Chương : Hình như là quá khứ tái diễn
Ra khỏi tòa nhà, Diệp Hiểu Tư nắm tay Nhan Mộ Sương, mặc dù tim đập nhanh không ngừng, nhưng vẫn luyến tiếc không muốn buông ra.
Nhìn trộm nữ tử bên người làm cho cô động tâm, tay nắm trong tay hơi nóng lên, nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô.
Nhan Mộ Sương dư quang liếc nhìn Diệp Hiểu Tư cười ngây ngốc, khóe miệng hơi câu lên nụ cười nhẹ, nụ cười yếu ớt chỉ lướt qua một cái, rất nhanh liền biến mất.
Tại sao bây giờ ngược lại mình lại muốn thân cận đứa bé này đây?
Lẽ nào bên đó mình bị Chính là tiểu bạch kiểm tổn thương, nên muốn chuyển qua Hiểu Tư bên này sao?
Nếu như vậy thì sẽ không công bằng với đứa trẻ luôn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình.
Mặc dù trong lòng có cảm giác rung động, nhưng vẫn đè nén lại như cũ, trong con ngươi ấm áp của Nhan Mộ Sương đã biến thành lãnh ý, rút cánh tay ra khỏi tay Diệp Tiểu Tư.
Trên mặt Diệp Hiểu Tư hiện lên tia kinh ngạc, tiếp đó có chút luống cuống nhìn nàng một cái, sau đó không nói gì quay đầu trở lại nhìn đường đi phía trước, miệng hơi hơi bĩu lên.
Cô có thể cảm nhận được người bên cạnh bỗng nhiên lộ ra hơi thở xa cách.
Lúc lạnh lúc nóng, rốt cuộc là muốn làm gì đây...
Coi như Diệp Hiểu Tư khi bại khi thắng, sau khi ủ rũ thì lại lấy dũng khí tiếp tục, ở một khắc này tâm cũng có chút lạnh.
Mỗi lần đều là như vậy...
Không chớp mắt nhìn về phía trước, các cổ ủy khuất bỗng nhiên đánh úp lại, bỗng nhiên làm cho Diệp Hiểu Tư có chút buồn bực.
Mình đây coi như là bị xem thường sao?
Mỗi ngày đều chạy đến đây để bị ngược, dù bị đau đến chết đi sống lại vẫn phải lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Không vui, không vui , Diệp Hiểu Tư vẫn là quyết định trước không cần cùng người này dây dưa mới tốt.
Căn bản, căn bản có tốt đến thế nào đi nữa, thì trong mắt nàng cũng chẳng là cái quái gì, bản thân mình chỉ là một đứa theo đuôi không biết xấu hổ mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng ủy khuất như vậy, rõ ràng chính mình chủ động, còn không được cái gì, ở một khắc này Diệp Hiểu Tư như một đứa trẻ đã rất nỗ lực nhưng vẫn không được thưởng kẹo vậy, rất tùy hứng.
Không muốn đi phản ứng lại nữ nhân lúc nào cũng tổn thương cô.
Hừ, không để ý tới chị ấy nữa! (Chồi chồi, dỗi rồi)
Tức giận nghĩ như vậy, hai tay Diệp Hiểu Tư đút vào túi, thờ ơ đi, mặc dù trong lòng vẫn có xúc động muốn nhìn lén người bên cạnh, nhưng vẫn mạnh mẽ áp chế.
Cảm nhận được trên người cô tỏa ra cảm giác khác thường, Nhan Mộ Sương có chút kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cô nhưng chỉ thoáng thấy được gò má hiện lên nét lạnh lùng.
Tiểu hài tử thoạt nhìn vĩnh viễn đều yếu ớt nhu nhược này, nguyên lai cũng có lúc như vậy.
Chỉ là khi nàng thấy được một mặt lạnh lùng như vậy, bỗng nhiên lại cảm thấy không muốn.
Đã quen Diệp Hiểu Tư luôn đơn thuần mà nhìn mình, đã quen ánh mắt Diệp Hiểu Tư làm cho mình cảm thấy ấm áp, đã quen toàn bộ lực chú ý của Diệp Hiểu Tư đều đặt ở trên người mình.
Nhưng mà bây giờ, khi nàng không có quen lúc Diệp Hiểu Tư bị nàng bức ra, thì nàng nên làm sao bây giờ?
