Ngọc Văn đã đến Mil Lindra được tháng, hiện tại cậu đang đứng ở một hoang mạc cách thành phố cảng Haruki của vương quốc các Chiến binh Ánh Trăng – Gyphor hơn km về hướng đông. Khắp nơi đều là cát vàng bao phủ, những cơn gió mang theo cát bụi màu đen vàng tạo thành cơn lốc bốc lên khắp bốn phương tám hướng. Ngọc Văn vui vẻ nói:
-Cơ hội ăn uống của mày tới rồi Ngọc Xà, suối Sinh Mệnh của sa mạc này theo lời con rùa đảo Gymi nói thì hẳn là nằm trong trung tâm vùng gió xoáy.
-Gr… ư….
Ngọc Xà khó chịu khò khè, nó là động vật mang thủy tính trong người, khí hậu khô cằn nơi đây làm nó rất không thoải mái. Bỗng nhiên nó trườn đến bên Ngọc Văn và dùng đuôi vẽ trên cát một số hình thù. Ngọc Văn suy nghĩ một chút rồi nói:
-Sắc trời cũng khá tối, chúng ta cứ tiến tới rồi tìm nơi trú ẩn sau, nếu cơn bão mày nói lớn quá chúng ta chịu bị cát vùi một chút vậy. Bây giờ quay lại rồi mai lại đi đến nữa thì mất thời gian lắm.
Ngọc Văn biết Điện Xà Missak rất ghét cát và khí hậu khô nóng, bản thân của Ngọc Xà rất thích nơi có nước và khí hậu ẩm ướt. Ngọc Xà trườn đến cạnh Ngọc Văn rồi cọ chiếc đầu to lớn làm nũng, Ngọc Văn cười rồi cốc vào đầu nó sau đó cậu dẫn Ngọc Xà tiến về hướng khu vực đang có dấu hiệu của một cơn bão cát sắp càn quét đến.
Ngọc Văn khi đến gần nơi cơn bão sắp đến thì bắt gặp một chiếc xe. Hai con bò sa mạc đang kéo một cỗ xe trượt cát phóng di thật nhanh. Phía sau họ là một cơn cơn gió lốc màu vàng đất đang cuồn cuộn, gầm thét đuổi theo sát nút. Với nhãn lực của mình thì Ngọc Văn vẫn có thể thấy được thân ảnh một con chuột có bộ lông vàng rực, toàn thân lân giáp màu tím trắng với chiều cao hơn mét đang tạo ra cơn lốc vây quanh mình và đuổi theo chiếc xe nhỏ bé.
Ngọc Văn biết đây chỉ là hư ảnh của loài chuột lửa Mihhil, bộ giáp màu tím trắng chứng tỏ nó mới ở vào trạng thái thành niên, loài chuột lửa Mihhil không bao giờ vô cớ tấn công một ai cả, điều kiện trước tiên là đối phương không công kích nó. Ngọc Xà với bản năng của loài rắn thì vô cùng hưng phấn khi phát hiện con chuột trong cơn bão. Ngọc Văn đưa tay chặn nó lại, cậu có ý định thành lập cấm địa xung quanh khu vực của hang động chứa Thế Giới thạch. Loài chuột lửa Mihhil có thể xem là một vì vua trong sa mạc, khả năng điều khiển bão cát, ngọn lửa của loài chuột này có khả năng hoang hóa mọi thứ kể cả sinh vật sống. Ngọc Văn quyết định thu phục con chuột lửa này.
Ra hiệu cho Ngọc Xà đánh hơi trong đoàn xe có điều gì khiến con chuột lửa Mihhil giận dữ đến vậy. Ngọc Xà vươn chiếc lưỡi chẻ đôi đánh hơi một lúc rồi nó dùng đuôi vẽ xuống đất những hình thù có dạng như một con chuột. Ngọc Văn nhìn vào thì lắc đầu nói:
-Dám bắt đồng tộc của loài chuột lửa Mihhil, không biết ta nên khâm phục sự gan dạ hay bái lạy điều ngu xuẩn các người đang làm nữa.
Lạnh lùng nhìn đoàn xe đang phóng về hướng mình, Ngọc Văn đã ra quyết định, cậu ra hiệu cho Ngọc Xà.
Khè!...
