Chính Năng Lượng Hệ Thống

chương 33: phụ năng lượng vượt mức

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Koliz

Beta: Koliz []

Thời gian trôi qua thật nhanh, sau một tháng, Quý Trần Ai rốt cuộc đạt ngàn điểm năng lượng tích cực, thấy được giá trị năng lượng cần cho cấp hai — vạn điểm, bằng năm mươi lần cấp một.

Quý Trần Ai lúc nhìn thấy mức cần giá trị năng lượng này, toàn thân đều không ổn, lúc đến cấp một là đã qua nửa năm, dựa theo mỗi tháng anh kiếm được ngàn giá trị năng lượng mà tính, anh cần khoảng bốn năm nữa mới có thể đứng lên.

Quý Trần Ai phảng phất nhìn thấy Tiểu Thất ở một bên nhìn anh cười bỉ ổi, vừa nói: “Ai Ai, đứng lên, hê hê, đứng lên…”

Quý Trần Ai: “…” Đứng cái quỷ.

Bất quá tuy yêu cầu giá trị năng lượng gấp năm mươi lần cấp một, nhưng Quý Trần Ai lại có kỹ năng lúc trước không có, “Chữa trị sơ cấp” không chỉ có thể dùng trên người anh, còn có thể dùng với người người khác, bất quá loại năng lực này quá rõ ràng, cũng không thích hợp để anh trực tiếp sử dụng với những người khác.

Còn có việc sử dụng tới ba cái kỹ năng “Dũng khí của kẻ yếu” “Yêu thương thế giới” và “Thánh quang của thánh nhân” hay không, Quý Trần Ai nhớ rõ, kết quả sau lần trước anh ở trước mặt Chu Nghiêu Uẩn, sử dụng “Ánh nhìn tỏa nắng” lên mình, vừa nghĩ tới Chu Nghiêu Uẩn cầm cái thìa mặt dịu dàng đút cho anh, bèn cảm thấy trên người nổi lên một lớp da gà.

Quý Trần Ai rất muốn hỏi Tiểu Thất kỹ năng đó đến cùng có ích lợi gì, nhưng vẫn bộ chống đối “Tâm tình tui tốt mới nói cho anh biết, tâm tình không tốt cá́i gì cũng đừng mong tui nói” như trước, Quý Trần Ai triệt để không thèm giận nữa.

itsukahikari.wordpress.com

Quý Trần Ai bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn ngoài tìm thời gian, len lén thí nghiệm “Yêu thương thế giới” trên người Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn một chút.

Kết quả khiến Quý Trần Ai không nói nổi, bởi vì sau khi anh sử dụng xong kỹ năng này, Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn ở ngay trước mặt anh, hôn nồng nhiệt.

Giống như cặp vợ chồng bình thường, hạnh phúc ôm hôn nhau, sau đó nói lời yêu thương với đối phương, làm Quý Trần Ai đi không tiện, ở cũng không tiện, cái này còn chưa phải thứ khiến Quý Trần Ai không nói nên lời nhất, việc làm anh không nói nên lời nhất là, lúc anh xanh mặt về tới phòng mình, lẳng lặng chạy đến ban công, anh vô tình liếc mắt nhìn chậu hoa cúc nhà trồng.

Ngay sau khi anh liếc mắt, hoa cúc vốn đang là nụ hoa chờ nở, trực tiếp dưới ánh mắt của anh, nở rộ. ( =)))))

Quý Trần Ai: “…” May mà anh không ra ngoài sử dụng kỹ năng này, nếu không mấy chỗ mà anh nhìn đến, người người nhân ái, nhìn hoa hoa nở.

Tiểu Thất nói: “Không sai! Tác dụng của kỹ năng này chính là! Kích thích sinh vật yêu quý sinh mạng!”

Quý Trần Ai nói: “Vậy tại sao ba mẹ tôi hôn nhau?”

Tiểu Thất nói: “Nói chính xác, là ba mẹ anh đều xem đối phương là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh.”