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, hơi thở ra vẻ lạnh lùng cũng thu liễm xuống, nhưng không có nói bất kỳ lời nào với người bên cạnh.
Hai người cứ một đường quỷ dị như vậy trở về ký túc xá, lúc tới lầu ba, Diệp Hiểu Tư phá lệ không có lộ ra bộ dáng lưu luyến không rời, mà chỉ thấp giọng nói câu tạm biệt rồi liền xoay người quay về ký túc xá của mình.
Nhan Mộ Sương có chút ngây ngốc nhìn bóng lưng lộ vẻ lạnh lùng kia, tiếp đó trầm mặt xuống, lên lầu.
Đứa bé kia, là đang phát cáu với mình sao?
Mấy ngày kế tiếp, Diệp Hiểu Tư tựa hồ đã quyết tâm, ở lì trong ký túc xá, hoặc là đi thư viện đọc sách, không còn thường xuyên xuất hiện ở trước mặt Nhan Mộ Sương như trước nữa.
Bất quá, mỗi ngày vẫn sẽ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon qua, buổi tối lúc Nhan Mộ Sương có việc, cô cũng sẽ đi đón, nhưng cũng không còn si ngốc nhìn thiên hạ khiến cô động tâm như trước nữa, vĩnh viễn đều là bộ dáng lạnh lùng kia.
Cái câu 'cần lấy một mặt chân thật nhất để Nhan Mộ Sương nhìn' nói với Khang Quả Duy cũng không còn, có hứng thú thì liền đeo mắt kính, cũng không quản có gặp mặt nàng hay không.
Nhan Mộ Sương tự nhiên là đã phát hiện Diệp Hiểu Tư bất đồng, mỗi lần như vậy thì nàng cảm thấy khó chịu, nhưng không có cách nào vượt qua chướng ngại trong lòng muốn đi trấn an cái người đang phát cáu, chỉ có thể nhìn cô so với trước kia càng hời hợt.
Mà cặp mắt kính kia, càng làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Diệp Hiểu Tư đeo mắt kính lên, tựa hồ đã giấu đi hơi thở tiểu hài tử vốn có, cả người có vẻ càng thêm nhã nhặn nhưng cũng càng lạnh lùng hơn.
Cô như vậy, Nhan Mộ Sương không thích, nàng thích tiểu hài tử lúc nào cũng nhìn mình cười ngây ngốc kia hơn.
Cẩn thận nghĩ tới lời của Trần Úc, không phải không thừa nhận tiểu hài tử này làm cho nàng động tâm, nhưng vẫn cố kiềm chế để lừa mình dối người, nhưng mà trong lòng đối với thân ảnh bạch y thư sinh vẫn không thể quên, không nghĩ cũng không thể cứ như vậy mà tiếp nhận tiểu hài tử ngốc này.
Vì thế, hai người như vậy, quan hệ có vẻ hết sức quỷ dị, quỷ dị đến nỗi Khang Quả Duy muốn chửi Diệp Hiểu Tư một trận, Trần Úc thì nghĩ đủ cách muốn làm cho các cô cải thiện quan hệ.
"Oanh!" Một tiếng tiếng sấm lớn vang lên, giọt mưa từng giọt rớt xuống đất, Diệp Hiểu Tư nhìn bầu trời đen ngòm ở bên ngoài, nhanh chóng chạy đi thu quần áo.
Đúng lúc này, Trần Úc đi vào ký túc xá các cô, vừa vào cửa thấy Khang Quả Duy thì liền xuất hiện bộ dáng đáng thương, "Tiểu Duy Duy, chị sợ sét đánh."
ORZ...
Tay Diệp Hiểu Tư đang thu quần áo run lên một cái, có chút buồn nôn nhìn Trần Úc ra vẻ đáng thương, ánh mắt lập tức liếc nhìn Khang Quả Duy đau lòng đi tới ôm cái người đang hoảng sợ, sau đó tiếp tục thu quần áo.
Còn nói cô ngu ngốc, Khang Quả Duy mới là đứa ngu ngốc đây!
Trần Úc đang giả bộ nàng cũng không nhìn ra được sao?T
Ôm thiên hạ có chút run rẩy vào lòng, lòng Khang Quả Duy đau nhói, ôn nhu an ủi, "Không sao, em ở đây."
