Chính Năng Lượng Hệ Thống

chương 69: gặp lại tình địch nhá

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Koliz

Quan hệ gia đình Chu Nghiêu Uẩn, cũng không phải hoà thuận như bọn họ biểu hiện ra ở bên ngoài.

Từ trong miệng Chu Nghiêu Uẩn, Quý Trần Ai hiểu rõ được, Lưu Vân Hề vô cùng hoài nghi chuyện Chu Nghiêu Uẩn bị ôm đi này có cô của cậu tham dự, mặc dù không có chứng cứ chứng minh, thế nhưng người được lợi khi Chu Nghiêu Uẩn mất tích, hiển nhiên là có hiềm nghi cao nhất.

Chu Nghiêu Uẩn sở dĩ mang Quý Trần Ai tới nơi này, là muốn để Quý Trần Ai nhận thức người nhà của cậu một chút, về phần tại sao phải biết, chính sâu trong nội tâm Chu Nghiêu Uẩn đánh tính toán nhỏ —— vợ không phải sớm muộn gì cũng sẽ gặp cha mẹ chồng sao, lúc này sớm gặp, lúc đó chẳng phải rất tốt sao.

Ở □ yến hội, làm như thọ tinh gia gia còn nói mấy câu nói, lão gia tử đã hơn bảy mươi tuổi, con cháu đầy cả sảnh, đời này cũng coi như là viên mãn.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Lưu Vân Hề có lời mời Quý Trần Ai đến nhà bọn họ ở mấy ngày, Quý Trần Ai còn chưa nói gì, Chu Nghiêu Uẩn liền cự tuyệt. Nếu như mang Quý Trần Ai về nhà, thì cần phải ở chung với Đồng Nhạc, cậu lại không nỡ để Quý Trần Ai chịu ủy khuất gì.

Lưu Vân Hề thấy Chu Nghiêu Uẩn thẳng thắn cự tuyệt, chỉ thở dài không nói thêm gì, bà biết khoảng cách giữa Đồng Nhạc và Chu Nghiêu Uẩn còn có kẽ hở, mà chuyện như vậy, cũng không phải bà khuyên nhủ là có thể giải quyết.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Chu Nghiêu Uẩn cùng Quý Trần Ai về nơi ở.

Kế hoạch chiều nay của Chu Nghiêu Uẩn là phải đi địa phương khác du ngoạn, vé tàu đã mua xong.

Quý Trần Ai hiển nhiên cũng không có ý kiến gì, vì vậy hai người từ sớm rửa mặt lên giường, ngủ một đêm tốt trông thấy.

Ngày thứ hai, khí trời không tốt lắm, bầu trời âm trầm cả một buổi sáng, Quý Trần Ai ngủ thẳng đến chín giờ mới dậy, ăn bữa sáng Chu Nghiêu Uẩn làm cho anh, liền ngồi ngẩn người trên băng ghế trước cửa.

Chu Nghiêu Uẩn sáng sớm ra đi một chuyến, cũng không biết làm gì, lúc cậu trở lại, vừa vặn nhìn thấy Quý Trần Ai ngồi trên băng ghế.

Chu Nghiêu Uẩn đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Quý Trần Ai: “Ca ca, đang suy nghĩ gì đấy?”

Quý Trần Ai lúc này mới tỉnh táo lại, liếc mắt xem xét Chu Nghiêu Uẩn một cái: “Em đi đâu?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Đi giao ít đồ, ăn sáng chưa?”

Quý Trần Ai nói: “Ăn rồi… Chúng ta mấy giờ đón xe hả?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ba giờ chiều, hiện tại thời gian còn sớm, ra ngoài đi dạo không?”

Quý Trần Ai nói: “Thôi, anh ở đây ngồi một chút.” Khí trời cũng không tốt lắm, anh cũng lười động.

