Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

phiên ngoại 1: kết hôn (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phiên ngoại : Kết hôn (Thượng)

Beta: Utano_Yuuki

"Quả Duy, tớ hồi hộp quá..." Trong một căn phòng nào đó, Diệp Hiểu Tư mặc một bộ đồ chú rể cổ trang màu đỏ chót nắm tay áo của Khang Quả Duy thật chặt, suy nghĩ một chút, liền buông ra, "Tớ... Tớ muốn đi tìm nương tử."

Khang Quả Duy nhanh chóng kéo cô lại, "Cậu điên à, trước khi kết hôn cậu không thể đi tìm cô dâu được."

"Nhưng mà... Nhưng mà tớ hồi hộp..." Diệp Hiểu Tư hoảng loạn, ấp úng nói, "Tớ muốn gặp chị ấy."

"Không được!" Khang Quả Duy liếc cô, "Cũng sắp gặp được rồi, cậu gấp cái gì mà gấp!"

Diệp Hiểu Tư chu mỏ, qua một hồi lâu mới an tĩnh lại, ngồi xuống ghế rồi đờ ra.

Nhìn bộ dạng thất thần này của cô, Khang Quả Duy bất đắc dĩ lắc đầu, "Người ta kết hôn thì phải vui mừng hớn hở, còn cậu thì trưng ra cái bản mặt đau khổ này để làm gì vậy?"

"Tớ cũng không biết nữa..." Diệp Hiểu Tư chống cằm, rầu rĩ nói, "Tớ không được nhìn thấy nương tử trong hai ngày nay rồi."

Nói cái gì mà chú rể trước khi kết hôn thì không được gặp cô dâu, thật đáng ghét.

Khang Quả Duy đau đầu, kéo cái ghế ở bên cạnh qua rồi ngồi xuống, "Họ Diệp, cậu nói mà không thấy mất mặt à? Cậu nói thử xem, cậu với học tỷ, một người ở Trung Quốc một người ở Đức, cũng đã trải qua. Còn bây giờ mới có mấy ngày không gặp nhau, mà cậu lại uất ức giống như..."

Diệp Hiểu Tư bĩu môi, "Cũng không biết là ai, lần trước học tỷ Úc mới đi công tác có ba ngày, thì muốn sống muốn chết luôn vậy."

"Diệp Hiểu Tư!" Gương mặt xinh đẹp của Khang Quả Duy lập tức đỏ lên, "Tớ đang an ủi cậu đó, cậu nói tới chuyện của tớ làm cái gì!"

Diệp Hiểu Tư cúi đầu, ai oán liếc nhìn nàng, "Quả Duy, còn bao lâu nữa tớ mới có thể gặp nương tử vậy?"

Khang Quả Duy thấy cô như vậy, liền thở dài, "Ban đầu là cậu chọn đám cưới kiểu Trung Quốc, rườm rà như vậy, cậu bây giờ nói vậy thì có ích lợi gì không?"

Thật không biết cái tên chết tiệt này nghĩ cái gì, lại muốn tổ chức đám cưới giống y hệt game, phiền phức muốn chết, ngay cả lễ phục kết hôn cũng phải chạy đi hỏi Giang Miểu, còn phải chạy đi kiếm người chuyên nghiệp làm ra nữa.

Diệp Hiểu Tư kích động nhảy dựng lên, "Thì sao chứ, tớ muốn đám cưới phải giống hệt như game vậy!"

"Chậc chậc chậc, giống hệt luôn à, vậy cậu từ từ chờ đi." Khang Quả Duy liếc cô một cái, rồi tiện tay cầm quả táo ở trên bàn đứng lên gặm.

Nghiêm Thiều Nguyệt vừa bước vào thì thấy Diệp Hiểu Tư uể oải gục xuống bàn như trái cà, giễu cợt nói, "Ơ, sao chú rể lại uể oải quá vậy, nhìn y hệt như trái cà, mặc như vậy, em muốn làm trái ớt à?"