Diệp Hiểu Tư tiếp tục trợn mắt, động tác trên tay không có ý dừng lại, nhưng trong lòng lại bắt đầu suy tính có nên đi tìm chỗ khác hay không.
Chỗ này vẫn nên để lại cho Khang Quả Duy buồn nôn cua học tỷ Trần Úc đi.
Mà lúc này, Khang Quả Duy một bộ dáng đau lòng ôm Trần Úc, trong lòng thì đang cảm ơn tiếng sấm ở bên ngoài.
, rốt cuộc lại được ôm Úc Úc nhà nàng rồi, trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt rất lơ đãng liếc Diệp Hiểu Tư đang im lặng đứng một bên, vội vàng ra sức trừng.
Cái tên đần độn này, có biết cái đạo lý không nên làm bóng đèn sao?
"Oanh!" Lại là một tiếng vang thật lớn, mặt Trần Úc chôn ở trong lòng Khang Quả Duy, trên mặt là nụ cười quyến rũ.
Sương Sương cũng nhanh nhanh gọi điện thoại tới cho nàng đi...
Nghĩ như vậy, quả nhiên chẳng được bao lâu, điện thoại liền vang lên.
"Tiểu Duy Duy, giúp nhân gia tiếp điện thoại." Nị âm thanh lên ngửa đầu nhìn Khang Quả Duy, con mắt Trần Úc lấp lánh lên, câu dẫn cái người đang cúi nhìn nàng một trận miệng đắng lưỡi khô.
Nuốt một ngụm nước miếng, gật gật đầu, cầm điện thoại lên tiếp nối.
"Alo, xin chào."
"Úc... Quả Duy?" Bên kia, Nhan Mộ Sương đang mở miệng kêu tên Trần Úc, lại nghe được giọng nói không bình thường.
"Học tỷ Mộ Sương." Khang Quả Duy kêu một tiếng, sau đó nghi hoặc nhìn Trần Úc, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Hiểu Tư đã dừng động tác lại nhìn qua.
"Úc Úc ở đó với em?" Đầu bên này, Nhan Mộ Sương đứng ở đại sảnh Ẩn Tu lâu, có chút lo lắng nhìn mưa như thác lũ ở bên ngoài.
Không hiểu sao lúc nàng học tiết một hai còn treo cây dù ở bên ngoài phòng học, sau khi tan học những người khác đều đi, nàng chợt nhớ tới lâu rồi nàng không có ở phòng học tự học, dứt khoát ở lại trong phòng học đọc sách.
Vừa vặn Chủ tịch Hội học sinh ở khoa khác gọi điện tới nói cần một phần tài liệu, cần dùng gấp, cho nên nàng mới thu thập đồ đạc tính toán quay về ký túc xá để đưa tài liệu, nhưng mà sau khi đi ra lại phát hiện...
Không có dù.
Chẳng lẽ là ai cầm nhầm sao? Vậy tại sao không có để lại cây dù khác?
Cau mày, không nghĩ ra bất kỳ manh mối nào, cái người bình thường lúc nào cũng luôn lãnh đạm, lúc này có chút không bình tĩnh.
Nàng phải nhanh chóng quay về ký túc xá đưa tài liệu cho Chủ tịch Hội học sinh khoa khác, nhưng mà bây giờ bị kẹt ở Ẩn Tu lâu...
Vốn là muốn để Úc Úc hỗ trợ tới đón nàng, nhưng mà bây giờ Úc Úc đang cùng một chỗ với Khang Quả Duy, như vậy có được không?
Không muốn quấy rầy bạn tốt hẹn hò, Nhan Mộ Sương thở dài nói, "Chị gọi lộn số, trước cứ như vậy đi."
Cúp điện thoại, mở điện thoại vào mục danh bạ, con trỏ di chuyển lên trên tên Diệp Hiểu Tư, do dự hồi lâu, lại nặng nề thở dài.
Hay là thôi đi.
Đầu bên này, Khang Quả Duy vẻ mặt khó hiểu đem điện thoại để lên trên bàn, "Học tỷ Mộ Sương nói chị ấy gọi lộn số."
Trần Úc rất bình thản đáp một tiếng, tiếp đó giống như là nhớ tới cái gì vội kêu lên, "Nguy rồi, buổi sáng lúc đi học, có người tới mượn dù của chị, chị có nói dù sao chị cùng Sương Sương có thể dùng chung một cái, liền cho hắn mượn... Sau đó Sương Sương ở lại chỗ đó tự học, kết quả chị quên mất chuyện có người mượn dù, tự mình cầm dù đi về..."
