Hoàng Thượng, nói. Nếu là Tông Nhân phủ tham gia, khó tránh khỏi bị người tra ra cái gì. Huống hồ, mục đích chủ yếu của nàng cũng không phải là muốn làm cho Vũ Văn Hạo chết, mà là muốn Hoàng Thượng đối Vũ Văn Hạo cùng Vũ Văn Mặc mất đi tín nhiệm, liền có thể trực tiếp uy hiếp được thái tử vị của Vũ Văn Hạo. Nếu là sự tình nháo lớn, chẳng phải là sẽ làm lộ hiềm nghi?

Hoàng Thượng bị Hoa phi hấp dẫn lực chú ý, hắn vỗ vỗ tay Hoa phi, ôn nhu nói: "Ái phi yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho ái phi một cái công đạo, tuyệt đối sẽ không để cho ái phi chịu ủy khuất."

"Nô tì là không muốn chuyện này nháo lớn a. Nếu là người trong thiên hạ đều biết, liền tính cho dù là Hoàng Thượng biết nô tì không bị thái tử khinh bạc, nhưng thế nhân khó tránh khỏi sẽ bôi đen nô tì, cho rằng thái tử thật sự khinh bạc nô tì. Như vậy, nô tì ngày sau ở trong cung sống như thế nào a?! Hoàng Thượng, nô tì suy nghĩ minh bạch, thái tử điện hạ có thể là say rượu thất thố, mới có thể khinh bạc nô tì, đều không phải là cố ý. Trải qua chuyện này về sau, thái tử điện hạ sẽ không lại đối nô tì có suy nghĩ không an phận. Huống hồ thái tử lại là trưởng tử của hoàng thượng, như bởi vì chuyện này mà tổn hại thanh danh, chẳng phải là hỏng mất tiền đồ sau này của thái tử?! Nam Dương Vương là công thần bản triều, cũng là cháu hoàng thượng, nhưng lại vì không muốn thái tử gặp chuyện không may, mà ra nói giúp hai câu mê sảng, Hoàng Thượng đại nhân đại lượng, không nên trách tội bọn họ." Hoa phi thanh âm nhu nhu khẩn cầu.

Nghe nói, Mộ Dung Thư con ngươi đen chợt lóe, Hoa phi là sợ sự tình nháo lớn, suy tính của nàng ta sẽ lộ? Nàng tưởng cứ như vậy xong việc. Móa! Ý đồ tổn hại thanh danh Vũ Văn Mặc. Trước mắt, sợ sự tình bại lộ, muốn chùi sạch đít muốn thoát khỏi liên quan, làm gì có chuyện tốt như vậy! Nàng ta càng là không muốn cho người biết, nàng lại càng phải làm cho tất cả mọi người đều biết! Huống hồ, nàng còn muốn biết, Hoa phi như thế nào mê hoặc được Hoàng Thượng, như thế nào mê hoặc được Vũ Văn Hạo!

"Ái phi tâm địa thật tốt, mặc dù là chính mình bị khi dễ, cũng lại vì người khác mà suy nghĩ. Nếu ái phi không muốn quậy lớn việc này, trẫm liền dàn xếp ổn thoả đi. Nhưng mà như cũ sẽ bắt thái tử cùng Nam Dương Vương hướng ái phi thỉnh tội." Hoàng Thượng không muốn làm cho Hoa phi thất vọng thương tâm, huống hồ hắn cũng quả thật không muốn bị dân chúng biết được chuyện bại hoại gia phong này.

"Hoàng Thượng, vạn lần không được! Nếu như hồ đồ buông tha thái tử điện hạ cùng Nam Dương Vương, chẳng phải là rét lạnh lòng chúng ta? Lòng dân chúng?! Hoa phi biết đại cuộc, không muốn Hoàng Thượng thương tâm. Nhưng hoàng thượng là đứng đầu thiên hạ, tự nhiên muốn cho người trong thiên hạ một cái công đạo. Bằng không Hoàng Thượng sẽ bị người trong thiên hạ là có tâm bao che thái tử điện hạ. Tuy rằng thần cũng rất muốn thái tử điện hạ cùng Nam Dương Vương vô sự, nhưng chuyện này đã không đơn thuần là gia sự đơn giản của Hoàng Thượng nữa. Đã dính đến thánh minh của hoàng thượng, dính đến khuê dự của Hoa phi." Tạ Nguyên vừa mới đứng lên, lúc này lại là quỳ xuống, nghĩa chính ngôn từ nói, thật đúng một bộ dáng trung thần. May mà hắn tập võ, bằng không này nhất quỳ nhị quỳ, sợ là sẽ phải gãy xương!

