Đồng An các. Tẩm cung của hoàng đế.
Hiên Viên Dực ngồi ở nệm có thêu hình rồng năm móng, biểu tượng cho vương quyền tối cao, trên bàn là loại trà cực phẩm Bích Loa Xuân đang tỏa ra mùi thơm ngát, thấm vào lòng người.
“Bệ hạ, vi thần vẫn nghĩ, đem người được gọi là ‘Lận Á Hiên’ kia để ở bên người, không phải là quyết định sáng suốt…”
Hiên Viên Dực thờ ơ không để ý, chỉ cầm cái chén ngọc vô giá, mân mê chơi đùa trên tay.
“Trên người ‘Lân Nhi’ này có rất nhiều điểm đáng ngờ mà chúng ta không biết rõ. Thế nhưng, đối với việc hắn là huyết thống của Đại Á vương triều, trẫm thật sự tin tưởng điều này.”
“Nhưng mà, Đại Á hòang đế sẽ không lo lắng việc chúng ta sẽ có một ngày phát hiện ra công chúa tới hòa thân không phải nữ nhân, rồi mượn cớ đấy xuất binh đánh Đại Á sao? Dù sao Hiên Viên và Đại Á từ trước đến nay bất hòa nhưng không đến nỗi phải dung vũ lực, và thêm nữa là chúng ta cũng không có lý do chính đáng để xuất binh!” Thượng Quan Liên Phong phân tích.
“Ngươi hẳn cũng rõ, Đại Á công chúa đến hòa thân, thực chất không phải vì muốn là tình ‘hữu nghị’ giữa hai nước thêm sâu sắc. Vai trò của nàng chính là con tin của Đại Á đặt ở Hiên Viên. Nếu như Lận Á Hiên thực sự mang huyết thống của Đại Á, hắn trên người sẽ có một thứ mà thân phận công chúa không có được — quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế. Cho nên Đại Á hoàng đế đã đánh cuộc — đánh cuộc chúng ta sẽ lưu lại hắn và tiếp tục án binh bất động, hoặc sẽ đem người của hắn dẫn đầu thảo phạt Đại Á.”
Thượng Quan Liên Phong cũng minh bạch tính nghiêm trọng của tình thế, sắc mặt càng lúc càng cứng lại.
“Bất quá, hiện tại mà nói, hắn đã thắng, tên cáo già xảo quyệt kia.”
Hiên Viên Dực đăm chiêu nhìn chén ngọc trong tay.
“Tuy rằng thôn tính Đại Á là dã tâm lớn nhất của ta, thế nhưng xét tình hình hiện nay, không phải là thời điểm tốt nhất.”
“Đại Á vương triều, bên văn có Tể tướng Văn Uyên cùng bên võ có Hộ Quốc tướng quân Triệu Thanh Vân là hai thế lực lớn đang chống đỡ triều chính, hơn nữa lão cáo già hoàng đế Đại Á kia biết khôn khéo dùng mối bất hòa của hai thế lực để kiềm chế lẫn nhau, nhìn tổng thể mà nói, thế cục coi như bình ổn. Chúng ta bây giờ tùy tiện xuất binh, sẽ thấy rõ ngay chẳng chiếm được bao nhiêu thuận lợi.”
“Thế nhưng –” Hiên Viên Dực chuyển đề tài.
