Chương : Cái gì? Đi gặp gia trưởng?
"Quả Duy không đi với em à?" Thấy Diệp Hiểu Tư đi từ trên lầu xuống, Nhan Mộ Sương đi tới nắm tay cô nhẹ giọng hỏi.
Rất tự nhiên mà nắm tay nàng lại, thở dài nói, "Không có."
"Hử?" Dừng bước lại nhìn cô, Nhan Mộ Sương có chút không hiểu hỏi, "Em sao vậy?"
Diệp Hiểu Tư ngó nhìn xung quanh một hồi, sau khi chắc chắn là không có ai đi qua đây thì mới bước tới ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp, "Lúc trước, có phải chị cũng cảm thấy là em không có nghĩ tới tương lai của hai đứa mình hay không?"
Nhan Mộ Sương còn đang kinh ngạc với biểu hiện của Diệp Hiểu Tư, sau khi nghe được câu này thì ngây ngẩn một hồi, tiếp đó thì nhẹ giọng nói, "Ừ."
"Là do em không thể cho chị cảm giác an toàn sao?"
Còn đang suy nghĩ xem phải giải thích tiếng "Ừ" kia của mình như thế nào, nhưng lại lập tức nghe được âm thanh của người đang chôn mặt ở trên bả vai của mình có chút nặng nề.
Ở trong lòng âm thầm thở dài, Nhan Mộ Sương đẩy người đang ôm mình ra, xoa nhẹ gương mặt còn đang kinh ngạc kia, "Em muốn truy cứu chuyện trước kia sao?"
"Hả?" Mờ mịt nhìn nàng, Diệp Hiểu Tư không hiểu nàng đang nói tới cái gì.
"Trước kia em cảm thấy mình không thể cho chị cảm giác an toàn, bây giờ thì không có nữa, cho nên, em muốn truy cứu chuyện trước kia?"
"Hả?"
"Đừng có 'hả' nữa, chuyện trước kia, em còn muốn tiếp tục truy cứu, còn muốn giận dỗi nữa?" Ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt Nhan Mộ Sương lóe lên tia sáng khác thường, gương mặt không biểu cảm làm cho Diệp Hiểu Tư cảm thấy hoảng sợ.
"Không có không có, làm sao mà có chứ!" Vội vội vàng vàng phất phất tay biểu thị ý của mình không phải là như vậy, vẻ mặt hoảng sợ của Diệp Hiểu Tư chọc cho Nhan Mộ Sương xém chút nữa đã bật cười, nhưng vẫn cố nén loại xúc động này xuống tiếp tục lạnh lùng nói, "Vậy em có ý gì?"
"..." Cứng họng một hồi, Diệp Hiểu Tư gãi gãi đầu, qua tốt một hồi rồi mới có chút xấu hổ nói," Em thấy học tỷ Trần Bị bị Quả Duy chọc tức thành như vậy, không phải... cái đó, là... là, cái đó... A, đúng, chính là cái đó, gặp người dữ thì phải tự xem xét lại bản thân mình!!!"
[Trích trong câu thơ của Khổng Tử: 见贤思齐焉,见不贤而内自省也 : Thấy người hiền thì noi theo, thấy kẻ không hiền thì xem xét lại mình.
Nguồn: Wattpad / Luận Ngữ- Khổng Tử]
Linh quang chợt lóe lên, buột miệng thốt lên một câu cổ văn, Diệp Hiểu Tư nhìn người sau khi nghe câu cổ văn rồi cười té ngửa kia mà ngây ngẩn cả người.
A, mới vừa rồi nương tử không phải còn đang tức giận sao?
"Gặp người dữ thì phải tự xem xét lại bản thân mình a......" Mang theo ý cười lặp lại câu nói của Khổng Tử, Nhan Mộ Sương dắt tay Diệp Hiểu Tư, "Ừ, thói quen tốt, tiếp tục duy trì."
Gặp người dữ thì phải tự xem xét lại bản thân mình?
Tướng công nhà nàng đúng là quá đáng yêu mà!
Hả?
Diệp Hiểu Tư ngơ ngác mặc cho Nhan Mộ Sương kéo đi, từ đầu đến cuối cô vẫn không hiểu tại sao học tỷ lại thay đổi lớn đến vậy.
Kệ đi, dù sao nương tử vui là được rồi.
"Ôi chao? Nương tử......" Nói tới từ này, trong đầu liền theo bản năng hiện lên thân ảnh của Sương Nguyệt Dạ, Diệp Hiểu Tư nghiêng đầu nhìn người ở cạnh mình, mang theo một chút bất an hỏi, "Cái đó... Chị có còn chơi nữa không?"
