Chương : Hợp tác
Edit: Hàn Mạc Thiên aka TTKK
Diệp Hiểu Tư: tỷ, nàng nói muốn làm tỷ tỷ của em.
Cả đêm đều không thấy cô login, Nghiêm Thiều Nguyệt vừa tính gửi tin nhắn thoại rồi liền đi ngủ, đang muốn logout thì thấy avatar Diệp Hiểu Tư sáng lên, đang nghi hoặc thì liền nhận được tin nhắn.
Nghiêm Thiều Nguyệt: Làm tỷ tỷ của em? Muốn tranh với chị a, ha ha, không có việc gì, chị tặng cho nàng.
Diệp Hiểu Tư 囧, liếc mắt nhắn lại nói : cắt, không phải vấn đề này, dù tỷ đồng ý, cũng không quan trọng, chủ yếu là em muốn nàng làm bạn gái của em, không muốn nàng làm tỷ tỷ của em.
Xú tiểu tử... Lại khẩu thị tâm phi.
[miệng nói một đàng, tâm nghĩ một nẻo]
Không vì lời nói ra vẻ không muốn của Diệp Hiểu Tư mà tức giận, Nghiêm Thiều Nguyệt nói : Xú tiểu tử, em nghĩ chị muốn làm chị em với em a, còn không phải bản thân chị xui xẻo. Muốn bạn gái thì liền theo đuổi a, kiếm chị chít chít méo mó vô nghĩa làm cái quái gì a.
Thở dài, nhớ tới trên sân thượng cô chưa bao giờ thấy qua Nhan Mộ Sương như vậy, trong lòng một trận rung động: tỷ, em phát hiện, em giống như thật sự càng yêu thích nàng hơn ôi chao.
Đồ đần...
Trong lòng âm thầm mắng Xú tiểu tử, Nghiêm Thiều Nguyệt nói : thích thì liền theo đuổi a, chị nói em làm gì mà vô nghĩa nhiều như vậy, luôn mè nheo không chịu chủ động
Cong miệng lên, cảm thấy rất buồn bực khi nhìn thấy những lời này, Diệp Hiểu Tư thực tức giận: em có theo đuổi a, chỉ là không hiểu nữ sinh theo đuổi nữ sinh ra sao thôi...
Tiềm di mặc hóa?
[thay đổi một cách vô tri vô giác, ngầm biến đổi.]
Nghiêm Thiều Nguyệt không chút do dự gửi qua bốn chữ này.
Tiềm di mặc hóa?
Diệp Hiểu Tư nhìn thấy bốn chữ này, sửng sốt sửng sốt, nửa ngày không có phản ứng.
Nhìn thời gian đã muốn rạng sáng hai giờ rưỡi, Nghiêm Thiều Nguyệt chịu không nổi ngáp một cái, không có đợi phản ứng của cô: tiểu tử, chị đây sáng mai còn phải đi làm, đi ngủ đây. Chính em suy nghĩ đi, ngủ ngon.
Thấy những lời này mới đột nhiên ý thức được đã muốn muộn, do chính mình gây sức ép cho nàng mà đã trễ mà áy náy, Diệp Hiểu Tư biết điều mà nhắn lại nói : Dạ, ngủ ngon.
Ôi chao, vẫn là chính mình rối rắm đi.
Tiềm di mặc hóa tiềm di mặc hóa tiềm di mặc hóa...
Trong đầu luôn luôn nghĩ bốn chữ này, lại không có nửa điểm rõ ràng, thẳng đến lúc ngủ, Diệp Hiểu Tư miệng còn lẩm bẩm, "Tiềm di mặc hóa..."
Trên một cái giường khác Khang Quả Duy đang 'lạch cạch' gõ lên bàn phím, ngón tay dừng một chút, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô, nhìn qua cũng chỉ thấy người đã ngủ thật say.