Diệp Hiểu Tư không có ngẩng đầu lên, chỉ lười biếng nói, "Chị, bộ chị Thiền Hàn cho chị ăn cay nhiều lắm hay sao? Mà thấy cái gì chị cũng nghĩ tới trái ớt hết vậy."

"Cút!" Nghiêm Thiều Nguyệt tức giận mắng.

Cũng không biết bình thường Nhan Mộ Sương dạy tiểu hỗn đản này cái gì nữa, miệng càng ngày càng độc.

Nghĩ như vậy, Nghiêm Thiều Nguyệt càng cảm thấy bực mình.

Trước đây, Hách Liên Thiền Hàn tức giận chạy từ thành phố Y tới thành phố Z, sau đó nàng chạy đi tìm cô, lại bị vấp phải nhiều trắc trở.

Nàng sao mà không biết suy nghĩ của Hách Liên Thiền Hàn chứ, nhưng mà nàng vẫn không biết nên nói với ba mẹ mình thế nào nữa.

Nghiêm Thiều Nguyệt nhìn Diệp Hiểu Tư vừa khẩn trương vừa hạnh phúc, trong lòng bắt đầu cảm thấy ghen tị

Lần này Diệp Hiểu Tư với Nhan Mộ Sương kết hôn, chưa kể tới việc hai người đăng ký kết hôn ở Đức, lần đám cưới này, cũng được ba mẹ hai bên vui vẻ đồng ý.

"Họ Diệp, cậu nghỉ ngơi một chút giùm tớ đi." Diệp Hiểu Tư vừa ngồi xuống một lúc là lại đứng lên đi tới đi lui ở trong phòng, Khang Quả Duy cũng không nhìn nổi nữa, hữu khí vô lực nói, "Tớ xin cậu hãy lấy một chút kiên trì lúc học tỷ đi Đức ra được không vậy? Cậu cũng đã đợi lâu như vậy rồi còn gì, cũng chỉ còn mấy tiếng nữa thôi."

Diệp Hiểu Tư dừng bước lại, nhìn Khang Quả Duy một lúc lâu, mắt sáng lấp lánh, "Quả Duy, nếu đã không được gặp, thì có thể gọi điện thoại được không?"

Khang Quả Duy đã triệt để hết chỗ nói với cô, trầm mặc một hồi lâu, mới nói, "Cậu gọi đi."

Nếu không đồng ý, nàng không sợ bị Diệp Hiểu Tư làm phiền chết, thì cũng sợ Diệp Hiểu Tư bị sầu não chết.

Vui vẻ cầm điện thoại lên bấm dãy số của Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư vừa nghe được tiếng "tút tút" trong điện thoại, thì mặt mày phờ phạc của cô lập tức hồng hào lên.

"A lô?"

Điện thoại rốt cuộc cũng có người bắt máy, Diệp Hiểu Tư nghe giọng nói ở trong điện thoại, liền nói, "Học tỷ Úc, em muốn tìm vợ em."

Giọng nói êm tai của Trần Úc cũng truyền tới rõ ràng, "Hình như chú rể không được liên lạc với cô dâu."

", học tỷ Úc à, làm gì có vụ này chứ." Diệp Hiểu Tư lập tức suy sụp, biết được Trần Úc đang trêu chọc mình, đáng thương nói, "Học tỷ, sau này chị với Quả Duy kết hôn em khẳng định sẽ không làm khó dễ hai người đâu, chị để nương tử nghe máy đi mà."

"Diệp Hiểu Tư!" Khang Quả Duy ở bên này với Trần Úc ở bên kia điện thoại cũng la lên, trong giọng nói đều là xấu hổ.

Sau đó, Diệp Hiểu Tư liền nghe được tiếng cười như chuông bạc của Nhan Mộ Sương.

"Sương Sương, tướng công bảo bối của nhà cậu sao lại hư hỏng tới như vậy!" Trần Úc có hơi tức giận nói, làm cho Nhan Mộ Sương vừa trang điểm xong càng cười vui vẻ hơn nữa.

