Chinh Chiến

chương 134: con bướm, con sâu cái kiến cũng là sinh mạng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau ót Trương Thế Nhân không có mắt, hắn đương nhiên không biết nguy cơ ở sau lưng.

Cái côn kia lấy thế ác liệt nhất đập xuống lưng hắn. Nếu như cây côn này thật sự đập vào người Trương Thế Nhân, khẳng định Trương Thế Nhân lập tức sẽ mất đi sức phản kháng.

Chỗ đáng sợ của Phù Sư là ở thủ đoạn chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành đòn công kích khiến người khó lòng phòng bị. Mà bởi vì Phù Sư rất thưa thớt, cho nên rất khó phán đoán thực lực chân thật của bọn họ.

Không giống với sự phân chia rõ ràng trong đẳng cấp của võ giả, khó có thể phán đoán được chuẩn xác thực lực của Phù Sư. Tuy rằng dựa theo phẩm cấp của võ giả, người ta cũng chia Phù Sư thành chín phẩm khác nhau. Song bởi vì thủ đoạn của Phù Sư thiên kì bách quái, khó tránh khỏi có hiện tượng tương sinh tương khắc. Thế nên một Phù Sư Ngũ Phẩm am hiểu hệ Thổ vẫn có thể đánh bại một Phù Sư Lục Phẩm am hiểu hệ Thủy.

Dựa theo lý giải như thế, Phù Sư sử dụng Hỏa Phù là đối tượng khó nhai. Và loại Phù Sư khó giải quyết nhất cũng chính là loại Phù Sư hiếm thấy nhất: Phù Sư hệ Kim.

Thôi Bình Châu chuyên hệ Thổ.

Nghe nói Phù Sư hệ Thổ tu hành đến cảnh giới Cửu Phẩm thì có thể mượn nhờ địa thế mà tạo ra mấy trăm người đá khổng lồ. Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết. Ít nhất cho tới bây giờ, trên lãnh thổ Đại Nam còn chưa xuất hiện một Phù Sư đạt tới cảnh giới Cửu Phẩm.

Phù Sư có thể cảm nhận nguyên khí thiên địa được coi là nhập môn. Có thể vận hành nguyên khí thiên địa trong cơ thể được coi là Nhất Phẩm. Có thể thi triển ra bất kỳ một loại Phù Đạo nhỏ yếu nào thì được xem là Nhị Phẩm. Nhìn Thôi Bình Châu thi triển ra thủ đoạn hóa côn thì có thể kết luận cảnh giới của hắn thấp nhất là Phù Sư Tứ Phẩm.

Trương Thế Nhân chưa từng chiến đấu với Phù Sư, hắn không có nhìn thấy trận chiến mà Nguyễn Văn Dũng giết chết Ngô Bồi Thắng. Tuy hắn nghe nói rằng trên thế gian có loại nhân vật nghịch thiên là Phù Sư, nhưng hắn vẫn cảm thấy có lẽ phần lớn lời đồn đãi đều là gạt người. Tuy hắn cũng biết đã tới cái thế giới này rồi thì sau này không có chuyện gì là không thể phát sinh, cũng biết nơi đây cùng với thế giới quen thuộc trước kia của hắn là hai khái niệm. Nhưng hắn vẫn cảm thấy loại người Phù Sư này có chút khuếch đại rồi, tựa hồ không nên xuất hiện ở bất kỳ một cái thế giới chân thật đang tồn tại nào.

Đây là quan điểm cố hữu, muốn thay đổi thì còn cần có thời gian.

Trương Thế Nhân vẫn lui, quyền của Thôi Bình Châu vẫn nhanh chóng đến tình trạng làm cho người ta líu lưỡi. Cái loạt quyền ảnh như mưa to gió lớn, cái loạt quyền làm người khó có thể phân biệt cái nào là hư ảnh, cái nào là chân thật khiến Trương Thế Nhân nhất nhất ra tay chặn tất cả quyền ảnh.

Chỉ là muốn làm được điều này thì cần tập trung toàn bộ tinh thần, hắn như thế nào có thể cảm nhận được nguy cơ ở phía sau lưng?

Vậy nên Thôi Bình Châu xác định hắn đã thắng chắc.