Đèn huỳnh quang không có sáng, Diệp Hiểu Tư trên mặt trắng nõn, thần sắc thập phần buồn rầu, mày cau lại, cho dù ở trong giấc ngủ, mà còn nhíu lại.
Lại cau mày ngủ...
Khang Quả Duy nhìn bộ dáng kia của cô, nhịn không được thở dài, trong lòng bỗng dưng cũng hiểu được có chút đau lòng.
Bằng hữu này, rốt cuộc đã trải qua cái gì, vì sao làm cho người ta cảm thấy đau lòng?
Lắc đầu, không nhìn Diệp Hiểu Tư, tiếp tục nhìn màn hình máy tính, ngón tay gõ lên: học tỷ, chị là nói, dạ hội lần này bộ lễ nghi cần trình diễn thời trang, muốn em tới hỗ trợ?
Người bên kia rất nhanh nhắn lại : đúng vậy, bởi vì bộ lễ nghi có một nữ sinh bị trật chân, còn một người vì có việc phải trở về, cho nên...
Khang Quả Duy nhịn không được ngẩng đầu nhìn Diệp Hiểu Tư, trong lòng nói thầm.
Chuyện của bộ lễ nghi như thế nào không nghe Hiểu Tư nói, ngược lại học tỷ Hội Học Sinh viện thì biết, còn mời nàng hỗ trợ, thực quái lạ.
Tuy trong lòng cảm thấy nghi hoặc, Khang Quả Duy vẫn thực sảng khoái đáp ứng: Ân, hảo, em sẽ đi.
Vì thế, vài ngày sau, Diệp Hiểu Tư ngáp đi vào phòng họp nhỏ thì thấy được Khang Quả Duy.
"Da? Cậu làm sao ở đây?" Tò mò đi qua, khuỷu tay thọt thọt cánh tay của nàng, Diệp Hiểu Tư nhịn không được lại ngáp một cái.
Không phải nói hôm nay bộ lễ nghi họp sao, như thế nào Quả Duy cũng ở đây?
Khang Quả Duy buồn bực tới cực điểm, làm bộ đá Diệp Hiểu Tư, thấp giọng nói, "Tớ nói cậu sao lại thế này a, chuyện ngành của cậu mà cậu cũng không biết a."
Ách...
Bị nói như thế, Diệp Hiểu Tư có chút ngượng ngùng nhức đầu, "Tớ không phải... Chuyện kia..."
Bị nói trúng, haha, chỉ ngượng ngùng cười, không có nói hết câu.
Ôi chao, cũng không thể nói trước mặt nhiều người là cô suốt cả ngày đều chạy tới văn phòng chủ tịch, rất ít tới lễ nghi bộ đi.
"Quả Duy, em tới sớm như thế a." Bỗng nhiên cánh cửa mở ra gây tiếng động, sau đó lại yên tĩnh, Khang Quả Duy đang muốn truy vấn Diệp Hiểu Tư, lại nghe đến một giọng nữ ôn nhuyễn gọi mình.
Sau khi Nhan Mộ Sương vào phòng họp nhỏ liền thấy Diệp Hiểu Tư một bộ dáng thẹn thùng, ánh mắt rơi xuống người đứng bên cạnh cô Khang Quả Duy, lại liếc Diệp Hiểu Tư một cái, không nói gì.
Khang Quả Duy giương mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, đối với Trần Úc cười cười, tầm mắt rơi xuống trên người Nhan Mộ Sương, một trận kinh ngạc, "Học tỷ, các chị..."
"Nga, hai chị cùng ký túc xá." Trần Úc cười cười, nâng tay chạm chạm vào Nhan Mộ Sương, vẻ mặt cười nhạo: "Chị cũng nhận thức người trong văn phòng các em, không sai đi."
Nhan Mộ Sương nhìn Diệp Hiểu Tư ngẩn người vẫn chưa phát hiện ra mình, khinh miêu đạm tả nói, "Chị sẽ không truy cứu em thông đồng với thuộc hạ của chị."