"Em giỏi lắm Diệp Hiểu Tư, dám nói chuyện với đàn chị như vậy, em nhớ kỹ đó!" Trần Úc cố ý lạnh lùng nói, sau đó liền đưa điện thoại cho Nhan Mộ Sương.

"Tướng công làm sao vậy?" Nhan Mộ Sương nhận lấy điện thoại, khẽ cười hỏi Diệp Hiểu Tư, trên thực tế thì nàng biết rõ ràng tâm tư của cô.

Diệp Hiểu Tư làm nũng, "Nương tử à, em nhớ chị quá."

"Ui..." Khang Quả Duy với Nghiêm Thiều Nguyệt ở bên này cũng hít vào một ngụm khí lạnh, hai tay khoanh lại, làm bộ dáng như bị đông cứng lại.

"Chị cũng nhớ em." Nhan Mộ Sương cũng không hề xấu hổ, thoải mái đáp lại tưởng niệm của Diệp Hiểu Tư, "Tướng công ngoan, em sắp được gặp chị rồi mà."

"Dạ." Diệp Hiểu Tư cười híp mắt, "Chút nữa chị phải thưởng cho em đó nha."

"Được."

"Khà khà khà khà..." Tiếng cười gian xảo bay ra từ trong miệng Diệp Hiểu Tư, làm Nhan Mộ Sương vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều lắc đầu, cũng làm cho Khang Quả Duy với Nghiêm Thiều Nguyệt càng thấy lạnh hơn nữa.

Đặc biệt là Nghiêm Thiều Nguyệt, cả người nàng ngoại trừ cảm thấy phát lạnh, thì còn muốn dốc hết sức đánh lên đầu Diệp Hiểu Tư một cái.

Cái con nhóc này không biết là không nên phát cẩu lương ở trước mặt nàng à?

Cúp điện thoại, Diệp Hiểu Tư ngâm nga hát, tay cầm điện thoại thì quơ tới quơ lui, sau đó giống như là nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu qua hỏi Khang Quả Duy, "Chừng nào cậu với học tỷ Úc mới kết hôn vậy?"

"Cậu muốn chết à?" Khang Quả Duy tức giận trừng cô một cái, "Ba tớ cho đến bây giờ còn chưa đồng ý nữa, kết cái gì mà kết."

Vừa nói xong, Khang Quả Duy cầm ly nước lên, hung hăng ực một hớp.

Thật không hiểu sao ba nàng lại bảo thủ tới như vậy, ba vợ mẹ vợ cũng đã tiếp nhận nàng rồi, mà ba nàng còn không chịu tiếp nhận Úc Úc, thật là...

Hại nàng bây giờ bị Diệp Hiểu Tư đần độn chết tiệt này kích thích!

"Không phải gạo sống nào cũng sẽ nấu chín hết sao?" Diệp Hiểu Tư rất nghiêm túc nói, "Gạo sống nấu thành cơm chín, nói không chừng ba cậu cũng sẽ đồng ý à."

"Đồng ý cái đầu cậu!" Khang Quả Duy càng phát hỏa, "Tớ với Úc úc nấu cơm cũng đã chín, cũng có thể vận chuyển tới Châu Phi trợ giúp dân chạy nạn rồi."

"Hả..." Diệp Hiểu Tư không khỏi ngây ngẩn cả người, sau đó thì xấu hổ nói, "Người ta xém chút nữa kêu cậu kiếm một đứa nhỏ về cho ba cậu xem rồi."

"Fck!" Khang Quả Duy giơ ngón giữa lên, sau đó không thèm để ý tới cô nữa.

Diệp Hiểu Tư cảm thấy buồn chán, ngồi rung đùi hát mấy bài, rồi sau đó lại muốn nhiều chuyện với Nghiêm Thiều Nguyệt.

"Chị, mỗi lần chị Thiền Hàn thấy chị thì cứ làm mặt lạnh đúng không?"

"...Ừ." Nghiêm Thiều Nguyệt vừa lật tạp chí vừa liếc cô một cái, lạnh lùng nói.