Hai người nói chuyện xong, Quý Trần Ai lại bắt đầu ngẩn người, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Chu Nghiêu Uẩn ở bên cạnh chăm chú nhìn Quý Trần Ai một lúc, rồi quay người vào phòng, Quý Trần Ai không có chú ý tới, sắc mặt Chu Nghiêu Uẩn không dễ nhìn lắm.

itsukahikari.wordpress.com

Có đôi lúc, một giấc mộng không giải thích được, có thể phá huỷ một ngày tốt đẹp. Chu Nghiêu Uẩn tối hôm qua mơ thấy giấc mộng khiến sau lưng cậu lạnh cả người như vậy —— cậu mơ thấy Quý Trần Ai đã chết.

Cảnh trong giấc mộng rất chân thực, cậu thậm chí có thể nhìn thấy dòng máu đỏ tươi từ trong thân thể Quý Trần Ai chảy ra, từ từ chảy đầy sàn nhà. Mùi máu tanh nồng đặc, nồng đến mức làm cho cậu cảm thấy buồn nôn.

Trong giấc mộng còn có một giọng nói, giọng nói kia cậu chưa từng nghe qua, có chút sắc nhọn khiến người ta cảm thấy rất chói tai, giọng nói kia nói: “Chu Nghiêu Uẩn mày hối hận rồi?” Sau đó là một chuỗi tiếng giống như chuông bạc vốn nên dễ nghe, nhưng Chu Nghiêu Uẩn nghe vào lại như giọng ác ma khẽ cười thảm. (Các cưng cứ tiếp tục liên hệ suy đoán đi, mảnh ghép của chân tướng cũng kha khá rồi đấy ~)

Mộng cảnh ngừng tại đây, Chu Nghiêu Uẩn cả người đều là mồ hôi lạnh vào bốn giờ sáng tỉnh lại, cậu từ trên giường ngồi dậy, nhìn Quý Trần Ai bên cạnh vẫn ngủ say ở chỗ cũ một chút, đi ra hành lang đốt một điếu thuốc.

Vì mộng cảnh quái dị lại khủng bố ấy, Chu Nghiêu Uẩn tỉnh luôn đến sáng, sau khi mặt trời mọc, cậu đi vào nhà bếp làm bữa sáng, sau đó đi tới Lưu Vân Hề bên kia một chuyến. Sau khi trở về, thì thấy Quý Trần Ai đang ngồi ngẩn người ở cửa.

Chu Nghiêu Uẩn sờ sờ đầu Quý Trần Ai, xem như miễn cưỡng chế trụ từng tia bất an kia.

Thời gian gần tới buổi trưa, giữa bầu trời bắt đầu có mưa nhỏ bay xuống, Quý Trần Ai cùng Chu Nghiêu Uẩn ăn cơm trưa xong, liền vùi trong ghế sô pha xem ti vi.

Chuông điện thoại di động Quý Trần Ai bỗng nhiên vang lên, anh đi tới lấy nhìn một cái, phát hiện trên màn hình hiện lên ba chữ Bối Giang Thành.

Quý Trần Ai liếc mắt nhìn Chu Nghiêu Uẩn, rồi nhận điện thoại: “A lô.”

“A lô, là Chu Nghiêu Cần?” Giọng Bối Giang Thành, từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, “Anh chuẩn bị lúc nào về nước?”

Quý Trần Ai nói: “Có khả năng là hết nghỉ hè đi, làm sao vậy? Cậu có việc gì thế?”

Bối Giang Thành nói: “Không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi một chút.”

Quý Trần Ai nói: “Cậu sống thế nào?”

Bối Giang Thành nói: “Rất tốt a, tôi sống rất tốt, nếu như không có anh, lúc trước anh chiếu cố tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa có cơ hội cám ơn anh cho tốt. Chờ anh rãnh rỗi, tôi mời anh ăn bữa cơm có được không?”

Quý Trần Ai đương nhiên sẽ không nói nói không được, ấn tượng của anh về Bối Giang Thành tốt vô cùng, đứa trẻ này lớn lên đáng yêu, người lại thông minh, cũng không biết vì sao lại gặp phải những chuyện này. Đương nhiên, Quý Trần Ai còn nhớ tới những chuyện liên quan tới Bối gia mà Chu Nghiêu Uẩn nói với anh lúc trước, nhưng Bối Giang Thành mới mười năm tuổi, lại là người bị hại, Quý Trần Ai vẫn như trước rất đồng tình với đứa trẻ này.

