Edit: Koliz
Beta: Koliz [..]
Trải qua một buổi tối dày vò, Quý Trần Ai rốt cuộc đối với kỹ năng “Ánh nhìn tỏa nắng” này hiểu rõ cặn kẽ, sau đó tự nhiên cũng không dám tùy tiện sử dụng kỹ năng này trước mặt Chu Nghiêu Uẩn.
Mà ngày hôm sau, sau khi Chu Nghiêu Uẩn đi học, Quý Trần Ai lại dùng thử một lần “Chân phi phi phi phi chân vô địch”. Không hổ lấy cái tên dài như vậy, Quý Trần Ai phát hiện khi mình sử dụng kỹ năng này, không những trong thời gian ngắn có thể đi lại, thậm chí sức mạnh bàn chân có thể dễ dàng đá nát vụn một viên gạch — đây là kết luận cho ra sau khi anh đạp vỡ hai viên gạch trong phòng khách.
Quý Trần Ai nhìn chằm chằm hai cái lỗ dưới bàn chân mình, trầm mặc một lát, sau đó mới nói: “Tiểu Thất, nhắc nhở tôi sớm một chút ấy, rất khó sao?”
Tiểu Thất liền phát ra tràng cười khiến Quý Trần Ai vô cùng không chịu được, nó hì hì hì nửa ngày rồi mới nói: “Muốn cho anh niềm vui bất ngờ ấy mà ~ “
Quý Trần Ai: “…” Anh làm sao giải thích được cho Chu Nghiêu Uẩn về hai cái vết này đây?
itsukahikari.wordpress.com
Tuy chân Quý Trần Ai tạm thời đi được, nhưng anh cũng không dám ra ngoài, nhỡ bên ngoài có người quen nhìn thấy anh không ngồi xe lăn, nói cho Chu Nghiêu Uẩn chuyện đã xảy ra thì không ổn. Quý Trần Ai ở trong phòng, tâm tình khoái trá dạo qua một vòng, nhảy nhót liên hồi — anh đã chờ ngày này quá lâu, cho nên thời điểm đến thật, anh vẫn cứ có chút cảm thấy không thực.
Lúc trước thời điểm được thông báo không bao giờ có khả năng đi lại nữa, Quý Trần Ai đau khổ hồi lâu rồi vẫn tiếp nhận sự thực, nhưng hiện tại trời cao cho anh một cơ hội sống lần nữa, lần thứ hai giẫm chân trên mặt đất, anh mới thực sự hiểu được khỏe mạnh rốt cuộc đáng quý cỡ nào.
Chương trình huấn luyện của Chu Nghiêu Uẩn đã gần kết thúc, cũng trong hai ngày nay, hai anh em chuẩn bị đồ về nhà.
Buổi tối lúc trở lại, Chu Nghiêu Uẩn vừa vào là dễ dàng thấy được hai cái lỗ trên gạch sứ trong phòng khách, cậu sững sờ, nhanh chóng chạy đến cửa phòng ngủ, gõ cửa một cái: “Ca, anh làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì?”
Quý Trần Ai đang mở topic, nghe thấy Chu Nghiêu Uẩn hỏi như vậy, tay nắm chuột đột nhiên run lên, thế nhưng anh rất nhanh đem biểu tình chột dạ che giấu đi, mặt không biểu cảm lăn xe ra mở cửa.
Chu Nghiêu Uẩn nhìn thấy Quý Trần Ai không xảy ra chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, cậu nói: “Ca, anh không sao chứ?”
Quý Trần Ai gật đầu, dừng lại mấy giây, sau đó mới nói: “Anh đập hạch đào ở phòng khách… Không cẩn thận đập vỡ sàn nhà.” Một cái lý do rất rất bất lực, thế nhưng Quý Trần Ai suy nghĩ cả buổi chiều mới nghĩ ra được, anh vừa nói, vừa cầm một túi hạt hạch đào đưa cho Chu Nghiêu Uẩn: “Em huấn luyện mệt mỏi rồi, ăn nhiều bồi bổ não.”
