Sau khi giải độc cho nhị ca, công việc mỗi ngày của Mạc Tử Liên hiện tại chính là ở bên cạnh tiểu hoàng tử, cùng ăn cơm, chơi đùa, học bài, sẵn tiện giáo dục tư tưởng về một vị quân vương cho hắn và theo dõi sự phát triển của cổ độc trong thân thể hắn, xem thử xem có triện chứng bất thường gì không, ngoài ra nếu có thể còn trích máu của hắn để nghiên cứu thuốc giải.
Mặt trời mùa thu dịu dàng chiếu xuống, xuyên qua tầng tầng kẽ lá của những nhánh cây cổ thụ trong ngự hoa viên thành từng đốm vàng li ti xuống nền cỏ xanh mướt như những chú đom đóm nhỏ tinh nghịch sẽ xôn xao rộn ràng mỗi khi có gió thổi tới.
Trên nền cảnh sắc dịu dàng đó, có một nữ tử thanh y đang ngồi trên nền cỏ, một tay cầm sách thuốc, một tay vỗ đều đều trên lưng tiểu nam hài đáng yêu đang ngủ say sưa trong lòng nàng. Bên cạnh là một chiếc bàn thấp đặt trái cây, mứt hoa quả và trà, còn có một cái bàn để đầy sách vở, trên đó còn mở bài tập đang làm dở của tiêu hài tử, quả là một khung cảnh ngọt ngào khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Nhưng mà cũng có một người không hề có cảm nghĩ như vậy, đó chính là vị vua anh minh của Đông Lăng, Đông Phương Thiên Tường. Hắn tự nhận hắn là một vị vua anh minh được thần dân yêu mến, thuộc hạ tận trung, sùng kính, nhi tử sùng bái ngưỡng mộ, tuy nhiên, hiện tại nhi tử của hắn lại suốt ngày ở bên cạnh, nghe lời một nữ nhân không hề sùng kinh hắn, một nữ nhân táo bạo, giọng điệu mạnh mẽ dám thắn thắn soi mói lỗi lầm của hắn.
Đáng hận nhất là hắn lại không thể làm gì được nàng, bởi vì nàng vốn không phải một cung nữ trong cung của hắn, không phải phi tần của hắn, cũng không phải một người dân bình thường, mà nàng chính là người đã xả thân, bỏ công sức ra cứu thần dân của hắn, ca ca của nàng cũng vì vậy mà bị người hạ độc suýt nữa mất mạng, hiện tại nàng còn đang bỏ thời gian công sức ra nghiên cứu cách giải cổ cho nhi tử của hắn, đối với nàng hắn chỉ có thể mang ơn chứ không thể ghi thù.
Mặc dù hắn nổi tiếng là con cáo già hay ghi thù, nhưng xét cho cùng cũng không phải là kẻ không biết đúng sai, những lời nhận xét “không dễ nghe” của nàng với hắn nói trắng ra cũng chỉ là những lời đúng đắn để giáo dục hoàng đế tương lai của Đông Lăng này, mặc dù rất mất mặt nhưng hắn cũng không thể mặt dày đi đính chính lại với nhi tử của mình. Vả lại cho dù hắn có bụng dạ đen tối muốn trả thù nàng thì chắc chắc hai vị đệ đệ của hắn cũng không để yên, mối quan hệ của ba người này, hắn cũng có nghe qua, thật đúng là một bụng tức không có chỗ phát tiết mà, bảo sao hắn có thể thoải mái khi nhìn nàng chứ?
Không những thế, mấy ngày này còn có một người khiến hắn hết sức gai mắt, đó chính là vị đệ đệ lãnh huyết chiến thần này của hắn. Bởi vì đang giả chết nên tên kia có thể ngang nhiên nghỉ phép làm người nhàn rỗi, mặc kệ hoàng đế vốn đã “trăm bề loa toan” như hắn phải căng óc ra xử lí đống tấu chương chất cao như núi mỗi ngày, khiến hắn đã gần ngày nay còn chưa được thoải mái ra ngoài, ở bên mĩ nhân một ngày....
Tam đệ của hắn hiện nay cũng đủ bận rồi, không cách nào nhét thêm việc nữa, nếu không hắn cũng không đến mức thở không ra hơi như vậy, tên lão nhị này của hắn lại không dễ ức hiếp như lão tam, không nói tới bản lĩnh của hắn, chỉ nói tới cái mặt lãnh như tiền cùng sát khí do đánh giết suốt bao nhiêu năm hình thành cũng đủ khiến lão đại hắn phải kiêng kị ba phần rồi. Hiện tại lão nhị lại có lí do nghỉ phép đúng lí hợp tình như thế, làm lão đại như hắn cũng không thể cứng rắn ép lão nhị làm gì, mười mấy năm làm hoàng đế như hắn, đúng là chưa từng uất ức như thế này...
Đông Phương Thiên Tường vừa phê tấu chương vừa nhìn cảnh đệ đệ ở bên cạnh mĩ nhân không khỏi bức bối trong lòng, báo hại tiểu công công vừa đem tấu chương vào trong phòng bị hắn nhìn thấy lập tức lôi ra trút giận, đúng là tội nghiệp cho tiểu công công ngây thơ không biết gì lại vô duyên vô cớ bị phạt đi gánh nước một tháng.