"A?" Diệp Hiểu Tư cùng Khang Quả Duy câu đều sững sờ nhìn thấy Trần Úc.
Không phải hồ đồ đến vậy đi...
Trần Úc vội vàng quay đầu nhìn Diệp Hiểu Tư, "Hiểu Tư đừng nóng giận, chị không phải cố ý, chị cũng không có khi dễ Sương Sương nhà em."
"Ách..." Lau lau mồ hôi lạnh bởi vì nghe được câu này mà toát ra, Diệp Hiểu Tư kéo ra nụ cười miễn cưỡng, "Làm sao lại vậy, học tỷ cũng không phải cố ý... Vậy chị ấy, hiện tại không có dù?" (Xì, bả là đầu sỏ trong chuyện này đấy :)))) )
"Ân, cho nên..." Cõi lòng đầy mong đợi nhìn Diệp Hiểu Tư, ý tứ trong mắt Trần Úc không cần nói cũng biết.
Ánh mắt hơi buồn bã, Diệp Hiểu Tư không được tự nhiên kéo kéo quần áo mới vừa lấy xuống, do dự một lúc lâu, lại nhìn Trần Úc cùng Khang Quả Duy một chút.
"Cậu quá ngu si a, cơ hội tốt như vậy, cút đi nhanh lên!" Khang Quả Duy nhịn không được quát.
Cái người này, luôn lề mà lề mề, bây giờ có cơ hội lấy lòng tốt như vậy, còn ở đây làm trở ngại nàng cùng Úc Úc ngọt ngào nữa.
Thấy ánh mắt nàng không tốt, sống lưng Diệp Hiểu Tư một mảnh phát lạnh, trong lòng cũng không đành lòng để Nhan Mộ Sương bị kẹt ở chỗ đó, cuối cùng vẫn là cầm dù chạy ra ngoài.
Mộ đường bước đi nhanh, mặc kệ bùn đã văng đến bắp chăn của mình, cũng không quản bởi vì đi với tốc độ quá nhanh mà làm ướt một nửa ống quần, lúc tới Ẩn Tu lâu, liền thấy giọng nói quen thuộc đang định dầm mưa chạy ra.
Trong nhất thời cảm thấy lửa giận công tâm, Diệp Hiểu Tư bước một bước dài dắt Nhan Mộ Sương đi vào bên trong mấy bước, buông tay ra, rất tức giận quát, "Chị muốn bị sinh bệnh à."
Kinh ngạc nhìn cô hiện lên hai chữ bất mãn trong mặt, tiếp theo tầm mắt dừng ở quần dài đã ướt một nửa, còn có tay phải đang nắm còn đọng mấy giọt nước ở trên dù, đáy lòng đã sớm bị Diệp Hiểu Tư vô số lần kích thích mà kéo căng, lại bị kích thích một lần nữa.
Mà tiếng vang dao động kia sau khi truyền đến, tựa hồ một mực ở trong lòng nàng quanh quẩn, không có biến mất.
Diệp Hiểu Tư phẫn nộ nhìn nữ nhân đang thất thần, lại càng buồn bực.
Nữ nhân bệnh thần kinh này, mưa lớn như vậy mà muốn chạy về đi.
"Nhìn cái gì vậy!" Ngữ khí cực kỳ không tốt nói, tiếp đó vẫn rất lo lắng sờ sờ cánh tay Nhan Mộ Sương, sau khi cảm giác được có chút ẩm ướt cùng lạnh lẽo, không chút do dự đem dù để trên mặt đất, cởi áo sơ mi của mình khoác lên trên người ở trước mặt, sau đó không nói gì.
Bởi vì động tác như vậy của cô, âm thanh rung động trong lòng kia tựa hồ càng vang lợi hại hơn, Nhan Mộ Sương yên lặng nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cái mũi có chút ê ẩm.
Đứa ngốc này, tại sao lúc nào cũng ngốc như vậy?
____________________________
Hơ hơ, tui mới vắng mặt ngày, mà mấy má gọi hồn tui ghê thế :)))))) quất cho cái tin vui đây, tui đã vào học rồi