"Vừa rồi phu nhân có thấy lão gia cười không?" Thu Nguyệt cầm lấy một tấm vải lớn, che lên người Kim Ánh Nhi.
"Có sao?" Không phải từ đầu đến cuối gương mặt của hắn vẫn lạnh như băng sao?
"Chúng nô tỳ còn chưa nhìn thấy lão gia cười đâu! Có thể thấy tâm trạng lão gia rất tốt, nhất định là vô cùng thích phu nhân..." Xuân Hoa lớn tiếng nói.
Ha! Không thể tưởng rằng kẻ lừa đảo khắp nơi đều có. Kim Ánh nhi chợt nhíu mày, buồn cười nhìn bộ dạng hưng phấn của Xuân Hoa.
Bị đôi mắt lạnh băng của Nam Cung Khiếu Thiên nhìn, sau lưng nàng ứa mồ hôi lạnh, trong lòng lại muốn phun lửa, thật không biết ánh mắt các nàng nhìn thế nào, lại còn nói hắn cười với nàng.
Người bộ dạng tốt, chính là có lợi thế, tùy tiện ngoảnh đầu nhìn lại một cái, người khác liền giật mình.
Nếu Nam Cung Khiếu Thiên thật sự nở nụ cười, cũng là cười lạnh, cười nàng bị xấu mặt!
Nhóm tỳ nữ giúp Kim Ánh nhi mặc một chiếc yếm hồng cánh sen, cùng váy dài, thắt lưng tơ vàng, áo khoác ngoài được làm từ tơ lụa.
"Đây là chất liệu gì vậy?" Kim Ánh Nhi tò mò với cảm xúc mới mẻ này.
"Đây là vải tam thoi, hiện nay là loại vải dệt đặc biệt nhất." Xuân Hoa tò mò nhìn nàng một cái.
"Nữ quyến trong phủ chúng ta chỉ được phép mặc tơ tằm, sợ bị thương đến da thịt." Kim Ánh Nhi nói dối không chớp mắt.
Xuân Hoa gật đầu, đỡ nàng đi về phòng.
Kim Ánh Nhi tự nhận cơ thể khỏe mạnh, thật sự không cần có người đỡ, chẳng qua là nghĩ đến Nam Cung Khiếu Thiên còn đang đợi ở trong phòng, thì lập tức cảm thấy chân có chút mềm, cũng tùy ý để Xuân Hoa đỡ.
Vừa vào trong nhà, liền thấy Nam Cung Khiếu Thiên đang dựa vào trường tháp bên cạnh cửa sổ. Hắn đã đổi hồng bào của chú rể, mặc trên người trường sam màu xanh đen, làm nổi bật dáng người thon dài, người nhìn...
Kim Ánh Nhi cúi đầu nhăn mày lại, không rõ vì sao trái tim lại đập nhanh hơn.
"Nô tỳ giúp phu nhân thoa hương hoa nhài lên tóc." Thu Nguyệt để nàng ngồi xuống bàn trang điểm, lấy ra lược ngà voi chải tóc cho nàng.
Kim Ánh Nhi nhìn mình qua gương đồng, toàn thân là y phục hoa lệ, đôi mắt ươn ướt, hai má ửng hồng, mái tóc mềm mại như mây. Nàng mở to mắt, hoài nghi chính mình bị hoa mắt rồi.
Quả nhiên là người đẹp vì lụa! Nàng chưa từng nghĩ rằng mình cũng có một dáng vẻ kiều diễm như vậy.
Nam Cung Khiếu Thiên phất tay, nhóm tỳ nữ có người đưa lên một ấm trà.
"Đây là lão gia mời người đặc biệt nấu trà lan hương cho phu nhân, sữa tươi cùng với một cân lá trà ngon, thêm vào đường mía, nấu một ngày, không cho thêm một giọt nước nào, hương vị đặc biệt nguyên chất."
Kim Ánh Nhi uống một ngụm, hai mắt lập tức sáng lên.