Mộ Dung Thư cũng thêm mắm thêm muối nói: "Hoa phi hiền lương thục đức có thể nói là để cho thiên hạ nữ tử noi theo. Nhưng cũng không thể vì bao che thái tử điện hạ cùng Nam Dương Vương, mà làm cho khuê dự của Hoa phi bị tổn hại, Hoàng Thượng bị thế nhân nghị luận. Nếu so sánh quốc và gia, quốc đương nhiên quan trọng nhất. Thái tử điện hạ khinh bạc Hoa phi nên nhận lấy trừng phạt, về phần Nam Dương Vương... Cũng nên cho hắn một bài học để tránh sau này sẽ không xen vào chuyện người khác nữa. Thần phụ mặc dù là Nam Dương Vương chánh phi, nhưng cũng biết, vào thời điểm này, trăm triệu không thể bao che khuyết điểm, bằng không hậu quả đem đến sẽ không thể tưởng tượng nổi. Thỉnh Hoàng Thượng thánh minh!"

Mộ Dung Thư càng là nói như vậy, Hoa phi lại càng là sốt ruột, Hoa phi không khỏi đoán rằng, Mộ Dung Thư này là cố ý, đã nghĩ muốn quậy lớn việc này, muốn chọc thủng lời nói dối của nàng!

Hoàng Thượng lúc này đã bị thuyết phục. Tối hôm nay làm vậy tiếng vang quả thật rất lớn, muốn lúc này che lại đã là quá chậm, cũng có khả năng đã truyền đến trong tai dân chúng, đến lúc đó sợ là chỉ có hắn bị nhục thánh minh.

"Hoàng Thượng, nô tì thật sự không có việc gì. Nếu thật là bởi vì nô tì mà bị thương phụ tử hòa khí giữa Hoàng Thượng cùng thái tử điện hạ, làm cho hoàng hậu thương tâm, vậy cũng thật là nô tì đắc tội quá. Nô tì là trăm triệu không thể làm loại sự tình này. Thỉnh Hoàng Thượng chớ bởi vì nô tì mà quậy lớn việc này. Nô tì thật sự không sao. Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi?" Hoa phi ngữ khí không khỏi lo lắng nói.

"Hoa phi quả thật là hiền lương thục đức, thần không thể không tâm phục khẩu phục." Tạ Nguyên cản lại Hoa phi, lại cao giọng nói.

Những lời nói này làm Hoa phi mặt đỏ tai hồng, lời nói kia liên tục không ngừng bị cản lại. Nàng nhìn hướng Tạ Nguyên kia cười nhẹ nhàng đào hoa mắt điên đảo chúng sinh, vừa mới phát lên lửa giận, nhất thời dập tắt, thậm chí có một lát thất thần.

Tận dụng thời cơ mất rồi sẽ không trở lại! Mộ Dung Thư thấy thế, lập tức nói với Hoàng Thượng: "Thỉnh hoàng thượng hạ chỉ, thỉnh Tông Nhân phủ tham gia!" Nàng từng ngẫu nhiên nghe Vũ Văn Mặc đã nói, Tông Nhân phủ đại nhân là một thanh quan, hơn nữa đối với tra án thật rất có nghề, chỉ cần là án kiện qua tay hắn, gần như không có oan án. Điểm trọng yếu nhất là, người này từng đã chịu ân Vũ Văn Mặc, tự nhiên sẽ không đối với chuyện này khinh thường.

Còn có một chút là, ở dân gian, Vũ Văn Hạo cùng Vũ Văn Mặc đều có danh hiền danh. Vũ Văn Hạo bộ dạng tuyệt sắc hơn người, kinh thành không người theo kịp. Sao sẽ coi trọng một cái canh suông mì sợi Bắc cương, suy dinh dưỡng, còn gắng ưỡn bộ ngực làm bộ như thục nữ Hoa phi?!

