- Hả? Anh nói gì cơ? - Lương Vỹ có chút mờ mịt, cướp vinh quang là ý gì?
Mạc Chính Phong mặt không đổi sắc, kỳ thực trong lòng sớm đã loạn hết cả lên. Anh là vì khó chịu khi thấy nhiều người để ý bảo bối của mình, nhưng lại không thể nói ra sự thật với cậu. Do đó, phải tìm đại một cái cớ, là anh ghen tị với sức hấp dẫn của cậu T.T
- Chính là cậu, cậu lên sân khấu thu hút bao nhiêu ánh mắt nữ sinh, fan hâm mộ của tôi đều đã đổ dồn sang cậu rồi, không thèm chú ý tôi. Cậu nghĩ xem, tổn thương đó cậu chịu nổi không? - Càng nói càng thấy thiếu não không chịu được.
- Là... lí do này sao? - Lương Vỹ thật sự không tin nổi, làm gì có chuyện cậu lại hấp dẫn hơn anh chứ - Học trưởng à có lẽ anh hiểu nhầm rồi, tôi không có...
- Hửm? Không có? Không tin vào hội trường mà xem, cả đám nữ sinh đều đang xôn xao vì cậu đó, soái ca ạ!
- Học trưởng... tôi... - Lúng túng không biết nên nói sao cho phải, cậu thực không có ý tranh fan với anh, cậu chấp nhận thay đổi bề ngoài cũng chỉ vì muốn anh chú ý thôi mà - Học trưởng à, tôi... tôi... tôi làm sao sánh với anh được. Anh là điển hình cao phú soái, tôi bất quá chỉ là lạ mắt nhất thời. Tôi... trên căn bản không thể ngang hàng với anh... - Nói xong lại cảm thấy có chút ủy khuất, bất giác cúi đầu cắn cắn môi, lui bước đứng cách xa anh hơn. Dường như sợ rằng đứng gần sẽ khiến anh bị hạ thấp đẳng cấp. Cậu... vĩnh viễn không chạm tới được anh...
Mạc Chính Phong nghe được cậu khen mình, tâm tình tốt lên không ít. Tuy nhiên, mấy giây sau thấy cậu ủ ê liền cảm giác đau lòng không dứt. Anh biết, tên nhóc này lại tự ti rồi, hẳn là cậu cảm thấy bản thân không xứng đáng với anh. Loại tâm bệnh này, anh rất muốn cậu vứt bỏ, nhưng đúng là khó. Thứ mặc cảm từ nhỏ này, muốn loại bỏ trong một sớm một chiều chắc chắn là không thể. Cho nên, anh chỉ có thể từ từ giúp cậu, để hai người một ngày có thể ở bên nhau...
Đang lúc hai người suy nghĩ mông lung, điện thoại chợt vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh. Thôi Nham quẹt quẹt mũi, nhận ra là chuông điện thoại của mình, vội lấy ra xem. Vừa nhìn tên hiển thị trên màn hình liền đen mặt, biểu tình so với chiều tối hôm qua giống nhau y hệt. Quả nhiên...
- Mợ gọi cháu ạ? - Thanh âm cố đè nén khinh thường, ẩn ẩn tức giận.
- Ờ, bà ngoại mày đột nhiên ngã bệnh, tao với cậu mày phải ở đây thêm một tuần. Mày tự lo đi! - Có lẽ vì đang vội, bà mợ của cậu cũng không lớn tiếng hay mắng mỏ như mọi khi, chỉ nói thế đã cúp máy.
Lương Vỹ tắt di động, thần người một lúc lâu. Cậu... phải làm thế nào bây giờ? Nhà không có để về, cũng không thể đi thuê phòng, ở chung với bạn cũng không được, cậu làm gì có bạn thân.
Mạc Chính Phong thấy cậu như bị mất hồn, tò mò hỏi thử, nhưng cậu lại không đáp, cứ tiếp tục đuổi theo suy nghĩ của mình. Anh nhíu mày, tên nhóc ngốc này bị làm sao vậy? Gọi nửa ngày cũng không đáp, rốt cuộc là ý gì đây? Con người Mạc Chính Phong có rất nhiều tính xấu, nhưng xấu nhất chính là không chấp nhận được việc bị ai lơ đi. Đối với anh, chỉ cần là anh hỏi, bất kể là ai cũng phải đáp lại ngay. Nếu không, anh sẽ nổi nóng đánh người. Lúc này, khi bị Lương Vỹ bỏ quên, xem mình như không khí, Mạc Chính Phong đương nhiên sẽ tức giận, sa sầm mặt mày. Bất quá cậu là người anh yêu, anh không nỡ xuống tay đánh cậu, chỉ có thể quát ra oai một chút.
Lời vừa ra đến miệng, còn chưa kịp nói ra đã bị cậu chặn họng:
- Học trưởng, anh cho tôi vay tiền được không?