[nhẹ nhàng bâng quơ]
Ách?
Nghe được tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, Diệp Hiểu Tư ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy người phát ra giọng nói đó, trong nhất thời không biết nói gì.
Thấy cô bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác, Nhan Mộ Sương ánh mắt nhu hòa một ít, giọng nói như cũ thản nhiên, "Lại đây."
Ngu ngu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm nàng, mắt lộ ra nghi hoặc.
Học tỷ xinh đẹp đây là đang kêu cô sao?
Người này...
Nhịn xuống việc không để ý hình tượng mà xúc động trợn mắt, Nhan Mộ Sương tức giận nói, "Chính là em."
"Nha." Ai ya đi qua đứng trước mặt nàng, không để ý cả văn phòng mọi người đang trộm nhìn các cô.
"A?" sau khi Trần Úc thấy Diệp Hiểu Tư thì sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Nhan Mộ Sương nhẹ giọng nói, "Đây không phải là tiểu hài tử lần trước cậu nói sao?"
Lần trước...
Nhan Mộ Sương nghe được hai chữ này, khóe miệng nhợt nhạt cười một chút, "Ân."
Lần trước a, lần trước, Trần Úc trở lại ký túc xá sau đó liền hỏi nàng có phải có một tiểu học muội soái soái đi đón nàng không, sau khi được đáp án khẳng định còn nói với nàng tiểu học muội thật đáng yêu.
Sau đó, nàng cũng biết đứa bé kia, thế nhưng cùng Trần Úc nói có việc muốn đi Ẩn Tu lâu, có thể tiện đường đón chính mình.
Tiện đường sao?
Cười yếu ớt nhìn cái người thường liếc mắt nhìn trộm mình, ý cười càng tăng lên, đảo mắt, lại khiến Diệp Hiểu Tư đang nhìn lén có chút ngây người.
Khang Quả Duy liếc Diệp Hiểu Tư một cái, âm thầm than lên hai tiếng, tới vỗ vỗ cái người đang ngu ngốc kia, tiến đến bên tai cô:"Cậu quá ngốc a, nào giờ có người theo đuổi con gái, gặp mặt một câu cũng không nói."
Mặc dù không có nghe được Khang Quả Duy nói, lại bởi vì động tác thân mật kia làm có chút không vui, che dấu ý cười, trong mắt mơ hồ nhảy qua một tia tức giận, Nhan Mộ Sương thản nhiên dùng âm thanh bình thường mở miệng nói, "Tốt lắm, đều ngồi vào vị trí đi."
Trong phòng hội nghị nhỏ mọi người lúc này mới sôi nổi đến đại sảnh ngồi chung quanh.
Khang Quả Duy sau khi ngồi xuống, thấy Diệp Hiểu Tư còn đứng ở phía sau mình, nhịn không được kéo kéo tay cô, "Uy, nên ngồi xuống."
Người này ngu ngốc sao? Còn nhìn học tỷ Mộ Sương, chẳng lẽ không biết hội nghị loại này học tỷ Mộ Sương đều ngồi ở vị trí chủ tọa sao?
[vị trí trong phòng họp mấy sếp lớn hay ngồi á]
Diệp Hiểu Tư mặt nhăn nhíu mày, nhìn Khang Quả Duy bên cạnh, mắt lại nhìn Nhan Mộ Sương cũng đứng giống cô, không nói gì.
Chỉ là muốn cùng học tỷ xinh đẹp ngồi chung với nhau.
Bình tĩnh tự nhiên tới lôi Diệp Hiểu Tư tìm hai chỗ trống ngồi xuống, Nhan Mộ Sương bộ dáng khinh miêu đạm tả, "Đây là hội nghị bộ lễ nghi, vẫn là do bộ trưởng Vũ Văn đến chủ trì đi."
Được rồi, cái này giống như mọi người đoán.