"Quai bất lung đông, thứ này sao lại có mùi thơm đậm đà đến như vậy?" Chỉ cảm thấy hương vị đọng mãi trong miệng, thật lâu không biến mất.
"Phu nhân nói cái gì?" Xuân Hoa bật cười một cái.
Kim Ánh Nhi liếc mắt nhìn Nam Cung Khiếu Thiên, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của hắn vậy mà lại xao động ý cười.
Trời ạ! Hắn thật sự cười với nàng. Kim Ánh Nhi xoay đầu, vỗ về lỗ tai hơi nóng, tự nói: "Câu này là tiếng nhà mẹ ta, bà ấy mỗi khi ăn được món ngon thì sẽ nói câu đấy."
"Mẹ nàng vẫn còn sống sao?" Nam Cung Khiếu Thiên nhìn đôi tai ửng hồng của nàng, hắn từ trường tháp đứng dậy đi đến sau lưng nàng.
Xuân Hoa, Thu Nguyệt nhìn nhau một cái, vội vàng không tiếng động lui ra ngoài.
"Bà ấy đã sớm đi về cõi tiên." Kim Ánh Nhi cúi đầu thở dài một tiếng, bởi vì nàng căn bản không có mẹ.
Ngay sau đó, mặt nàng bị nâng lên, đối diện với gương mặt tuấn mỹ khiến người ta kinh diễm của Nam Cung Khiếu Thiên.
Ngón tay của hắn đặt dưới cằm nàng, nàng cảm thấy lỗ tai, khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.
"Muốn...muốn...Bắt đầu đêm động phòng sao?" Mê hương của nàng còn chưa chuẩn bị xong, chẳng lẽ thật sự muốn bó tay chịu trói, mặc hắn chi phối sao?
Nàng nhanh chóng tìm túi đồ của nàng, nhớ lại là đã để ở đâu.
Nam Cung Khiếu Thiên nhìn nàng, bỗng nhiên cúi đầu.
Hôn môi nàng.
Kim Ánh Nhi trợn tròn hai mắt, nhìn thẳng hắn. Đầu lưỡi của hắn như có lửa, quấn lấy môi nàng, cảm giác răng môi thân mật kia khiến cho nàng cảm thấy choáng váng.
Trên người hắn mang theo mùi hương lành lạnh chiếm lĩnh hô hấp của nàng, tay chân nàng vô lực, bất đắc dĩ chỉ có thể ôm lấy cổ hắn, cố gắng chống đỡ cơ thể.
"A!" Nàng bị Nam Cung Khiếu Thiên bế lên, đi về phía giường lớn.
Khi đầu Kim Ánh Nhi chạm vào gối ngọc thạch, cả người không tự giác bày ra tư thế phòng bị. Có lẽ nàng có thể thừa dịp khi hắn cởi quần áo, trước đá ngã hắn, sau đó đánh hắn hai quyền khiến hắn bất tỉnh...
Nam Cung Khiếu Thiên nghiêng người xuống, đôi môi dán lên bông tai trân châu của nàng, nhàn nhạt nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."
Kim Ánh Nhi không để ý bộ dạng há miệng ngây ngốc của mình, bật thốt lên, "Ngươi...không phải...chúng ta...không có...."
"Nương tử khẩn cấp muốn viên phòng như vậy sao?" Bàn tay to thăm dò vào áo mỏng của nàng, ôm lấy một bên ngực của nàng.
Kim Ánh Nhi cảm nhận sự đụng chạm của hắn, đầu ngón tay của hắn lướt qua da thịt của nàng, khiến cho hô hấp của nàng trở nên nặng nề.
Nàng nhíu mày trừng hắn, hàm răng cắn chặt, ở trong lòng đem tay của hắn chặt thành khúc.
Sau này nếu nàng không thừa dịp hắn hôn mê, bẻ tay của hắn, thì nàng liền theo họ Nam Cung của hắn!
"Sao vẻ mặt của nương tử lại như hung thần ác sát như vậy?" Ngón tay dài của Nam Cung Khiếu Thiên vuốt ve mi tâm nhíu chặt của nàng.