Một tia chớp thô to như thân người đánh đến hai con bò sa mạc đang kéo chiếc xe. Thân thể cao gần ba mét màu nâu của hai con vật đáng thương gần như bị nướng chín và đổ xuống. Trong xe phát ra tiếng kêu sợ hãi, một cô gái tóc đen nhánh với đôi cánh dơi màu tím từ trong chiếc xe đã ngã xuống loạng choạng bước ra. Trong tay cô ta ôm một con chuột màu vàng lợt rất xinh đẹp, nhìn kích thước như con thỏ của nó thì Ngọc Văn biết con chuột lửa Mihhil này vừa ra đời không lâu.
Trông thấy Ngọc Văn và con rắn khổng lồ màu xanh biển, trên lưng có đôi cánh chim đỏ rực thì cô gái hoảng sợ bước lui lại. Cát mềm làm cô vấp ngã ra phía sau, mái tóc dạt ra làm hiện lên gương mặt tuyệt mỹ của cô gái, trong đôi mắt xanh lơ hiện tại đã tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Con chuột lửa Mihhil đuổi theo đoàn xe lúc này cũng đã đuổi đến, thấy thiên địch của mình đứng sau lưng Ngọc Văn thì nó gầm gừ đầy vẻ hung dữ. Tuy biết rằng mình không thể là đối thủ của Ngọc Xà nhưng nhìn về con chuột đang nằm trong lòng cô gái thì nó vẫn quật cường đối đầu với thiên địch của mình.
Ngọc Văn không để ý đến con chuột lửa Mihhil mà bước đến nắm lấy chiếc cổ trắng nõn của cô gái và nhấc lên. Cô vùng vẫy nhưng vẫn không buông con chuột lửa sơ sinh trong lòng ra. Ngọc Văn siết tay lại khiến cô gái nghẹt thở, đôi tay dần buông lỏng sinh linh bé nhỏ trong lòng. Ngọc văn đỡ lấy tên nhóc đang ngủ ngon lành như heo con sau đó vất cô gái đang ôm ngực thở khó khăn qua một bên. Cậu quan sát cả hai con chuột một lúc rồi nói với con chuột lửa Mihhil đang hung dữ, gầm gừ nhìn mình:
-Nó là em gái ngươi đúng không, mẹ ngươi mới sinh nó nên ngươi đuổi theo cô ta để đòi lại.
Con chuột thấy Ngọc Văn không có ác ý thì thu lại dáng vẻ hung dữ, nó hơi chần chờ gật đầu, Ngọc văn nói tiếp:
-Một số vết máu trên người em gái ngươi hẳn là của mẹ ngươi khi sinh ra để lại hoặc của người thân các ngươi, nó có cùng khí tức huyết thống của hai ngươi và ta có thể cảm nhận được điều đó
Con chuột gật đầu, khi em gái nó vừa được sinh ra thì tên nhân loại đáng chết kia đã bắt cóc nó. Ngọc văn hơi nhíu mày nói tiếp:
-Bà ta có bệnh rất nặng và sinh mệnh đã sắp đi đến điểm cuối rồi. Ngươi xem, máu bà ta có màu vàng rất nhợt nhạt trong khi máu các ngươi có màu vàng đỏ.
Con chuột rít lên thê lương đối với Ngọc Văn, cậu có thể thấy trong ánh mắt con chuột lửa Mihhil là sự đau đớn và tuyệt vọng của người con sắp chứng kiến thời khắc cha mẹ ra đi mà không làm được điều gì. Ngọc Văn hơi ngẩn người sau đó cậu nói ôn hòa với nó:
-Có thể đưa ta đến đó xem được không?. Biết đâu ta có thể cứu được mẹ của ngươi.
Con chuột lúng túng và đắn đo. Nhân loại là chủng tộc rất xảo trá và quỷ quyệt, đây là điều nó được dạy từ khi còn rất bé, tư tưởng đó ăn sâu vào tâm trí của nó, chưa kể việc tên nhân loại này còn mang theo một thiên địch khủng khiếp đối với tộc quần của nó. Ngọc Văn nhíu mày, cậu giận dữ thái độ đắn đo suy nghĩ của con chuột, Ngọc Văn gầm lên:
-LÀ SINH MẠNG CỦA MẸ NGƯƠI QUAN TRỌNG HAY SỰ SỐNG CHẾT CỦA TỘC QUẦN QUAN TRỌNG!...