Quý Trần Ai: “… Cho nên kỹ năng này còn có chức năng kích thích tình yêu?”

Tiểu Thất: “Thô tục, anh quá thô tục…”

Quý Trần Ai suy nghĩ một chút, cũng cơ bản hiểu kỹ năng này dùng để làm gì, đơn giản chính là kích thích khát vọng của sinh vật đối với sinh mạng, Vương Chi Tú và Chu Dục Miễn bày tỏ tình yêu của bọn họ đối với đối phương, mà hoa cúc… thì trực tiếp nở.

Có thể nói như vậy, “Ánh nhìn tỏa nắng” là để người khác yêu quý anh, mà “Yêu thương thế giới” lại là để người khác yêu quý chính họ.

Còn “Thánh quang của thánh nhân” kia, Quý Trần Ai căn cứ tên gọi mà phán đoán, có vẻ là kỹ năng không ổn lắm…

Mà sau khi thí nghiệm qua kỹ năng này, Quý Trần Ai sâu sắc cảm nhận được một loại bất đắc dĩ, bởi vì anh phát hiện anh thật sự phát sáng…

Hơn nữa ánh sáng vô cùng chói lòa, quả thực muốn chọc mù mắt chó của Quý Trần Ai. (OvO)

Mà Vương Chi Tú nhìn thấy Quý Trần Ai tỏa sáng, chẳng những không có cảm thấy Quý Trần Ai có chỗ nào dị thường, trái lại còn biểu hiện một loại tôn trọng cùng kính ngưỡng Quý Trần Ai trước nay chưa từng có.

Đúng, bạn không nhìn lầm, là tôn trọng cùng kính ngưỡng.

Trong thời gian Quý Trần Ai phát sáng đó, Vương Chi Tú thành kính hỏi Quý Trần Ai mấy câu hỏi cực kỳ triết học “Tôi là ai?” “Từ đâu đến?” “Ở chỗ nào?”, trong ánh mắt bà chứa đầy tín nhiệm đối với Quý Trần Ai… Phảng phất như Quý Trần Ai thật sự có thể nói cho bà biết đáp án của mấy câu hỏi này.

Quý Trần Ai đương nhiên không dám nói lung tung, anh không xác định nếu nói dưới hiệu quả kỹ năng đến cùng sẽ tạo thành cái gì… Vì vậy mãi đến tận khi kỹ năng kết thúc, Quý Trần Ai một mặt biểu cảm ăn phải phân.

Bất quá may mắn là, sau khi kỹ năng kết thúc, Vương Chi Tú dường như quên mất vừa nãy con trai bà phát sáng, vuốt vuốt tóc sau tai, cứ tiếp tục đi vào nhà bếp nấu ăn.

Quý Trần Ai sâu xa nói: “Tiểu Thất, một ngày nào đó tôi sẽ bị cậu hại chết mất…”

Tiểu Thất: “Yên chí yên chí, hệ thống tôi đây tốt như vậy, sao lại hại chết anh chứ.”

Hiệu quả của “Thánh quang của thánh nhân”, theo lời Tiểu Thất nói là: Quả thực chính là vũ khí tẩy não lợi hại. Bởi vì trong phạm vi thời gian dùng kỹ năng, anh nói cái gì đối phương cũng đều tin tưởng không nghi ngờ, giả như anh nói với hắn vị phân rất ngon, hắn vẫn sẽ cảm thấy anh đúng…

Bất quá sau khi ngừng sử dụng “Thánh quang của thánh nhân”, thì hiệu quả sẽ theo thời gian trôi qua mà không ngừng giảm xuống, nội dung anh nói càng ly kỳ, thì hiệu quả giảm xuống càng nhanh, ví dụ như anh nói với một người trái đất là hình vuông, khả năng hắn sẽ chỉ tin tưởng anh trong vòngg một ngày, sau đó ngày thứ hai liền xoay về quan niệm đúng.