Ngoài dự liệu của Quý Trần Ai, Chu Nghiêu Uẩn thế mà một chút cũng không hoài nghi, không chỉ không hoài nghi, còn tỏ vẻ hết sức cảm động, cậu nói: “Ca, anh thật tốt quá, thế nhưng về sau đừng làm chuyện như vậy, em sẽ lo lắng tay anh bị thương.”
Quý Trần Ai trịnh trọng gật đầu, việc này cứ như vậy bỏ qua, hai người vô cùng ăn ý không nhắc lại.
Chu Nghiêu Uẩn đặt hai vé máy bay, sau đó dành thời gian thu thập hành lý một chút, hai người liền bước lên hành trình về nhà.
Trước khi trở về, người nhà Quý Trần Ai gọi điện thoại cho anh, căn dặn anh chú ý an toàn, lại hỏi chút này nọ. Căn cứ vào ký ức Quý Trần Ai, nguyên chủ Chu Nghiêu Cần với người nhà có quan hệ không tệ, người trong nhà vẫn ôm ấp mười phần hổ thẹn với anh ta — bởi vì khi biết xác suất chữa khỏi nhỏ đến mức gần như bằng không, trong nhà liền từ bỏ trị liệu chân anh ta.
Quê hương của Chu Nghiêu Cần, đối Quý Trần Ai mà nói là một nơi hoàn toàn xa lạ, tuy tiếp nhận ký ức của Chu Nghiêu Cần, nhưng Quý Trần Ai vẫn có chút lo lắng, bởi vì theo lời Tiểu Thất nói, hết thảy ký ức ngập tràn năng lượng tiêu cực đều bị cô lập mạnh mẽ, chỉ có ở thời điểm cần thiết mới có thể được thả ra.
Mà Tiểu Thất lại không giải thích rõ ràng, thời điểm cần thiết là thế nào.
Khí trời tháng bảy đã bắt đầu nóng bức, gió ở sân bay rất lớn, Quý Trần Ai được Chu Nghiêu Uẩn ôm xuống khỏi máy bay. Cũng bởi vậy bị không ít người xung quanh chú ý.
Chu Nghiêu Uẩn chơi bóng rổ đã lâu, ôm một Quý Trần Ai dinh dưỡng không đầy đủ hoàn toàn không thành vấn đề, trong nhà Quý Trần Ai cũng có xe lăn, cho nên bèn dứt khooát không mang xe lăn bên kia về.
“Tiểu Cần, Tiểu Uẩn.” Vừa cầm hành lý ra tới, Quý Trần Ai đã nghe được có người gọi anh và Chu Nghiêu Uẩn, anh nhìn theo phía phát ra âm thanh, thấy được cha của hai người, Chu Dục Miễn.
Chu Dục Miễn nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn ôm Quý Trần Ai, còn đeo một cái cặp sách lớn, vội vàng đi tới nói: “Tiểu Uẩn, để cha ôm đi.”
Nói rồi bèn tiếp Quý Trần Ai qua.
Nói thật, là một người trưởng thành, bị ôm tới ôm lui như thế rất khó chịu, huống hồ còn có người xung quanh quăng tới ánh mắt khác thường. Tính khoan dung của nhân loại đối với dị loại vẫn tương đối kém, thiếu một con mắt, thiếu một cái chân, dường như sẽ rất khó dung nhập vào trong quần thể.
Cũng may ba người rất nhanh lên xe, Chu Nghiêu Uẩn cùng Quý Trần Ai đều ngồi ở phía sau xe.
Chu Nghiêu Uẩn ôm Quý Trần Ai, cằm đặt trên đỉnh đầu Quý Trần Ai, mở miệng hỏi: “Nhanh rồi đến nhà, anh có muốn uống chút nước hay không?”
Quý Trần Ai lắc đầu: “Không khát nước.”
Nghe vậy, Chu Nghiêu Uẩn cũng không nói gì nữa.