“Hiện nay, Văn tể tướng đang làm hậu đài cho đại hoàng tử của Văn Quý phi và Triệu tướng quân cũng đang ủng hộ nhị hoàng tử của Triệu Quý phi, đấu đá nhau giành cho được quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế, và hiện tại cũng có rất nhiều thế lực đang chờ nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Thế nhưng, cuối cùng cũng chỉ có một thế lực chiến thắng. Theo ta xem xét, đại hoàng tử văn chương tài hoa nhưng sa vào mỹ sắc, nhị hoàng tử tuy thượng võ nhưng lại thích giết chóc, mà cũng không thấy hoàng đế đưa ra điều kiện để chọn ra người tốt nhất có khả năng tiếp quản ngôi vị…”
Hai mắt Thượng Quan Liên Phong sáng lên: “Lẽ nảo — bệ hạ cho rằng…”
“Không sai.” Hiên Viên Dực mỉm cười, “Trai cò tranh chấp, kết quả cuối cùng cũng chẳng tốt đẹp gì. Hơn nữa, lão hoàng đế Đại Á bất hảo này muốn nhân cơ hội, diệt trừ hai thế lực khổng lồ trong Đại Á quốc nội, hợp nhất quyền lực về một chỗ. Thế nhưng, hắn từ trước tới nay thể nhược đa bệnh, ngoại trừ hai người hoàng tử hiện tại, cũng không có con trai khác để nối dòng. Vì thế ta dám khẳng định, Lận Á Hiên chính là đốm đen trên mặt trời mà hoàng đế ngầm lưu lại.”
“Bệ hạ, nói thật là trong hậu cung đầy lừa gạt như vậy, nếu không có một người có quyền lực tuyệt đối ra bảo hộ, Lận Á Hiên sẽ không thể giấu diếm giới tính thật của mình trong một thời gian dài, sống an ổn qua nhiều năm như vậy.” Thượng Quan Liên Phong đối với giả thiết của Hiên Viên Dực cũng có chút đồng tình.
“Vì thế mục đích của lão cáo già đó khi đem Lận Á Hiên tống đến Hiên Viên là muốn bảo toàn hắn. Chờ đến lúc hoàng đế đã bình ổn thế cục, sẽ nghĩ biện pháp mang hắn trở về. Đối với Lận Á Hiên mà nói, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Xem ra, Đại Á hòang đế rất tin tưởng khả năng tự bảo vệ mình của con trai.”
“Trẫm cũng không phủ nhận, Lận Á Hiên này đã khơi hứng thú rất lớn của trẫm. Từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, hắn là người đầu tiên dám trắng trợn khiêu khích quyền uy của trẫm. Hắn trên người quả thật có rất nhiều bí mật — huống hồ, quan trọng nhất, ta hiện tại nắm giữ được hắn, cũng chính là nắm giữ tương lai sắp tới của Đại Á.”
Thượng Quan Liên Phong quỳ xuống: “Bệ hạ anh minh, chỉ là…”
Do dự một hồi, Thượng Quan Liên Phong đem những lời trong bụng nói ra hết: “Chỉ là Lận Á Hiên này cũng không phải là người bình thường, mong bệ hạ trong thời khắc sẽ lấy quốc sự làm trọng, đừng để lún sâu…”
Đối với những lời dài dòng của Thượng Quan Liên Phong, Hiên Viên Dực cũng có chút sốt ruột, phất phất tay, ý bảo hắn lui ra, bởi vì bên ngoài, tiểu thái giám phụ trách thông truyền đã đem “Lận Á Hiên” tới.Ta nhìn cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, ta biết số mệnh của ta sẽ được định trong bốn vách tường huy hoàng của tẩm cung này. Ta kéo ngoại bào được thêu tinh xảo trên người, xem chi tiết nhỏ này cũng có thể biết Hiên Viên Dực không dự định ngược đãi ta.
Ta quay đầu nhìn tiểu thái giám người đang đầy mồ hôi lạnh, luyện tập một chút chiêu bài mỉm cười, trong lúc tiểu thái giám đứng ngây người, cửa được mở ra.
Thượng Quan Liên Phong bước ra cửa đại điện, thâm ý liếc mắt nhìn ta. Ta đương nhiên không sợ hãi mà nhìn lại. Thượng Quan Liên Phong hơi lộ ra một vẻ kinh ngạc, bất quá, biểu tình này cũng chỉ lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.
Ta theo tiểu thái giám hướng dẫn, bước vào Đồng An các.
Tuy rằng trong đầu ta bây giờ đang đầy những cảnh tượng đấu đá nhau lung tung, ví dụ như các loại SM này, hành hạ đến chết này, tiên gian hậu sát ( trước giết sau) này… thế nhưng bề ngoài vẫn giữ thần thái tự nhiên. Quả nhiên, lúc nào cũng phô trương bộ dáng mạnh mẽ là bản chất của nam nhân.