Mà người bị tẩy não, đối với quá trình bị tẩy não lại không sinh ra hoài nghi gì, cũng sẽ không cảm thấy Quý Trần Ai phát sáng là chuyện khó tin.

Tiểu vương tử nhặt rác thải, rốt cục biến thành đom đóm trong đêm tối (sương mù).

Qua năm mới, tin tức của Chu Nghiêu Uẩn bên kia tới ngày càng ít, vốn tần suất bình thường là một tuần một lần, nhưng bây giờ đã gần một tháng cũng không có tin tức gì.

Quý Trần Ai gửi tin nhắn cũng như đá chìm trong biển lớn.

Mãi đến tận cuối tháng ba, tin nhắn của Chu Nghiêu Uẩn mới tới, trong thư cậu không giống thường ngày oán giận bản thân khổ bao nhiêu, mà chỉ đơn giản nói qua khoảng thời gian này đang tập huấn đóng kín, kêu Quý Trần Ai không cần lo lắng cho cậu.

Không biết thế nào, Quý Trần Ai bỗng nhiên cảm giác được Chu Nghiêu Uẩn nhất định là bị hành thảm.

Sau khi Chu Nghiêu Uẩn đi, Quý Trần Ai lại từ chỗ Vương Chi Tú dò hỏi tin tức về cha mẹ Chu Nghiêu Uẩn một chút, theo Vương Chi Tú trả lời, nhà bọn họ cũng không biết cha mẹ Chu Nghiêu Uẩn rốt cuộc là ai, nhưng từ việc tới tìm nhà anh mà đoán về thân phận của người kia… Cha mẹ của Chu Nghiêu Uẩn vô cùng không đơn giản.

Quý Trần Ai vì che giấu chuyện bản thân cũng không hiểu vì sao có thể đi lại, nên bày tỏ với Vương Chi Tú rằng anh có ý chữa trị chân.

Không nghĩ tới Vương Chi Tú nghe vậy lại trực tiếp đỏ cả mắt, bà đáp: “Tiểu Cần, con muốn cái gì, cứ nói cho mẹ, mẹ nhất định sẽ đáp ứng con.”

Lúc trước sở dĩ dừng trị liệu và phục hồi, là bởi vì Chu Nghiêu Cần hoàn toàn không muốn phối hợp, đối mặt với bác sĩ trị liệu, anh ta thậm chí ngay cả nói cũng chẳng thèm nói một câu, trực tiếp nhốt mình trong phòng, Vương Chi Tú thấy thế khóc vài lần, khuyên bảo, nói cũng đã nói, đến cuối cùng thực sự hết cách rồi, chỉ có thể thuận theo Chu Nghiêu Cần.

Kỳ thực từ góc độ của Quý Trần Ai một người ngoài mà xem, có chút không thể hiểu được suy nghĩ của Chu Nghiêu Cần, anh đoán là thiếu hụt vài chỗ then chốt trong trí nhớ, mà những thứ đó, lại có thể giúp anh giải quyết nghi hoặc này.

itsukahikari.wordpress.com

Theo thời gian trôi qua, Lô Viên Viên cũng khôi phục cuộc sống bình thường, cô mất việc làm, chia tay với bạn trai, tuy thỉnh thoảng sẽ đối mặt với vài lời đàm tiếu, nhưng cuối vẫn vượt qua.

Thời gian sẽ gột rửa tất cả, bất luận là tốt hay xấu.

Bởi vì sự việc Lô Viên Viên, Chu Nhạc Lăng càng yêu thích người anh này, cô kỳ thực cũng chính là đứa trẻ chưa lớn hết, yêu ghét vân vân rất dễ dàng bị bên ngoài ảnh hưởng.

Sau khi Chu Nhạc Lăng thay đổi cái nhìn với Chu Nghiêu Cần, liền bắt đầu tới Chu gia thường xuyên.