Chuyện này nháo lớn chẳng phải là rất tốt sao?! Nếu không phải đủ, nàng còn có thể lúc này thêm mắm thêm muối! Hoa phi không phải thục nữ sao? Nàng khiến cho rơi vào bêu danh ai cũng có thể làm chồng, đến tận đây xú danh lưu thiên cổ! Đắc tội nàng không đáng sợ, cố tình khiến nàng lo lắng hãi hùng, tưởng rằng Vũ Văn Mặc như vậy rời đi! Làm cho đêm nay của nàng một phen tâm huyết phó mặc.

Lãng phí thật sự đáng xấu hổ!

Mà bao nhiêu năm sau, Đại Hoa quốc trong lịch sử quả thật có ghi đến một Hoa phi, nàng này xấu xí không chịu nổi, lại giống gái điếm phóng đãng. Thế nhưng, đây cũng là nói sau.

Tạ Nguyên khóe miệng rụt rụt. Hắn đã sớm biết Mộ Dung Thư cùng nữ tử khác bất đồng. Nhưng trăm triệu thật không ngờ, này vuốt mông ngựa, trợn tròn mắt nói lời dối gian công phu, thế nhưng xuất thần nhập hóa! Đúng thật là vì Vũ Văn Mặc, cái gì đều có thể làm được, hắn tuyệt đối không nghi ngờ, nếu là có người muốn Vũ Văn Mặc chết, nàng tuyệt đối có khả năng làm cho người nọ chết nghìn lần vạn lần! Thế nhưng, hắn cùng với nàng còn có chỗ tương tự, thì đó là công phu nói dối cũng đúng là nói như thật, tuyệt đối sẽ không cảm thấy ô uế miệng, "Nam Dương vương phi lời nói rất đúng. Hoa phi không chỉ có xinh đẹp khuynh thành, liền ngay cả tâm địa cũng là tốt đẹp. Như vậy thật làm cho người ta kính nể hoa phi, lại càng tuyệt đối không thể để cho thế nhân bôi nhọ thanh danh. Bằng không Hoa phi chịu nhục một chuyện truyền đến Bắc cương, sẽ liên luỵ hòa khí hai nước.

"Này..." Hoa phi vừa mới thất thần, không có nghe rõ Mộ Dung Thư, lúc này nghe thấy lời nói Tạ Nguyên, mới hốt hoảng nhớ tới lời nói vừa rồi của Mộ Dung Thư, lập tức cắn cắn môi, đối với Hoàng Thượng, một trận đong đưa cánh tay Hoàng Thượng, "Hoàng Thượng... Nô tì..."

"Ái phi không cần sốt ruột. Trẫm sẽ cho ngươi một cái công đạo. Truyền Tông Nhân phủ An Hòe đại nhân tiến cung điều tra rõ việc này!" Hoàng Thượng an ủi Hoa phi, câu nói sau là nói với thái giám trước cửa.

Thái giám nghe lệnh, lập tức quỳ xuống tiếp chỉ: "Nô tài tuân chỉ." Dứt lời, lập tức khom lưng lui ra khỏi phòng.

Hoa phi lúc này mắt như tóe lửa. Nhưng lại không thể nói rõ ý tưởng của mình. Nóng nảy một chút, nàng liền an ổn. Việc đã đến nước này, nàng cũng không có phương pháp khác, huống hồ, nàng cũng không có để lại chứng cớ gì, chỉ bằng Nam Dương Vương, vẫn chưa đủ làm cho Hoàng Thượng tin tưởng. Nàng đến lúc đó cũng có biện pháp ứng đối. Thế nhưng, nàng trợn mắt nhìn về phía Mộ Dung Thư, nữ nhân này thật phiền toái.

"Hai ngày trước bản cung đi Nam Dương Vương phủ thăm vương phi, vương phi thân mình vẫn là hết sức suy yếu, sắc mặt tái nhợt, không thể tưởng được lúc này thế nhưng sắc mặt hồng nhuận, hoàn toàn không có bệnh trạng." Hoa phi trong lời nói giấu kiếm đạo.