Hiên Viên Dực liếc mắt, tiểu thái giám ngầm hiểu ý liền lui ra ngoài.
Nhìn cánh cửa Đồng An các từ từ khép lại, hô hấp của ta cũng dần trở nên nặng nề. Trong phút cánh cửa điện đóng chặt một cái “cạch”, ta không nén được cơn rùng mình.
Hiên Viên Dực cách ta không đến hai mươi bước, ta trơ mắt nhìn hắn từ từ chống bàn đứng lên, bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động, trên mặt bày ra một nụ cười sâu xa khó hiểu đáng ghét, chậm rãi đi về phía ta.
Những đường trên sống lưng ta vô ý thức bắt đầu căng lên, xem ra Hiên Viên Dực lúc trước gọi ta là “tiểu dã miêu” cũng không phải là không có lý, bởi vì mèo lúc gặp nguy hiểm, hay phản ứng như thế này.
Ta thừa nhận, Hiên Viên Dực là kẻ rất biết cách gây cảm giác áp bức cho người khác và sử dụng chiến thuật tâm lý, ta cố gắng ép nụ cười trên khuôn mặt trước sau không thay đổi. Trong tình hình gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây như thế này, phòng bị của kẻ nào bị đánh tan trước, kẻ đó sẽ thua cả ván này.
Hắn đi thẳng đến trước mặt ta, hơi thở nóng cháy lướt qua khuôn mặt đang khẽ nâng của ta.
Bỗng nhiên, thắt lựng của ta bị ôm chặt, lại bị ai đó kéo vào lòng nữa rồi. Cũng không biết vì sao, vừa ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên y phục của Hiên Viên Dực, thần kinh đang căng thẳng của ta phút chốc thả lỏng ra.
Cằm hắn nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu ta, động tác này làm ta nhận rõ sự chênh lệch về chiều cao giữa ta và hắn nên ta có điểm khó chịu, thế nhưng ta chỉ nhắm mắt hưởng thụ, dựa vào trong lòng hắn, dù sao thì thời khắc ấm áp như thế này rất hiếm thấy.
“Tiểu dã miêu, ta đã bắt được ngươi!” Giọng cười trầm thấp của hắn thật dễ nghe.
Tay Hiên Viên Dực tháo đai lưng của ta xuống, ta thật sự rất kinh ngạc, ta trước đây trêu cợt hắn như vậy, hắn dĩ nhiên còn có thể đối đãi ta ôn nhu như thế này.
Ta có điểm không dám tin tưởng nhìn hắn, trong lúc ta còn đang đờ ra, hắn đã để vô số dấu hôn trên trán, trên mặt, thậm chí cả trên môi.
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy cả người bị nhấc bổng lên — đương nhiên là đã bị hắn ôm. Mục đích dĩ nhiên là long sàng bên kia…
“Thế nào? Đầu lưỡi bị cắn rớt rồi sao? Không nói à?” Hiên Viên Dực đặt ta trên người, buồn cười nhìn ta rồi đem ngoại bào rộng thùng thình của ta,kéo xuống tới phần eo.
Cũng không cho ta thời gian nói chuyện, hắn xem ta như con cá ngoài biển mà lật người ta lại, bàn tay nóng ấm vuốt ve một trận loạn trên lưng ta, lời lẽ ấm áp không ngừng tuôn ra.
Khi ta nghe được hắn lẩm bẩm gì đó “Đáng tiếc cho làn da tốt như vậy”, trực giác biết có cái gì đó không ổn. Thế nhưng, ta không kịp phản ứng, đã bị hắn ôm chặt, hai chân mở ra ngồi trên đùi hắn, cùng hắn mặt đối mặt kề sát.
Tư thế quái dị này làm ta bất mãn, muốn giãy dụa thoát ra thì phát hiện, ngoài trừ phần cổ trở lên, nhưng bộ phận khác trên người ta đều không thể nhúc nhích.