Mọi người trong bộ lễ nghi, sau sự kiện "Dọn bàn" thì liền sôi nổi đoán quan hệ Diệp Hiểu Tư cùng Nhan Mộ Sương, hiện tại xem ra, quan hệ tuyệt đối sâu.
Sau khi Vũ Văn Phỉ từ ngoài cửa tiến vào, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy vị trí đầu não trống, ánh mắt rơi xuống trên người Nhan Mộ Sương, mắt lại nhìn Diệp Hiểu Tư bên cạnh nàng, đột nhiên cảm giác được tất cả chuyện này thực hợp lý.
[aka vị trí chủ tọa]
Bên kia, vẻ mặt Khang Quả Duy cùng Trần Úc cũng hơi khác nhau nhưng mục đích lại giống nhau đến kì diệu, đều có chút quái dị nhìn hai người kia ngồi cùng một chỗ.
Chậc chậc, học tỷ Mộ Sương cũng quá đường hoàng chứ, sợ người ta không biết Hiểu Tư là bảo bối của nàng a...
Sương Sương đây là làm sao vậy, lại có thể bởi vì tiểu học muội kia mà làm như mong muốn của Vũ Văn Phỉ.
Tâm tư lưu chuyển, Khang Quả Duy cùng Trần Úc nhịn không được liếc mắt một cái, đều thấy nghi hoặc trong mắt đối phương.
Nhan Mộ Sương quét mắt nhìn mọi người trong phòng hội nghị, đối với suy nghĩ của mọi người, vẫn bình tĩnh tự nhiên mà ứng phó, bộ dáng sâu không thấy đáy.
Nàng chính là tuyên bố, Diệp Hiểu Tư là muội muội của nàng, nàng chính là kỳ quặc đấy, thế nào?
"Ân, nếu chủ tịch để cho tôi chủ trì, tôi đây cứ việc nói thẳng ." Vũ Văn Phỉ không để ý đến mọi người thần sắc quỷ dị, ngồi vào thủ vị, vẻ mặt nghiêm túc, "Hôm nay tụ họp mọi người, là bởi vì tháng sau, trường học sẽ có dạ hội. Bộ lễ nghi chúng ta, mỗi lần có dạ hội loại này cũng đều ra một tiết mục, rất đơn giản, trình diễn thời trang."
Nói đến đây, lại dừng một chút, Vũ Văn Phỉ nhìn Diệp Hiểu Tư cùng Nhan Mộ Sương, tiếp tục mở miệng, "Ân, danh sách người tham gia trình diễn đã được chọn, bắt đầu từ ngày mai, mỗi đêm bảy giờ rưỡi đến hội trường nhỏ luyện tập."
Sau đó, Vũ Văn Phỉ bắt đầu đọc danh sách.
"Tổ thứ nhất: Thượng Đống, Vũ Văn Phỉ. Tổ thứ hai: Đồng Trữ, Phan Duyệt Cẩn. Tổ : Lạc Thế Tứ, La Nhã. Tổ : Đoàn Bình Toàn, Tô Diễm Á."
Nói xong bốn tổ, Vũ Văn Phỉ lại dừng một chút, tầm mắt lại xẹt qua Nhan Mộ Sương cùng Diệp Hiểu Tư, cảm thấy không khỏi một trận căm tức, nhưng như cũ tiếp theo nhớ kỹ, "Tổ : Trần Úc, Khang Quả Duy. Tổ : Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương."
Cái gì?
Trong nhất thời, hội nghị trong phòng nhỏ nghị luận sôi nổi.
Diệp Hiểu Tư cũng sợ ngây người, quay đầu nhìn vẻ mặt hờ hững của Nhan Mộ Sương, bộ dáng cứng họng, khiến người bên cạnh khẽ cười một tiếng.
Biết ngay tiểu hài tử ngốc này sẽ có loại phản ứng này mà.
____________________
Tui nói chứ Hiểu Tư giỏi nhất là giả ngu đấy =]]]]]