Mộ Dung Thư không chút hoang mang, chậm rãi nhàn nhạt cười nói: "Bệnh tới như núi sập, thần phụ một lần bệnh chính là mấy tháng. Cũng không biết có thể khỏi hẳn. Nhưng từ ngày đó Hoa phi đi Nam Dương Vương phủ, thần phụ thân mình chính là càng ngày càng tốt, thế nên mới không mấy ngày nữa, cũng đã khỏi. Nói đến, là không khí vui mừng của Hoa phi cuốn đi bệnh khí của thần phụ."

Tạ Nguyên khóe miệng lại kéo ra. Mộ Dung Thư này biết rõ nói dối, vẫn còn phô trương như thế không biết thu liễm! Này một bộ dối trá, mà ở trong miệng nàng thế nhưng so với Trân Châu thật đúng là còn thật hơn, làm cho người ta không thể không tin.

Hoa phi đồng tử co rụt lại, Mộ Dung Thư lời này là ghê tởm nàng?! Ngày ấy nếu là có tâm nhất định là biết nàng cùng hoàng hậu đi qua kỳ thực chính là bới móc, lời kia bất quá chính là lời nói của một bên, Mộ Dung Thư nói đến, ngược lại thật sự là châm chọc. Nàng ông ông miệng, cười nói: "Như thế, xem ra bản cung hẳn là đã sớm đi Nam Dương Vương phủ. Đỡ cho Nam Dương vương phi bị bệnh nhiều ngày như vậy."

"Thần phụ tạ Hoa phi nhớ." Mộ Dung Thư cười nhạt đáp.

"Xem ra ái phi đúng là phúc tinh Đại Hoa quốc chúng ta a. Nam Dương vương phi một lần bệnh chính là mấy tháng, thế nhưng cũng có thể chuyển biến tốt đẹp. Hiện thời ái phi lại hiền lương thục đức, thật có phong phạm mẫu nghi thiên hạ." Hoàng Thượng ôm hai vai Hoa phi, sang sảng cười to ba tiếng.

Nghe ba tiếng cười, Mộ Dung Thư bỗng nhiên khả nghi. Theo lý thuyết, Hoàng Thượng cái tuổi này, nếu như cười to, tuyệt đối sẽ không thể nào trung khí mười phần như thế. Chẳng lẽ là bởi vì mập ra? Nhưng Hoàng Thượng một thân thịt tuyệt đối không phải cơ bắp, như là thịt hư, thân thể này cũng hư, như vậy, trong lúc này khí tại sao? Cho dù hoàng thượng nhiều năm tập võ, thân mình to lớn, nhưng hiện thời... Lại nhìn sắc mặt hoàng thượng, hồng nhuận có chút dị thường, tất cả những điều này đều lộ ra quỷ dị.

Tạ Nguyên một trận cười lạnh, phúc tinh?! Không phải họa tinh cũng là tệ rồi! Khó trách từ xưa đến nay, vô số người nói nữ tử nhiều họa thủy!

"Hoàng Thượng, ngài liền thích đùa nô tì. Nô tì không thuận theo." Hoa phi giả bộ tức giận vặn vẹo hai chân, làm nũng nói.

Hoàng Thượng càng là vui vẻ, trong lúc này tiếng cười tràn đầy toàn bộ đại điện."Ái phi thật là đáng yêu a. Trẫm liền thích bộ dáng này của ái phi xinh đẹp ngượng ngùng."

Tạ Nguyên cùng Mộ Dung Thư đồng thời cảm giác trên người da gà lại nổi lên một tầng. Hoàng thượng tuổi cũng không nhỏ, lúc tuổi còn trẻ hành vi đoan chính, già đi, nhưng lại có vài phần khách làng chơi phong lưu, thật sự khiến người ngoài suy nghĩ, lại không khỏi thở dài một tiếng. Hoàng đế vừa mới đăng cơ thời gian một năm. Lúc đầu thánh minh, dân chúng kính yêu, mà thời gian qua nhanh, nhưng mà một năm hiện giờ lại thay đổi một phen cảnh tượng khác, quả thực làm cho người ta thổn thức. Mộ Dung Thư cùng Tạ Nguyên ào ào cúi đầu, tuy rằng trong lòng có nghi hoặc, nhưng lúc này tuyệt đối không phải thời gian giải tỏa nghi vấn tốt nhất.