Chết tiệt, hắn đã điểm huyệt ta!
Ngay sau đó, ta nghe được tiếng vỗ tay của Hiên Viên Dực, quay đầu lại, nhìn thấy một người dáng dấp như ngự y, xách theo một cái rương cồng kềnh tiến tới.
Hiên Viên Dực không đế ý đến ta đang bất mãn, hướng người tên “Phù Thiên” kia nói: “Ta muốn xăm đồ án ở chỗ này.”
Ta thất kinh, nhìn nam nhân kia tay run run mở rương ra, bên trong đều là ngâm châm các loại không cùng kích thước cùng các khay đủ màu sắc.
Ta đột nhiên quay đầu lại nhìn Hiên Viên Dực.
“Không sai, đúng như ngươi nghĩ.” Hiên Viên Dực cười xấu xa.
Tên đáng chết! Quả nhiên làm gì có cái gọi là hảo tâm!
Vừa lúc đầu ngân châm cách da ta còn có , mm, ta thét lên một tiếng thét có cường độ đủ để thổi bay nóc nhà, làm Phù Thiên bị giật mình, ngân châm trong tay rơi xuống đất.
Ta hơi chút thở dài, nghe được Phù Thiên run run thanh âm: “Thần bạo gan thỉnh cầu bệ hạ… Đồ án này, xăm trên người công tử đây, thật không thích hợp…”
Tuy ta không rõ ý tứ của hắn, nhưng ta có cảm giác cái hắn nói không phải là thứ nho nhỏ bình thường.
“Lớn mật! Trẫm không lẽ còn phải chờ ngươi đồng ý!”
“Thần không dám!” Phù Thiên vã mồ hôi lạnh, lập tức quỳ xuống, sau đó lại chọn lựa ngân châm, hít sâu một hơi, vén tay áo châm thẳng vào lưng ta.
Ta chưa bao giờ chịu đựng khổ sở da thịt như thế này! Ngân châm lần lượt đâm vào làn da lưng mẫn cảm, ta lúc đầu còn thét chói tai, sau đó thì bắt đầu mắng chửi, ân cần đem mười tám đời tổ tông của Hiên Viên Dực ra hỏi thăm, hỏi đủ để hắn trảm cái đầu ta n lần, sau cùng thì đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, ta chỉ có thể thở dốc, không còn sức lực dư thừa để nói.
Mồ hôi trên trán ta theo mặt chảy xuống cổ, Hiên Viên Dực cứ say mê mà liếm chúng. Ta thở hổn hển, nhìn vẻ mặt của tên khốn nạn kia, oán hận cắn cho hắn một miếng trên bờ vai.
Ngân châm không ngừng múa sau lưng ta, mỗi lần lên xuống đều làm lưng chảy máu, Phù Thiên đang trong lúc tiến hành xăm đồ án lớn như vậy, đầu cũng đầy mồ hôi, hắn không ngừng đổi châm, trám thuốc nước lau đi máu đang không ngừng chảy ra. Sau năm lần châm, ta chống đỡ không được, rơi vào hôn mê, vai của Hiên Viên Dực cũng bị ta cắn cho máu thịt lẫn lộn, thì đồ án đã hoàn thành.
Sau khi Phù Thiên lui ra, ta run run thở hổn hển, bởi vì kích thích đau đớn chợt giảm, hàm răng ta cũng không còn khí lực mà cắn Hiên Viên Dực.
Ta buông bờ vai của hắn ra, hắn cũng giải khai huyệt đạo của ta, đáng tiếc, dù bây giờ ta không bị điểm huyệt, cũng không còn sức mà nhúc nhích.
Hiên Viên Dực lấy tay lau đi vết máu của hắn trên khóe miệng ta, rồi cường bạo hôn.
“Lân Nhi, coi như đây là hình phạt cho trò đùa dai của ngươi lúc trước, tính thế coi như cũng rẻ lắm rồi.” Hiên Viên Dực mân mê tóc của ta.