Liếc mắt, Nhan Mộ Sương đã thu hồi nụ cười, lạnh nhạt nói, "Không có."
"..." Diệp Hiểu Tư rất biết điều ngậm miệng không nói gì nữa.
Ngược lại là Nhan Mộ Sương dừng bước lại, xoay người nhìn cô, "Còn em?"
Gia hỏa của nàng nổi tiếng như vậy, không phải lại đi câu dẫn người nào nữa đi?
"Không có không có, sau lần đó em không còn chơi nữa."
"Phải không?" Liếc mắt, lúc này mới bắt đầu đi tiếp, qua tốt một hồi, bỗng nhiên nói, "Muốn chơi?"
"Ô..." Do dự một hồi, Diệp Hiểu Tư rũ mắt xuống, lấy hết can đảm nói, "Dạ."
Đã rất lâu rồi cô không có chơi, cô rất nhớ cái loại cảm giác đó a.
"Vậy em cứ chơi đi a, chị đâu có nói là không cho em chơi." Vẫn là giọng nói lạnh nhạt, Nhan Mộ Sương cũng không có nhìn cô.
"...." Trề môi sợ hãi nhìn vào gương mặt lạnh băng của Nhan Mộ Sương, tiếp theo thì nhỏ giọng giải thích, "Em muốn cùng chơi với chị..."
"..." Không nói lời nào, tay vẫn nắm chặt tay của cô, Nhan Mộ Sương nhìn phía trước, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Ô...
Diệp Hiểu Tư hối hận.
Có phải nương tử lại tức giận rồi không?
Một đường đi đều mang theo tâm trạng sợ hãi, Diệp Hiểu Tư lén lén lút lút nhìn Nhan Mộ Sương, muốn nhìn ra được điều gì đó, nhưng vẫn không nhìn ra được.
Cho đến khi hai người đến nhà ăn, ngồi vào chỗ của mình, người nào đó trầm mặc nãy giờ lúc này mới thở dài nói, "Chị không có giận, em không cần phải như vậy đâu."
"Hả?" Diệp Hiểu Tư từ lúc bước vào nhà ăn đều luôn cúi đầu, lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn về phía nàng.
Duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, Nhan Mộ Sương bất đắc dĩ nói, "Em là người yêu của chị, chị không muốn em lúc nào cũng phải dè dặt với chị."
Người này, có đôi khi em ấy rất gần gũi rất mạnh dạn, có khi thì lại luôn cẩn thận như vậy, dường như em ấy rất sợ làm cho mình tức giận.
"..." Diệp Hiểu Tư không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì khi đối mặt với Nhan Mộ Sương, quả thật là mình lúc nào cũng dè dặt, rất sợ chính mình không cẩn thận sẽ làm chị ấy tức giận, rồi chị ấy sẽ không muốn mình nữa.
Tình cảm này từ lúc bắt đầu là do cô chủ động, cô cứ luôn cho là người chủ động sẽ khá nhỏ bé, cho nên, cho dù bây giờ hai người đã là người yêu, nhưng mà cô vẫn sẽ nâng Nhan Mộ Sương đến chỗ cao hơn mình, luôn cẩn thận từng li từng lí mà yêu nàng.
Câu nói kia tại sao lại nhảy vào trong đầu cô đây?
Từ lúc gặp anh ấy, cô trở nên rất thấp rất thấp, thấp đến nỗi lẫn vào trong bụi trần, nhưng trong lòng cô rất vui, từ trong bụi trần nở ra một đóa hoa.
[Câu này xuất phát từ phía sau tấm hình Trương Ái Linh viết cho Hồ Lan Thành / Nguồn: Baidu]
Không nhận được câu trả lời, sau khi Nhan Mộ Sương trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi nói, "Nếu chị yêu em, thì sẽ không bởi vì chuyện nhỏ mà tức giận, không cần em nữa."
"...." Chớp chớp mắt nhìn nàng, tầm mắt Diệp Hiểu Tư rơi trên người đang dùng lời nói để biểu đạt rõ tình cảm của mình, cô bỗng nhiên có loại xúc động rất muốn cười.
Nương tử nói mấy lời này, đúng là quá đáng yêu mà.
"Chị biết trước kia chị cứ như vậy mà chia tay em là không đúng, sau này chị sẽ không như vậy nữa." Tựa hồ không có chú ý tới ý cười trong mắt Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương nắm chặt tay cô, rất nghiêm túc nói.