Có vẻ như nhớ tới trong đại điện còn có hai người, Hoàng Thượng ánh mắt quét về phía hai người, phất phất tay nói: "Thời điểm không còn sớm, các ngươi cũng xuất cung nghỉ ngơi đi. An Hòe ngày mai sẽ đem kết quả công bố thiên hạ. Các ngươi cũng không cần phải ở trong cung chờ!"

Hoa phi tự nhiên cũng không muốn lại đối mặt Mộ Dung Thư, nàng cảm giác, cảm thấy Mộ Dung Thư vân đạm phong khinh không nhanh không chậm nhưng ánh mắt có thể nhìn thấu tâm tư của nàng. Nếu tiếp tục lưu lại trong cung, khó tránh khỏi sẽ hỏng chuyện tốt của nàng, còn không bằng hiện tại ly khai.

Mộ Dung Thư nguyên bản tuy muốn ở lại hoàng cung, dù sao trở lại Nam Dương Vương phủ chờ tin tức, tối nay nàng cũng vô pháp đi vào giấc ngủ. Tuy rằng tin tưởng An Hòe sẽ không oan uổng Vũ Văn Hạo, nhưng quỷ kế đa đoan trong cung, khó tránh khỏi lại sẽ phức tạp. Trước mắt, nàng ở lại trong cung không có quy củ. Nàng đối Tạ Nguyên âm thầm dùng ánh mắt ý bảo, khiến hắn lưu lại.

"Nam Dương vương phi tự nhiên lưu ở trong cung không thích hợp, bảo cung nhân đưa Nam Dương vương phi trở về đi. Thần muốn lưu ở trong cung trợ An Hòe một tay." Tạ Nguyên đứng dậy chắp tay cung kính nói.

Hoàng Thượng cũng không nghĩ nhiều lắm, liền phất phất tay, xem như đã đáp ứng."Ân, đi xuống đi."

Mộ Dung Thư cùng Tạ Nguyên đồng thời đi ra đại điện, của đại điện vừa mới đóng lại, liền nghe thấy trong điện truyền đến một trận ngâm cười cùng thanh âm trêu đùa. Nghe tiếng, Mộ Dung Thư hai mi lại là cau chặt, nàng ngẩng đầu nhìn hướng Tạ Nguyên, đồng thời ở trong mắt thấy được vẻ lo lắng Tạ Nguyên.

"Bản hầu gia đưa vương phi đoạn đường đi." Hắn nhìn ra, nàng có chuyện muốn nói với hắn.

Mộ Dung Thư gật gật đầu. Hai người đi ra khỏi Càn Thanh cung, Mộ Dung Thư ở trên đường, hạ giọng nói: "Không biết Hầu gia có hay không đã nhận ra một ít không thích hợp?"

"Hoàng Thượng năm nay bất quá năm mươi tuổi, liền tính là già đi, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc như thế. Hơn nữa, hoàng thượng thân thể kỳ thực không khoẻ mạnh như dĩ vãng, nhưng đối chuyện nam nữ lại cực kì trầm mê." Tạ Nguyên đồng dạng thấp giọng trả lời. Đây là chỗ hắn tối lo lắng. Nếu Hoàng Thượng tiếp tục kéo dài như vậy, Đại Hoa quốc liền....

"Mấy ngày nay hãy chú ý nhiều hơn Hoa phi cùng hoàng thượng." Mộ Dung Thư nói khẽ.

Tạ Nguyên gật đầu, "Trước đó vài ngày đã tìm kiếm dấu vết, tin tưởng rất nhanh rồi sẽ biết đến tột cùng là vì sao."

"Thái tử điện hạ phong hoa tuyệt đại, không thể đối với Hoa phi có ý tưởng không an phận, chuyện hôm nay vừa thấy liền biết là kết quả. Hoa phi vô duyên vô cớ xuất hiện tại Đông cung, có lẽ nào lại là câu dẫn Vũ Văn Hạo không được biến thành hãm hại? Hay hoặc giả là, trước đó dự mưu hãm hại thái tử. Như vậy, chỉ cần là hãm hại, ở Đông cung sẽ để lại đầu mối. Tin tưởng Hầu gia cùng An Hòe đại nhân liên thủ nhất định có thể mau chóng hoàn lại cho thái tử một cái công đạo. Còn có, nếu là Hoàng Thượng muốn che chở Hoa phi, không cho vạch trần âm mưu Hoa phi, cũng vạn lần không thể đem việc này áp chế, tốt nhất mọi người đều phải biết."