"Thật ra thì, chị à, nếu không thì chị cũng gạo nấu thành cơm luôn đi, nói không chừng chị Thiền Hàn sẽ không giận chị nữa."

"Diệp Hiểu Tư, em muốn chết đúng không." Nghiêm Thiều Nguyệt liếc cô, giọng nói có hơi u ám, "Nếu như em muốn chết, chị không ngại giúp em một chút."

Diệp Hiểu Tư đang muốn tiếp tục nói, nghe vậy thì liền lè lưỡi, không dám nói thêm nữa.

Lại một lát sau, Diệp Hiểu Tư lại mở miệng, "Hai người nói xem, con trai tốt hay là con gái tốt vậy?"

"Diệp Hiểu Tư, câm miệng ngay lập tức!" Hai người cùng quát lên.

"Ô..." Diệp Hiểu Tư che miệng lại, nhìn hai người, chớp mắt mấy cái, rồi lẩm bẩm vô cùng nhỏ, "Làm gì mà hung dữ vậy trời..."

"Câm miệng!" Hai người lại cùng nói.

Diệp Hiểu Tư khốn nạn, không nên kích thích hai người bọn họ như vậy chứ?

Oán hận trừng cô, Khang Quả Duy quyết định ghi chép hết toàn bộ đám cưới của Diệp Hiểu Tư với Nhan Mộ Sương cho lão già nhà nàng xem nữ nữ cũng có thể hạnh phúc tới vậy.

Nàng vốn đang nóng lòng, bị Diệp Hiểu Tư đâm một nhát như vậy, nàng càng muốn kết hôn với Trần Úc hơn nữa.

Nghiêm Thiều Nguyệt liếc Diệp Hiểu Tư, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, lại bắt đầu nhớ Hách Liên Thiền hàn.

Hiểu Tư kết hôn, Thiền Hàn sẽ tới.

Trong lòng nghĩ như vậy, lại quay đầu nhìn Diệp Hiểu Tư đang cúi đầu cười khúc khích nhìn vòng tay ở trên cổ tay, thì đột nhiên nàng cảm thấy, có phải là nàng có nên lấy hết dũng khí nói cho ba mẹ nàng biết chuyện của nàng với Hách Liên Thiền Hàn.

Có mẹ của Hiểu Tư khuyên bảo giúp, lại có Diệp Hiểu Tư để ví dụ, mẹ của nàng chắc là sẽ dễ chấp nhận hơn?

Hạ quyết tâm, ánh mắt Nghiêm Thiều Nguyệt kiên định, vuốt ve sợi dây chuyền đậu đỏ Hách Liên Thiền Hàn làm cho nàng, cảm giác muốn gặp Hách Liên Thiền Hàn càng lúc càng mãnh liệt.

Vì vậy, ba người ngồi ở trong phòng, suy nghĩ chuyện của riêng mình và thời điểm chú rể đón cô dâu cuối cùng cũng đã tới.

Diệp Định và Tiêu Nhàn Ninh vẫn luôn ở bên ngoài bận rộn đi vào kêu ba người ra, sau khi dặn dò một vài chuyện, ba người cứ như vậy lên đường.

Diệp Hiểu Tư cưỡi con ngựa trắng, ở phía sau có một ít người đi theo, còn có thêm một cổ kiệu lớn có tám người khiêng, đi tới căn nhà nhỏ Nhan Mộ Sương đang ở.

Khang Quả Duy đi ở phía sau, nhìn cái người đang đắc ý ngồi trên lưng ngựa, vô cùng khinh bỉ bĩu môi.

Cũng không biết là ai, đoạn thời gian trước, khi đi học cưỡi ngựa, đã bị ngã khỏi lưng ngựa nhiều lần, bây giờ còn bày đặt đắc ý như vậy để làm gì?

Diệp Hiểu Tư toét miệng ngây ngốc cười, nhìn những người Đức đang đứng ở hai bên đường tò mò nhìn, con ngươi xoay vòng, đột nhiên rút ra một cây quạt xếp ở dưới yên ngựa, vô cùng tuấn tú nhẹ nhàng lay động.