“Rẻ cái đầu mẹ nhà ngươi!” Tuy rằng ta rất muốn đem câu chửi tục đó ra, thế nhưng một kẻ thường ngày không sợ trời không sợ đất như ta, lúc này thật sự đang khiếp đảm.
Sau một lúc thấm thía “cực hình” hình xăm, đang muốn nhắm mắt lại hảo hảo ngủ một giấc, ta phát hiện Hiên Viên Dực đang cởi quần áo.
Ta thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi mình!
“Uy! Người đang làm cái gì vậy? Ta muốn nghỉ ngơi!” Ta khóc không ra nước mắt nói.
“Trẫm chưa nghỉ ngơi, mà kẻ ‘thị tẩm’ như ngươi có tư cách mà nói buồn ngủ sao?” Hiên Viên Dực vẻ mặt xấu xa ghé vào giường.
Hắn hơi nâng thắt lưng của ta lên, ngoại bào lúc nãy còn ở phần eo giờ đã bị cởi hết. Ta bất đắc dĩ nhìn đống y phục nằm dưới đất, có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại…
“………Ân………………Ô……………”
Ta đã rất cố gắng kiềm chế, không thể phát ra cái loại âm thanh không có tiền đồ như thế này được. Thế nhưng…
“Ngươi không vào được thì đừng vào nữa…… Chỗ đó của ngươi sao lại lớn như vậy…… Đau muốn chết…………”
Hai tay đặt trên thân thể ta có điểm nhấc lên, ta khó khăn xoay cổ rồi xoay thân thể lại, khẩn cầu cái kẻ đang “đi mở đường” ở sau lưng ta.
Thân thể hiện tại của ta có lẽ không thích hợp làm loại chuyện này, mặc dù ta đã cố gắng thả lỏng cơ thể, nhưng mà kết quả vẫn là — đau muốn chết! Hiên Viên Dực cũng không thấy dễ chịu gì hơn.
Hắn cau mày, lui ra ngoài rồi quay người xuống giường.
Ta đang trong bụng mừng thầm vì đã tránh được thì hắn giống như ma quỷ, xuất hiện lần thứ hai.
Ta thở dài, nằm như con cá chết, dời ánh mắt từ người hắn vào trong giường — Yêu mà như thế này thì chết toi nó rồi!
Hậu huyệt cảm giác một trận lạnh lẽo, ta biết hắn lại đang xoa cái gì vào đấy. Dù sao thì sớm muộn cũng phải thích ứng hắn, hơn nữa như vậy cũng có thể giảm thống khổ của ta, ta cũng chẳng quan tâm nữa.
Thế nhưng sau khi Hiên Viên Dực bôi dược cho ta xong, hắn chỉ ngồi ở bên giường nhìn ta, không có động tĩnh gì hết.
Đến lúc ta tức khí thì bỗng nhiên, thân dưới như bị ai cầm lửa đốt, nhiệt nóng bỏng tràn ra toàn thân…
Ta lăn lộn ở kỹ viện lâu như vậy, lập tức minh bạch hắn vừa bôi thứ gì vào người ta!
“Chết tiệt…… A………” Dục vọng cả người đang gào thét muốn bộc phát ra nhưng lại không thể. Mắt dần mất đi tiêu cự, ý thức cũng hỗn loạn lộn xộn.
Trong lúc đầu vẫn còn sót lại chút ý thức, ta hai mắt đẫm nước mơ hồ nhìn Hiên Viên Dực nói: “Chết tiệt…… Không…… Đừng nghĩ sẽ làm ta cầu ngươi……”
Hiên Viên Dực bắt đầu vừa hôn vừa mút vai ta, tay không ngừng kích thích chỗ mẫn cảm của ta. Sau đó hằn dùng tiếng nói khàn khàn, vừa gợi cảm vừa lạ lẫm, chứa đầy dục vọng nói với ta:
“Bảo bối, ngươi sẽ phải cầu ta — chỉ là, không phải cầu ta nhanh bắt đầu, mà là cầu ta nhanh kết thúc……”
Cả buổi tối đó, ta không ngừng bị hút vào trong biển sâu dục vọng…