Nàng lo lắng nhất một chút là, cho dù là điều tra rõ chân tướng, Hoàng Thượng ngu ngốc sẽ thiên vị Hoa phi. Chỉ cần hoàng thượng có ý che chở, thần tử tự nhiên không thể ngỗ nghịch, bằng không đưa tới họa sát thân cũng quá là không đáng giá. Như vậy, mà Hoa phi lại không vướng víu, cả người nhẹ nhàng buông xuống, lại không khỏi làm cho lòng người phẫn nộ bất bình. Tốt nhất chính là không cần binh phản kích, khiến nàng ta thanh danh đã hư lại càng hư!

Đây là trả thù! Trần trụi không che đậy trả thù! Thế nhưng, Tạ Nguyên cũng có ý đó! Bọn họ vừa rồi đã thấy được Hoàng Thượng đối Hoa phi sủng ái, tự nhiên cũng có thể đoán được. Cuối cùng, Hoàng Thượng không có khả năng xử trí hoa phi.

Mộ Dung Thư suy đoán lòng tràn đầy lo lắng rời khỏi hoàng cung.

Khi nàng đến ngoài cung, lúc ngồi xe ngựa về Nam Dương Vương phủ, một chiếc xe ngựa đã dừng ở bên cạnh xe ngựa của nàng.

Chỉ nghe một thanh âm kiên cường của nam tử ở ngoài xe ngựa vang lên: "Hạ quan An Hòe thỉnh an Nam Dương vương phi."

Nguyên lai là An Hòe! Không thể tưởng được hắn tới nhanh như vậy. Từ lúc chiếm được tin tức tới nay, cũng liền chạy tới đi. Cũng coi như hắn có tâm. Nàng thanh âm bình thản nói: "An đại nhân không cần đa lễ. Đêm nay việc này phiền đến An đại nhân."

"Hạ quan chắc chắn công chính thẩm án, sẽ không để cho thái tử điện hạ cùng Nam Dương Vương bị oan." An Hòe thanh âm ngôn từ chính nghĩa từ ngoài xe ngựa truyền đến, Mộ Dung Thư vốn bất ổn tâm hơi bình phục. Chính là không biết vì sao, nàng vẫn mơ hồ trong lúc đó cảm giác được bất an, kết quả phần này bất an từ đâu mà đến, nàng lại không thể hiểu hết. Thay đổi bất ngờ, nhất làm cho không người nào có thể nắm trong tay. Nàng cũng chỉ là người bình thường, tự nhiên chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu, có thể thiết lập ván cục phản kích, liền phản kích!

Trở lại Nam Dương Vương phủ đã là đêm khuya, Hiên nhi đã ngủ say. Nam Dương Vương phủ người còn chưa nhận được tin tức, chỉ là biết nàng vào cung, hiện thời người người đều ở trong mộng đẹp, tự nhiên không biết nàng đã trở lại

Nhưng, đến ngày mai, sợ là trong vương phủ lại sẽ xuất hiện một trận làm ầm ĩ! Nàng nhẹ xoa mi tâm, vô luận như thế nào đêm nay cũng muốn ngủ ít nhất hai canh giờ, bằng không, ngày mai thật đúng là không có tinh thần đối đãi một đám người tàn bạo kia! Từ lúc Vũ Văn Mặc gặp chuyện không may tới nay, mấy người này kỳ vọng đã lâu phải không?

Ngày thứ hai trời vừa sáng, Mộ Dung Thư liền xoa huyệt Thái Dương đứng lên, Lan Ngọc cùng Thường Thu cùng hầu hạ nàng đứng dậy. Điểm tâm không có khẩu vị, chỉ ăn vài miếng cháo, Hiên nhi ăn qua điểm tâm về sau, liền trở về phòng đọc sách đi.

Nàng lại chờ tin tức, nếu là trong nội cung có kết quả, Vũ Văn Mặc nhất định sẽ lập tức trở về, nếu là không kết quả Tạ Nguyên cũng sẽ lập tức trở về báo cho nàng. Lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được thời gian qua quá chậm. Nhưng trong lòng càng thêm bất an.