Chậc, đây là một trong những vũ khí quan trọng của bạch y thư sinh a.

Nghiêm Thiều Nguyệt với Khang Quả Duy đi ở đằng sau thấy vậy, liền trượt chân một cái xém chút nữa là ngã sấp xuống, bởi vì động tác rút cây quạt xếp ở dưới yên ngựa kia của Diệp Hiểu Tư vô cùng hèn mọn.

Cứ như vậy, một người thì đắc ý, hai người khác thì bất đắc dĩ, rốt cuộc đoàn người cũng đi tới chỗ cô dâu đang ở.

Diệp Hiểu Tư vô cùng tiêu sái nhảy xuống ngựa, gấp cây quạt lại, hưng phấn định chạy vào tìm Nhan Mộ Sương.

"Haizz, chú rể đừng có nóng lòng như thế chứ." Một người phụ nữ ăn mặc như bà mối vội vàng ngăn cản Diệp Hiểu Tư lại, "Việc đỡ cô dâu lên kiệu, cứ giao cho tôi là được rồi."

Diệp Hiểu Tư lúc này mới nhớ trước đó đúng thật là có người nói chuyện này với cô, không khỏi bĩu môi, "Vậy nhanh lên một chút."

Bà mối cười gật đầu, lúc này mới đi vào đưa Nhan Mộ Sương cùng với một nhóm bạn bè thân thích đi ra.

DIệp Hiểu Tư nhìn Nhan Mộ Sương đội khăn đội đầu của cô dâu đi ra từ bên trong, trái tim liền đập vô cùng nhanh, bước lên một bước muốn đỡ nàng, thì thấy có một vài người để một cái chậu than ở trước mặt Nhan Mộ Sương, bà mối đỡ Nhan Mộ Sương bước qua, lúc này mới cho phép cô đi tới đỡ người đang đội khăn voan không thể nhìn thấy gì cả kia.

"Nương tử, hì hì..." Diệp Hiểu Tư đỡ Nhan Mộ Sương khẽ kêu nàng, trên mặt thì ngốc nghếch cười.

"Tướng công ngốc..." Nhan Mộ Sương khẽ cười, rồi nói, "Tướng công có nhớ tại sao mình lại muốn tổ chức đám cưới kiểu Trung Quốc không?"

"Dạ?" Diệp Hiểu Tư sửng sốt một chút, sau đó nói, "Bởi vì, muốn giống như trong game."

"Đúng vậy..." Nhan Mộ Sương kéo dài âm thanh, rồi nói tiếp, "Sương Nguyệt Dạ sao có thể yếu đuối mặc cho tướng công dìu vào trong kiệu được chứ?"

Diệp Hiểu Tư liếc nhìn mọi người đang đứng một bên, vui vẻ bật cười, "Nương tử là nữ hiệp của em, đương nhiên là không có yếu đuối rồi."

Vừa nói xong, liền nhấc khăn đội đầu của cô dâu lên, ném qua một bên.

"Cô làm gì vậy?" Mọi người thấy vậy thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau đó, liền nhìn thấy Diệp Hiểu Tư kéo Nhan Mộ Sương ngồi lên ngựa, cười vang nói, "Mấy người từ từ khinh kiệu hoa đi đi, tôi với nương tử đi trước, khà khà..."

Chiết phiến ở trong tay coi như roi ngựa trực tiếp đánh vào mông ngựa, con ngựa trắng lập tức chạy lên phía trước, chỉ để lại cả đám người hóa trang thành bà mối với kiệu phu, cùng với mấy người tham gia đám cưới trợn mắt há hốc mồm đứng ở đó.

Qua một hồi lâu, Đinh Hinh Trúc bật cười, "Hai đứa nhỏ này..."

Nhan Hữu Sơn cười ha ha, "Nhất định là chủ ý của con gái tôi."

Trần úc nhìn bà mối với kiệu phu đứng ngây ngốc ở một bên, buồn cười nói, "Hai người này thật là, lãng phí tiền đi mời diễn viên."

Truyện Chữ Hay