"Ân." Gật gật đầu biểu thị chính mình đã biết, Diệp Hiểu Tư nắm lại tay nàng, "Vậy nương tử muốn cùng chơi game lại với em không?"
Nếu nương tử không chơi, thì mình cũng không chơi.
"Em muốn cùng chơi với Nhan Mộ Sương hay là Sương Nguyệt Dạ?" Nhan Mộ Sương có chút không vui.
"A..." Diệp Hiểu Tư hoàn toàn ngây người, qua một hồi lâu, mới ấp úng nói, "Không... không... không phải đều như nhau sao..."
"Đâu có như nhau!" Bộc phát tính khí trẻ con, xoay đầu qua một bên, "Quả là..."
"..." Diệp Hiểu Tư trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, qua một hồi lâu cô vẫn không biết phải nói gì.
Không phải chị ấy lúc nào cũng như vậy đi? Sao lại thay đổi nhanh như vậy?
"Phốc..." Rốt cuộc Nhan Mộ Sương không nhịn được cũng bật cười, giơ tay lên xoa xoa đầu Diệp Hiểu Tư, "Chị nói giỡn thôi, để tối về chị tải client, ha tướng công."
Người đang bị xoa đầu lúc này đã cạn lời.
Tại sao mình cảm thấy nương tử nhà mình có khuynh hướng tinh thần phân liệt quá vậy?
[Trong trường hợp này thì ý chỉ học tỷ đa nhân cách, thay đổi thất thường ]
Đổ mồ hôi......
Đã một tháng trôi qua kể từ lúc bắt đầu khai giảng, Diệp Hiểu Tư với Nhan Mộ Sương rốt cuộc cũng đã làm lành với nhau, mà Khang Quả Duy vẫn còn đang tự hỏi tương lai của mình với Trần Úc rốt cuộc sẽ như thế nào.
Sau đó, bảy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh cũng đã đến.
"Tướng công, Quốc Khánh em có định đi đâu không?"
Vào buổi tối ngày hai mươi chín tháng chín, rất vất vả hai người mới rút ra được thời gian để tự học, ở trong phòng học nghiêm túc đọc sách.
Liếc nhìn Diệp Hiểu Tư đang vùi đầu viết bài, Nhan Mộ Sương nhẹ nhàng cười, viết mấy chữ lên giấy, rồi đẩy qua.
A?
Ngừng bút lại nhìn tờ giấy kia, Diệp Hiểu Tư cắn cắn cây bút đang cầm ở trên tay, suy nghĩ một lát, rồi ghi, "Có thể em sẽ về thăm chị của em, sau đó thì về lại đây, còn nương tử thì sao?"
Đẩy giấy qua lại chỗ nàng, giây tiếp theo, Diệp Hiểu Tư lại hối hận.
Không biết nương tử có sắp xếp những thứ khác không?
Nhan Mộ Sương đảo mắt nhìn mấy chữ đó, lại nhìn người bên cạnh đang có chút thấp thỏm, rồi viết xuống mấy chữ lên giấy, "Em về bao lâu?"
"Ngô, em không biết."
Mặc dù có chút hối hận, Diệp Hiểu Tư vẫn viết suy nghĩ chân thật nhất ra, nhưng mà Nhan Mộ Sương nói lại làm cho cô ngây người ra.
"Vậy trước tiên em cùng chị về nhà đi, rồi chị cùng đi Y thị với em."
Về... về nhà?
Gặp gia trưởng sao?
Nhan Mộ Sương nói về nhà, như vậy thì chắc chắn là ở cùng với ba mẹ rồi.
Nhưng mà... Mình cũng đi qua luôn sao?
Bởi vì suy nghĩ này mà bắt đầu khẩn trương, tay đang cầm bút của Diệp Hiểu Tư cũng hơi run lên, nhưng vẫn viết xuống giấy, "Được."
Sau khi trở về ký túc xá, Diệp Hiểu Tư rất rối rắm cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Nghiêm Thiều Nguyệt.
Chậc, giờ mới nhớ, quả thật là nghe không có lương tâm, nhưng từ khi có Nhan Mộ Sương thì mình cũng rất ít khi liên lạc với tỷ.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Diệp Hiểu Tư lại không có cảm giác áy náy nào cả.
Mà thôi kệ, không phải tỷ còn có Thiền Hàn tỷ sao? Nếu mình đi quấy rầy thì chắc chắn là tỷ không có vui rồi.