"Vương phi, vài vị lão gia cùng phu nhân tới thỉnh an vương phi." Ngoài cửa người cung kính hướng trong phòng Mộ Dung Thư bẩm báo nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhịn không được một trận cười lạnh, nhanh như vậy đã tới rồi?! Thật đúng là làm cho người ta một khắc cũng không rảnh rỗi!"Trở về nói với bọn họ, bản phi thân mình không khoẻ, ngày khác lại gặp bọn họ." Lúc này nỗi lòng không rõ, nàng cũng không nhiều tâm tư đối phó bọn họ.

Nhưng mấy người này đã muốn nàng không qua được. Lúc này một đám ở ngoài cửa hô.

"Vương phi thân mình không khoẻ, em dâu càng là muốn nhìn vương phi." Đây là thanh âm Khương thị.

"Đúng vậy a, ngày hôm nay vương gia không ở Vương phủ, vương phi nếu là có chuyện gì, vương gia trở về chẳng phải là trách tội bọn đệ sao?!" Đây là thanh âm Vũ Văn Kháng.

"Ngũ đệ đi phân phó hạ nhân kêu đại phu tiến đến vì vương phi bắt mạch đi. Vương phi thân mình vừa mới có chuyển biến tốt đẹp, nếu lại bệnh, không phải là chuyện nhỏ." Đây là thanh âm Vũ Văn Nghị.

Trong mấy thanh âm, thiếu Vũ Văn Lâm cùng Chu thị. Y theo tính không chịu nổi của Chu thị kia, nếu đã tới chắc chắn sẽ mở miệng trước. Hiện giờ lại không có lên tiếng, sẽ không phải là không đến chứ. Vũ Văn Lâm quả thật là có vài phần tính kế.

Mấy người này quả thật là không yên! Nếu như nàng thật sự thân mình không khoẻ, bọn họ la như vậy, là có còn muốn cho nàng nghỉ ngơi nữa không?!

"Vương phi, sợ là nếu không gặp bọn họ, trong viện sẽ không an tĩnh." Lan Ngọc lo lắng nói. Hiện thời vương gia ở trong cung chính là đang ở trong chỗ khốn cảnh, mà các lão gia cùng phu nhân không nghĩ giúp đỡ, vì vương phi phân ưu. Hiện giờ mới sáng sớm điểm tâm vừa ăn xong cứ tới đây náo, thật là làm cho người thất vọng.

Mộ Dung Thư cau mày, âm thanh lạnh lùng nói: "Bảo bọn họ ở nhà kề chờ. Sai người pha thêm mấy ấm trà ngon đi, chờ bọn hắn uống khoảng mười ấm lại đến bẩm bản phi."

"Vâng ạ."

Ước chừng hơn một canh giờ, nha đầu hầu hạ ở nhà kề hồi bẩm, "Hồi vương phi, Tứ lão gia, Tứ phu nhân, Ngũ lão gia bảo nô tì tiến đến hỏi một chút vương phi, khi nào đi gặp bọn họ."

"Bản phi lúc này đầu váng mắt hoa, còn muốn nghỉ ngơi. Ngươi đi nói cho bọn hắn biết, nếu muốn gặp bản phi liền nhẫn nại chờ một lát, nếu đang có chuyện liền tạm thời trở về đi." Mộ Dung Thư lạnh giọng trả lời. Lúc này, sắc mặt nàng trầm ngưng, tâm tư trầm trọng. Đã tới canh giờ này, lâm triều đã qua hơn nửa canh giờ, nhưng Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên đều không có tin tức truyền đến, lòng của nàng càng bất an.

"Vương phi có phải đang lo lắng cho vương gia hay không? Vương phi yên tâm, vương gia sẽ không có việc gì. Nếu có chuyện, trong nội cung sẽ có tin tức." Thường Thu thấy Mộ Dung Thư nhíu mày, liền mở miệng khuyên lơn.

Mộ Dung Thư gật gật đầu. Mặc dù biết Tạ Nguyên cùng An Hòe liên thủ, sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nhưng nàng vẫn như cũ tránh không được tâm thần không yên, chỉ có đến khi xác định được Vũ Văn Mặc vô sự, nàng mới có thể yên lòng.

Truyện Chữ Hay