Lần này trở về, Quý Trần Ai không còn cách nào đi ra ngoài nhặt rác, thế nhưng anh vẫn tiếp tục mở topic, mục tiêu trước mắt của anh là tranh thủ trong vòng ba tháng làm đầy chính năng lượng cấp một, để anh tối thiểu có thể dùng gậy đi lại.
Chu Nghiêu Uẩn không biết Quý Trần Ai đang suy nghĩ gì, sau khi cậu về nhà, cả người có vẻ như trầm mặc hơn rất nhiều, cũng không nở nụ cười đáng yêu thường ngày nữa.
Mẹ của hai người Vương Chi Tú đã chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn cùng Quý Trần Ai vào cửa, lộ ra nụ cười tươi rói.
Chu Nghiêu Uẩn yên lặng ăn cơm, không như ở trường học gắp rau cho Quý Trần Ai, cậu chỉ cúi đầu, cùng với gia đình này có vẻ không chút hợp nhau.
Quý Trần Ai không biết Chu Nghiêu Uẩn bị làm sao, trí nhớ liên quan tới gia đình này của anh vô cùng mơ hồ, giống như Chu Nghiêu Cần căn bản không nguyện ý nhớ tới, cho nên anh hiện tại ngoại trừ bộ dáng cha mẹ cùng một vài cảnh vật bên ngoài, gần như cái gì cũng không biết.
Cơm nước xong, Chu Nghiêu Uẩn rửa mặt đi ngủ thật sớm.
Bởi vì ở nhà, cậu cũng không cần chăm sóc Quý Trần Ai, cho nên sau khi cơm nước xong, cậu ngay cả một câu một lời cũng không nới với Quý Trần Ai, giống như cái tốt đối với Quý Trần Ai kia, giới hạn cùng với ở trường học.
Quý Trần Ai nhìn Chu Nghiêu Uẩn như vậy, cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không tiện hỏi cái gì, không thể làm gì khác hơn là cũng lên giường thật sớm giống như Chu Nghiêu Uẩn, chuẩn bị ngủ.
Mà vấn đề khiến Quý Trần Ai xoắn xuýt này, vào ngày hôm sau liền có đáp án.
Câu trả lời cho Quý Trần Ai, là đứa em gái họ của Chu Nghiêu Cần. Quan hệ cô và Chu Nghiêu Uẩn tốt vô cùng, cho nên ngay ngày thứ hai Chu Nghiêu Uẩn trở về đã đến tìm Chu Nghiêu Uẩn chơi.
Lúc Chu Nhạc Lăng đến, là Chu Nghiêu Uẩn mở cửa. Chu Dục Miễn cùng Vương Chi Tú vừa vặn đi ra ngoài mua thức ăn, cho nên sau khi Chu Nhạc Lăng đến, trong nhà chỉ có ba người bọn họ.
Chu Nhạc Lăng đi vào phòng khách, liếc mắt nhìn Quý Trần Ai, cũng không chào hỏi, tiếp tục tán gẫu cùng Chu Nghiêu Uẩn, hỏi cậu ở trường học hành như thế nào, ngày nghỉ này chuẩn bị trải qua ra sao.
Biểu hiện của Chu Nghiêu Uẩn rất có phong độ thân sĩ, Chu Nhạc Lăng hỏi cái gì, cậu liền nói cái đó, bầu không khí có vẻ phá lệ hòa hợp.
Không tán gẫu được bao lâu, Chu Nhạc Lăng liền la hét khát nước, kêu Chu Nghiêu Uẩn đi lấy nước cho cô uống, Chu Nghiêu Uẩn liếc mắt nhìn Quý Trần Ai, do dự một chút, vẫn đứng dậy đi tới nhà bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại có Quý Trần Ai cùng Chu Nhạc Lăng.
Chu Nghiêu Uẩn mới vừa đi thì Chu Nhạc Lăng cười híp mắt hỏi Quý Trần Ai một câu: “Anh rất vui vẻ đi?”