Kim Ánh nhi cố gắng bày ra dáng vẻ bị chính phu quân mình khinh bạc, chẳng qua là khóe miệng cứng ngắc, ngay cả giả bộ cười cũng không làm nổi.
"Phu nhân thông tình đạt lý như vậy, mặc dù ta ngày ngày ngủ trong phòng người khác, nàng cũng không thấy ngại, đúng không?"
"Đó là tất nhiên." Nàng cầu còn không được.
"Vậy thì theo như mong muốn của phu nhân."
Đầu ngón tay của Nam Cung Khiếu Thiên lướt qua đôi môi anh đào của nàng, khi nghe thấy tiếng nghiến răng của nàng, hắn cười lớn đi ra khỏi phòng.
Kim Ánh Nhi nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy người này thật khó hiểu. Không cùng nàng động phòng hoa chúc, nhưng vừa hôn vừa sờ cái gì cũng làm đủ, chẳng lẽ là tới kiểm hàng sao?
Mặc kệ, tóm lại là đêm nay nàng thoát được một kiếp rồi.
Bước nhanh đến bên túi đồ của nàng, vốn là muốn dấu mê dược bên người, nghĩ đến vừa rồi Nam Cung Khiếu Thiên không kiêng nể gì mà đụng chạm lung tung, nàng tạm thời từ bỏ ý nghĩ này, tạm thời đem mê dược giấu ở một góc bí mật.
Về phần túi độc dược Thái Lợi đưa cho nàng, nàng nhét nó xuống dưới đáy túi đồ.
Hẳn là không đến mấy ngày nàng có thể từ chỗ này chuồn đi cứu phụ thân, làm gì cần quậy đến chết người?
Lập tức tính toán, phải nhanh chóng hiểu rõ hoàn cảnh, vạn nhất có chỗ không đúng, nàng mới có biện pháp bỏ trốn.
Kim Ánh Nhi đem tóc dài búi lên, thổi tắt mười mấy ngọn nến trong phòng. Sau khi xác định sẽ không ai quấy nhiễu, nàng vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, thừa dịp bốn bề vắng lặng, vén làn váy lên trèo lên cây đại thụ.
Sau đó, nàng giống một con khỉ từ ngọn cây nhảy lên mái nhà, từ trên cao nhìn xuống---
Quai bất lung đông, nàng lớn như vậy, cũng chưa từng thấy phủ đệ nào lớn như vậy! Hành lang dài liên miên, quả thật như là tam cung lục viện của hoàng đế.
Khoa trương hơn là, bên trong phủ đệ vậy mà còn có một cái hồ có thể chèo thuyền, khó trách Công Tôn huyện lệnh không dám đắc tội với Nam Cung Khiếu Thiên.
Nhìn một gian đình viện mà dùng nhiều bó đuốc lớn để chiếu sáng, nàng dám nói hoàng cung chẳng qua cũng chỉ đến mức này, một đêm dùng hết không biết bao nhiêu hộp dầu!
Nàng điểm mũi chân, đi dọc theo nóc nhà, khi thì cúi người nằm sấp ở trên, lắng nghe tôi tớ trong phủ nói chuyện.
Xa xa nghe thấy tiếng gõ, nàng ngáp một cái. Bình minh sắp đến, thật sự là mệt mỏi.
Nàng trở về phòng, cả người nằm lên giường nhỏ, cảm thấy gối êm chăn ấm, vừa nhắm mắt lại liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Nàng ngủ say hoàn toàn không phát hiện, Nam Cung Khiếu Thiên đang đi về phía mép giường, cầm lấy túi đồ của nàng, cẩn thận kiểm tra một phen, cũng phân biệt lấy mỗi loại một ít thuốc bột của nàng sau đó mới để trở lại.
Sau đó, Nam Cung Khiếu Thiên đi đến bên giường, cẩn thận nhìn nàng một lúc, rồi mới xoay người rời đi.