"Tiểu tử, có phải lại gặp chuyện gì nữa không vậy?" Sau khi điện thoại được tiếp thông, âm thanh của Nghiêm Thiều Nguyệt liền truyền tới, mang theo một tia trêu chọc.
"Ớ..."
"Nói."
"A... Cái đó, lễ Quốc Khánh em sẽ về trễ vài ngày a."
"Chị đoán cũng biết, coi như em không về cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng có Nhan Mộ Sương chăm sóc em." Tầm mắt của Nghiêm Thiều Nguyệt rơi vào trên người Hách Liên Thiền Hàn đang cúi đầu đọc sách, trên mặt lộ ra nụ cười.
Có Thiền Hàn ở đây, thật tốt.
"A, chuyện đó, tỷ..." Gãi gãi đầu, Diệp Hiểu Tư liếc nhìn cái người đang nằm ở trên giường giả chết, Khang Quả Duy lại đang mở to mắt, sau khi khinh bỉ nhìn nàng rồi mới đi ra ngoài, "Tỷ, Sương Sương bảo em về chung với chị ấy."
"Cái gì?" Nghiêm Thiều Nguyệt lúc này cũng có chút kinh ngạc đến ngây người.
Gặp gia trưởng sao?
"Ô ô ô, tỷ, em khẩn trương quá." Ô ô với Nghiêm Thiều Nguyệt, Diệp Hiểu Tư hít hít mũi, giả bộ đáng thương nói, "Em hơi sợ."
"Ọe..." Bởi vì loại giọng điệu này mà cảm thấy một trận buồn nôn, người ở đầu bên kia điện thoại cũng không thèm để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Hách Liên Thiền Hàn, làm động tác ói mấy lần, "Ít buồn nôn đi cho chị."
"Ô ô ô, em nói thật mà, em khẩn trương lắm."
"Ôi trời, chị biết em khẩn trương rồi, em không thể chịu thua kém được, biết không? Phải để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ người ta nữa."
"Nhưng mà, tỷ..." Định mở miệng ra nói gì đó, nhưng bị Nghiêm Thiều Nguyệt chặn lại.
"Không được để mất mặt, việc nhỏ như vậy mà cũng ở đó hoảng sợ cho được, em bao lớn rồi."
"Ô ô ô ô..."
"Như vậy đi, chính em phải chú ý, hình tượng gì đó rất quan trọng, biết không?"
"Ô ô ô ô..."
"Đừng có ở đó mà ô ô ô nữa, bây giờ thì nhanh đi chọn mấy bộ quần áo chững chạc một chút đi, rồi đi hỏi xem ba mẹ Nhan Mộ Sương thích cái gì, đi qua nhà người ta phải mang theo đồ này nọ, biết không?"
"A? Em biết rồi." Vừa nghe vừa gật đầu, sau khi Diệp Hiểu Tư cúp điện thoại thì ngay lập tức gọi cho Nhan Mộ Sương, "Nương tử, ba vợ mẹ vợ thích cái gì vậy a?"
Đầu bên kia, Nhan Mộ Sương đang ở trên ban công lấy quần áo đem vào ký túc xá, sau khi nghe được lời nói của Diệp Hiểu Tư, không khỏi ngây người ra, tiếp đó thì bừng tỉnh liền bật cười.
Thì ra đứa ngốc kia còn đang khẩn trương sao?
================
Xin lỗi mấy thím, nhưng tui muốn nói lại là Hiểu Tư thụ, từ đầu đến cuối, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều thụ lòi ra (/‵Д′)/~ ╧╧ là đại diện cho tầng lớp sợ vợ, chỉ 'công' được ở trên giường thôi _ノ乙(、ン、)_ Huhu, tui đã sai khi đã đặt nhiều niềm tin vào Hiểu Tư rồi (༎ຶ⌑༎ຶ)
Nhưng mà vấn đề quan trọng cần nhấn mạnh là chương này học tỷ quá đáng yêu rồi (ꉺ౪ꉺ)
Tui cảm thấy dạo này tui edit không được ổn, nên muốn tìm beta cùng hợp tác đi hết bộ truyện này (Xin nhắc lại là đi hết truyện, không được đi tới giữa chừng rồi lại bỏ rơi tui nha (¬_¬)) không biết có bạn nào có hứng thú không nhỉ? Có beta rồi thì tui sẽ tăng tiến độ nhanh hơn nữa, cũng đỡ cực được phần nào 〜(꒪꒳꒪)〜
Nhưng mà nói vậy thôi chứ tháng sau mới có chương nha, đang là mùa thi rồi :)) Chúc mấy thím thi tốt nha ~ o(`^')