Hở? Cái gì? Vay tiền á? Lửa giận trong lòng Mạc Chính Phong chính thức tắt phụt vì quá ngỡ ngàng. Tên nhóc này thế mà mở miệng vay tiền anh, anh có nằm mơ không? Điều này chứng tỏ cậu đã dỡ bỏ bớt một tầng ngăn cách với anh, bắt đầu coi anh như người thân thiết, nếu không sao có thể hỏi vay tiền chứ. Chính Phong vô cùng vui sướng, đừng nói vay, tặng cậu luôn tất cả tiền của anh cũng được, nhưng vấn đề là phải làm rõ cậu cần tiền làm gì. Nếu dùng vào việc vớ vẩn anh tuyệt đối một đồng cũng không cho. -_-
- Cậu vay làm gì? - Giọng điệu bình thản cố che đậy tâm tình kích động.
- Tôi... chuyện này... là như vậy... Cậu mợ với em trai tôi hiện không ở nhà, phải một tuần nữa mới về. Tôi không có chìa khóa nhà nên không về được. Tôi muốn ra ngoài thuê phòng, nhưng mà... tôi không có tiền. Anh có thể cho tôi mượn tạm không? Tôi hứa sẽ trả đầy đủ. - Ánh mắt long lanh tràn đầy chân thành thề non hẹn biển.
Mạc Chính Phong ngẫm nghĩ một chút, mục đích không xấu, cơ mà... tại sao phải ra ngoài thuê phòng? Cậu không phải đang ở nhà anh đó sao? Ở thêm một tuần thì có vấn đề gì? Đây là không tin tưởng anh? Không muốn làm phiền anh? Không coi anh là bạn? Không được!
- Tôi không cho! - Dứt khoát cự tuyệt.
- A! Vậy... vậy à... - Lương Vỹ có chút xấu hổ cùng thất vọng - Không sao. Tôi... tôi đi hỏi người khác. - Trong đầu thầm nghĩ nghĩ, học sinh không ai có nhiều tiền đủ cho cậu vay. Bất quá có thể hỏi Lý Dật, cậu ta có ra ngoài làm thêm nên có tiền lương khá dư dả, vay một chút chắc cũng không thành vấn đề ha.
Thấy cậu xoay người định đi, mặt Mạc Chính Phong càng đen thêm vài phần, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cậu kéo giật lại. Dùng lực quá lớn, Lương Vỹ theo quán tính lao thẳng về phía anh, suýt chút nữa đâm vào ngực anh. Rất may, cậu kịp thời ổn định thăng bằng.
Lương Vỹ: "Hú hồn! Cũng may chưa đụng!"
Mạc Chính Phong: "Chết tiệt! Thế mà không đụng!"
- Cậu đi thuê phòng làm gì? Ở nhà tôi có phải đỡ tốn tiền không?
- Học trưởng à, như vậy sao được.
- Chỗ nào không được? Hửm? Tôi cũng không nói cho cậu ở miễn phí. Vừa đúng lúc sáng nay thím Lâm giúp việc nói con thím ấy nhập viện phải xin nghỉ để vào chăm, cậu đến nhà tôi ở, mỗi ngày thay thím ấy nấu cơm cho tôi, hoặc nếu rảnh làm vài việc vặt. Coi như tiền thuê, được chứ?
Lương Vỹ còn đang suy tính, chưa kịp đưa ra kết luận. Bản thân cậu trước nay việc gì có thể tự lo sẽ tự lo, không muốn dựa dẫm vào người khác, nhất là... Mạc Chính Phong. Cậu thấp kém hơn anh thì thôi đi, không thể nợ ân tình của anh. Hơn nữa, ở gần anh nhiều, cậu sợ mình sẽ không kiềm chế nổi trái tim mình mà nói ra những lời không nên nói. Lỡ một ngày nào đó, bị anh phát hiện cậu là gay, rất có thể anh sẽ khinh bỉ mà đuổi cậu đi, coi cậu là một tên dị loài ghê tởm. Nghĩ đến điều này, lồng ngực cậu liền đau thắt không gì ngăn lại được. Cậu thà chết cũng không muốn bị anh coi thường, vĩnh viễn không muốn...
Mạc Chính Phong không có đủ kiên nhẫn chờ cậu, anh lo càng dây dưa càng khiến cậu nảy ra nhiều chủ ý khác. Vì thế không thèm thương lượng nữa, ỷ mình mạnh hơn liền một mạch kéo cậu ra ngoài:
- Không cho phân vân! Đi theo tôi! Chúng ta về nhà trước, tránh cho đám nữ sinh kia lát nữa vây lấy cậu. Ngứa mắt!
___
Nghe câu "Chúng ta về nhà" thấy ấm áp vch:v