Bối Giang Thành lại nói: “Ừm… Vậy bình thường tôi có thể gọi điện thoại cho anh không?”

Quý Trần Ai nói: “Đương nhiên có thể.”

Bối Giang Thành lại nói: “Kia thật sự quá tốt, tôi không quấy rầy anh nữa, tạm biệt.”

Quý Trần Ai cũng nói tiếng tạm biệt, cúp điện thoại xong, Chu Nghiêu Uẩn thuận miệng hỏi một câu là ai, Quý Trần Ai nói là Bối Giang Thành. Sau khi nghe đến cái tên này, sắc mặt Chu Nghiêu Uẩn lập tức âm trầm lại một chút, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Làm sao vậy?”

Quý Trần Ai nói không có gì, chỉ là Bối Giang Thành gọi điện thoại cho anh hỏi thăm.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca, anh cũng đừng qua lại quá gần với cậu ta, tiếng đồn đánh giá Bối Giang Thành không phải quá tốt.”

Quý Trần Ai nói: “Không phải quá tốt là có ý gì?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Dù sao cũng là không tốt.”

Quý Trần Ai: “…” Sao lại cảm thấy Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên trở nên trẻ con như vậy nè.

Cũng may hai người không dây dưa thêm về đề tài này, sắp tới ba giờ chiều, Chu Nghiêu Uẩn cùng Quý Trần Ai hai người xuất phát hướng về chỗ cần đến.

Địa phương kế tiếp muốn đi là một công viên quốc gia rất nổi danh ở nước F, Quý Trần Ai đã mong đợi rất lâu, lúc đi qua sắc trời đã hơi tối, cho nên hai người tìm chỗ ở lại, chuẩn bị ngày thứ hai lại vào vườn.

Ngày thứ hai, khí trời tốt, Quý Trần Ai với Chu Nghiêu Uẩn quần áo gọn nhẹ ra trận.

Từ sau khi chân có chuyện, Quý Trần Ai cũng rất ít dính dáng đến hoạt động dã ngoại lữ hành này, mặc dù trong công viên quốc gia có thể đi xe, nhưng không thể đi bộ, vẫn có rất nhiều bất tiện.

Một ngày trước vừa mới mưa, không khí hôm nay lại đặc biệt trong lành, tâm tình Quý Trần Ai cũng theo cảnh sắc thiên nhiên mà trở nên dịu nhẹ, ngay cả cười cũng nhiều hơn rất nhiều.

Chu Nghiêu Uẩn vui bởi nhìn thấy Quý Trần Ai như vậy, cái này cũng là nguyên nhân tại sao cậu muốn mang Quý Trần Ai đi du lịch. Nếu như bạn yêu thích một người, nhìn thấy người đó cười, bản thân cũng sẽ trở nên thành vui mừng.

Chơi ở công viên quốc gia hai ngày, Quý Trần Ai sau khi trở về tắm xong ngã lên ghế sô pha ngủ luôn, vẫn là Chu Nghiêu Uẩn ôm anh vào phòng ngủ.

Lúc Quý Trần Ai ngủ, Bối Giang Thành lại gọi tới một cú điện thoại nữa, bất quá cú điện thoại này, bị Chu Nghiêu Uẩn còn thức nhận nghe.

Lúc Bối Giang Thành nghe thấy giọng Chu Nghiêu Uẩn, có sửng sốt một chút, lập tức hỏi: “Anh là…? Chu Nghiêu Cần ư?”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Tôi là Chu Nghiêu Uẩn, ca ca quá mệt, đang ngủ.”

Bối Giang Thành rõ ràng phát hiện trong bất thiện giọng nói Chu Nghiêu Uẩn: “Quá mệt? Có ý gì?”

Chu Nghiêu Uẩn miễn cưỡng nói: “Chính là ý cậu nghĩ đó.” (Là ý gì >///

Truyện Chữ Hay