Vương Chi Tú vô cùng vui mừng khi nhìn thấy đứa con giao lưu với những người khác, cho nên mỗi lần đều rất hoan nghênh Chu Nhạc Lăng tới chơi.

Hôm đó vừa vặn là thứ bảy, Quý Trần Ai được Chu Nhạc Lăng đẩy xe lăn đi tản bộ.

Khí trời tuy đã bắt đầu trở lạnh, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới tình yêu kem của Chu Nhạc Lăng, lúc hai người đi ngang qua một quầy hàng, Chu Nhạc Lăng hỏi: “Cần ca, anh muốn ăn kem vị gì?”

Quý Trần Ai: “…” Đây chính là nghệ thuật nói chuyện đó, không hỏi anh có ăn hay không, trực tiếp hỏi anh ăn vị gì, anh dừng lại một chút, nói, “Vani đi.”

Chu Nhạc Lăng ừ một tiếng, thuận tiện nói: “Vậy anh qua chỗ này chờ tôi một lúc, tôi đi mua hai cái nha.”

Quý Trần Ai gật đầu, nhìn Chu Nhạc Lăng chạy nhanh tới quầy hàng.

Đám người trong quá trình, Quý Trần Ai nghe thấy tiếng tin nhắn di động khẽ vang lên, anh lấy di động ra đang chuẩn bị xem, lại nghe được một tiếng hét thảm “Á!”

Quý Trần Ai vừa nghiêng đầu lập tức thấy một lão già ngồi sấp dưới đất, một chiếc Audi ngừng lại phía trước ông lão.

Chủ xe kia là một người trung niên, nhìn thấy mình đụng vào người, vội vàng xuống xe, hỏi: “Ông lão, ô g không có sao chứ?”

Ông lão nằm trên đất kêu ai ai, cũng không đáp lời.

Chủ xe thấy thế, không thể làm gì khác hơn là lấy di động ra báo cảnh sát, gọi tới , hắn ta ngắm nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh không có ai, cũng không có camera an ninh, chỉ có mình Quý Trần Ai ngồi ở xe lăn.

Ánh mắt chủ xe xoay một cái, liền tiến lên hỏi: “Người anh em, cậu biết ông lão này?”

Quý Trần Ai cũng chưa quen thuộc quanh đây, cho nên lắc đầu.

Chu Nhạc Lăng lúc này cũng đã mua kem trở lại, cô đưa cho Quý Trần Ai một cái, nhìn về phía chủ xe cùng ông lão nằm dưới đất, lập tức phản ứng lại xảy ra chuyện gì, cô nói: “Làm sao vậy? Xảy ra tai nạn xe cộ?”

Quý Trần Ai luôn cảm thấy phản ứng của chủ xe có chút không tốt, nhưng hắn ta thoải mái báo cảnh sát, còn gọi , dường như cũng không có chỗ nào có thể đâm chọc.

Thế nhưng giấu được Quý Trần Ai, lại không giấu được Tiểu Thất, Tiểu Thất nhắc nhở: “Năng lượng tiêu cực của người này… Vượt mức nghiêm trọng nha.”

Quý Trần Ai liếc nhìn chủ xe còn cười với anh, nghĩ người này có thể đùa giỡn hoa cỏ gì nữa sao? Chẳng lẽ còn muốn ban ngày ban mặt, trực tiếp bỏ trốn?

Nhưng mãi đến tận khi cảnh sát tới, cũng không phát sinh gì dị thường, thái độ của chủ xe, tốt khiến người giận sôi. Mãi đến tận lúc Quý Trần Ai nhìn xe cứu thương lôi ông lão đi, cũng không có chuyện gì phát sinh.

Ngược lại chủ xe còn nói với Quý Trần Ai: “Người anh em, sau này có cơ hội, cùng ăn một bữa cơm đi.”

Quý Trần Ai thuận miệng có lệ một câu rồi cùng Chu Nhạc Lăng về nhà.

Truyện Chữ Hay