Con chuột rùng mình chấn động, đúng vậy nếu đưa người này đến thì có khả năng cứu được mẹ nó, sống chết của tộc quần còn quan trọng hơn sinh mạng của bản thân như nếu so sánh với tính mạng của mẹ thì đã là gì đâu. Con chuột rít lên với Ngọc Văn sau đó nhìn cô gái tộc Tinh linh đầy thù hận, nó tha cô gái trên miệng và phóng như bay về hướng đông. Ngọc Xà cũng mang theo Ngọc Văn đang bồng chú chuột con đuổi theo con chuột lửa Mihhil.
Bay được hơn km thì bên dưới địa hình thay đổi, các núi đá màu xám dựng lên hai bên đường, loáng thoáng vô số các cửa động trên vách đá. Hai con thú dừng lại trước một núi đá cao nhất trong khu vực, so với nó thì các núi đá họ đã đi qua chỉ là nấm so với đại thụ. Trên núi đá cao hơn km này, Ngọc Văn có thể thấy loáng thoáng được hình ảnh của một quần thể kiến trúc, tuy hơi thô thiển nhưng cũng khá hùng vĩ, đồ sộ.
Hàng trăm ngìn con chuột đủ hình dáng, kích cỡ với một tông màu vàng tràn ra từ các ngóc ngách trên núi đá khổng lồ. Cảm nhận được thiên địch của mình cùng với hai nhân loại thì tất cả chúng đều rít gào liên tục. Ngọc Văn có cảm giác núi đá hơi chấn động nhẹ bởi tiếng gầm thét của bầy chuột hàng chục vạn con. Con chuột lửa Mihhil gầm lên một tiếng khiến bầy chuột dạt ra hai bên, sau đó dẫn Ngọc Văn và Ngọc Xà hướng về đỉnh núi.
Trong hang động to lớn không thấy đỉnh trên đỉnh núi đá, một con chuột có bộ lông màu vàng nhợt nhạt đang nằm thoi thóp trong một chiếc ổ được tạo ra từ cát mịn. Ngọc Văn bước đên gần và bắt đầu thăm dò bệnh trạng của nó. Sau một lúc thì cậu nói:
-Có thể cứu được nhưng ta phải mở hộp sọ của mẹ ngươi ra.
Con chuột gật đầu, lời nói của Ngọc văn khi trước đả thức tỉnh nó, so với mẹ của mình thì còn điều gì quan trọng hơn, nó không muốn mình phải đắn đo thêm gì nữa, nếu nhân loại này lừa gạt và hãm hại mẹ nó thì cùng lắm nó sẽ phát động toàn tộc liều mạng trả thù.
Ngọc Văn lấy từ sách trữ vật ra hộp dụng cụ ý tế và bắt đầu ca phẫu thuật. sau khi cậu mở hộp sọ của chuột mẹ thì phát hiện bên trong có một con rắn màu tím đang cắn lấy não của bà. Ngọc Văn nói với Ngọc Xà:
-Cho ta một ít máu và nọc độc của mày.
Ngọc Xà trích ra một ít máu và chất độc vào một chiếc lọ gần đó. Ngọc Văn thêm vào trong lọ một ít dung dịch rồi lắc đều chúng. Cậu dùng kim tiêm bơm dung dịch cậu có được vào mạnh máu trên cổ của chuột mẹ rồi lẳng lặng chờ đợi.
Con rắn nhỏ xíu màu tím vốn đang cắn vào não của chuột mẹ bỗng nhiên nhả ra rồi rơi xuống bất động. Máu của chuột mẹ chuyển dần thành màu vàng đỏ, cậu khép lại hộp sọ của chuột mẹ. Với sức mạnh hồi phục đáng nể của mình, chẳng mấy chốc dấu vết phẫu thuật đã hoàn toàn biến mất. Chuột mẹ hơi thở dần ổn định và mạnh mẽ trở lại.
Ngọc Văn vừa rồi dùng máu của Ngọc Xà để có trung hòa và dung hợp huyết thống của con rắn tím, với uy áp huyết thống do đẳng cấp chủng tộc của Điện Xà Misak cao hơn con rắn tím sẽ ép nó ra khỏi não của chuột mẹ. Chất độc của Ngọc Xà mạnh gấp triệu lần của con rắn nhỏ khiến nó trực tiếp đánh tan chất độc có trong máu chuột mẹ. Cuối cùng là nhờ vào các dung dịch phụ gia Ngọc Văn thêm vào, chất độc của Ngọc Xà sẽ trở thành thuốc bổ cho chuột mẹ, có khả năng chuột mẹ sẽ tiến hóa lên đẳng cấp cao hơnsau khi khỏi hẳn.