Quý Trần Ai bị câu hỏi này làm cho không hiểu ra sao: “Hả?”
Chu Nhạc Lăng rên hừ một tiếng: “Được Uẩn ca chăm sóc, anh có phải là rất vui vẻ không?”
Quý Trần Ai mơ hồ cảm thấy bản thân bắt được điểm gì đó, anh nói: “Em có ý gì?”
Chu Nhạc Lăng nói: “Là Uẩn ca thiếu nợ anh, cũng là anh ấy nên làm, nhưng anh đời này định cứ tiếp tục ký sinh trên người Uẩn ca như thế sao? Sau này anh ấy kết hôn, anh cũng bắt anh ấy chăm sóc anh?”
Quý Trần Ai nhìn Chu Nhạc Lăng mặt mang theo biểu tình trào phúng, đột nhiên nói: “Em không phải là thích Chu Nghiêu Uẩn đi.”
Khuôn mặt Chu Nhạc Lăng trong nháy mắt đỏ lên, cô nói: “Anh nói bậy bạ gì đấy!”
Quý Trần Ai tiếp tục nói: “Em ấy đã có bạn gái.”
Biểu tình Chu Nhạc Lăng cứng đờ: “Anh gạt tôi!”
Quý Trần Ai nói: “Cô bé kia còn từng tới nhà ngủ nữa.”
Chu Nhạc Lăng cắn môi dưới, vành mắt đỏ một vòng, cô lớn tiếng nói: “Không có khả năng!! Nhất định là anh gạt tôi!”
Góc mắt Quý Trần Ai nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn bưng một cốc nước trong tay, đang đi về phía bên này, nhân tiện nói: “Em cũng đừng khóc, vạn nhất Chu Nghiêu Uẩn nói anh bắt nạt em thì làm sao bây giờ?”
Chu Nhạc Lăng rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi, da mặt còn mỏng, suýt chút nữa khóc lên, nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn đến, thở phì phò ngồi trên ghế sô pha, cũng không chịu nói đến cùng là làm sao.
itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai nhìn thập phần vui vẻ, ngược lại Tiểu Thất xuất quỷ nhập thần nói câu: “Bắt nạt con gái khóc bị trừ điểm nha.”
Quý Trần Ai: “… Tôi bị bắt nạt khóc có thể thêm điểm không?”
Tiểu Thất nói: “Anh trước đi sửa tính cách lại rồi nói.”
Quý Trần Ai: “…”
Chu Nghiêu Uẩn tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy bộ dáng Chu Nhạc Lăng nước mắt lưng tròng, lại liếc nhìn Quý Trần Ai: “Ca, làm sao vậy?”
Mặt Chu Nghiêu Uẩn dò hỏi, Quý Trần Ai không biết tại sao, trong lòng như là nghẹn lại, giống như vì đồng bọn đánh nhau với bằng hữu, tuy rằng đánh thắng, nhưng là đồng chí đồng bọn này lại bày tỏ không hiểu với anh…
Vì vậy Quý Trần Ai lạnh lùng nói: “Anh sao biết được.”
Nói xong thì lăn xe lăn đi, lưu lại Chu Nhạc Lăng bắt đầu hu hu hu cùng Chu Nghiêu Uẩn một mặt không giải thích được.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Quý Trần Ai sâu kín nói với Tiểu Thất một câu: “Thật muốn dùng Chân phi phi phi phi vô địch đạp một cước lên người cậu ta.”
Tiểu Thất: “… Sẽ chết người.”
Quý Trần Ai nói: “Cho nên chỉ là suy nghĩ một chút.”
Tiểu Thất: “Bất quá chờ anh cấp bậc cao, có kỹ năng chữa trị …”
Quý Trần Ai: “… Cậu không cần phải đầu tiên đã khuyên nhủ mạnh bạo như thế.”
Tiểu Thất nói: “Nếu không phát tiết ra ngoài, tôi sợ anh biến thành biến, thái.”
Quý Trần Ai: “…”