Hắn không muốn giết Trương Thế Nhân. Không nói đến quy củ tỷ thí của Kinh Võ Viện là không cho phép làm tổn thương tính mạng con người, chỉ nói đến việc bệ hạ vẫn còn đang để ý đến Trương Thế Nhân thôi cũng đã làm cho Thôi Bình Châu không dám hạ sát thủ.

Vì vậy mặc dù cây côn kia của hắn lấy thế ác liệt đánh xuống, song nó không có mang theo uy lực khiến người mất mạng. Chẳng qua nếu như Trương Thế Nhân ngạnh kháng một côn này thì… phun một ngụm máu là tất nhiên.

Chỉ cần sau lưng Trương Thế Nhân trúng một côn này, với tốc độ xuất thủ của Thôi Bình Châu, hắn biết hắn có thể lập tức khống chế Trương Thế Nhân.

Nói một cách tương đối, bắt giữ càng thể hiện ra ưu thế hơn đánh bại.

Ở một khắc khi côn đánh xuống, Thôi Bình Châu không tự chủ được nhếch miệng cười.

Sau đó nụ cười của hắn chợt cứng đờ, biểu lộ vốn đắc ý biến thành kinh ngạc.

Hắn phát hiện trong mắt Trương Thế Nhân lóe ra một tia ánh sáng đỏ đặc biệt tươi đẹp, sau đó cả thân hình Trương Thế Nhân đột nhiên mất đi tung tích.

Nếu như nói tốc độ ra quyền của Thôi Bình Châu còn có thể dùng mắt thường nhìn thấy hư ảnh, vậy thì tốc độ biến mất của Trương Thế Nhân là thứ mắt thường không thể theo kịp.

Trương Thế Nhân không cảm nhận được nguy hiểm sau lưng, nhưng hắn nhìn thấy sự vui vẻ trên khóe miệng Thôi Bình Châu.

Chỉ ở trong cái nháy mắt ấy, bắp thịt hai chân hắn lập tức kéo căng. Nếu có người sờ vài hai cái chân, nhất định sẽ kinh ngạc khi phát hiện bắp thịt hai chân của hắn còn cứng rắn hơn nham thạch!

Trên nửa đường đi tới thành Thanh Long, khi nói chuyện trên trời dưới giếng với Đại Khuyển, hắn đã từng nói qua như vậy. Nhưng Đại Khuyển không hiểu, mà Trương Thế Nhân cũng lười đi giải thích.

Nhà khoa học nói người bình thường có thể sử dụng lực lượng cực kỳ bé nhỏ của sức mạnh lớn nhất mà cơ bắp có thể bộc phát. Nếu như dồn cơ bắp toàn thân về một nơi, tiến hành dùng sức, chắc chắn có được lực lượng đập bay mấy nghìn kí lô.

Thân thể Trương Thế Nhân bây giờ quỷ dị đến nỗi chính hắn đều không hiểu rõ lắm. Nhưng hắn vẫn biết rõ, từ khi rời khỏi thành Gia Trang, cơ thể của hắn càng ngày càng cường tráng.

Đã có hai lần hắn đau đớn đến bất tỉnh, mà mỗi khi tỉnh dậy sau hôn mê, Trương Thế Nhân đều cảm thấy thân thể thay đổi một ít, cảm thấy nó trở nên càng cường đại hơn.

Hắn chưa từng triển lộ cực hạn của mình ở trước mặt người khác, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu rằng hắn không có nếm thử cực hạn của mình ở trong bóng tối.

Khi nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Thôi Bình Châu, Trương Thế Nhân lập tức làm ra phản ứng. Trong đầu hắn mới có ý nghĩ, thân thể đã hành động tức thì. Đây là khác biệt lớn nhất của hắn với người bình thường, mỗi lần tỉnh lại sau hôn mê, Trương Thế Nhân đều phát hiện phản ứng cùng tốc độ của hắn nhanh hơn trước kia một chút.

Hắn không biết đây là do thủ đoạn của Trung Thân Vương Dương Kỳ, hay là do cơ thể của hắn vốn đã quái dị. Đương nhiên, hắn cũng từng nghĩ tới việc nếu là cái thứ hai thì miễn cưỡng có thể giải thích được vì sao có người đuổi giết hắn, và tại sao phải có người bảo vệ hắn.

Đã từng có một cái suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Trương Thế Nhân, ngay cả chính hắn cũng không muốn đối mặt với cái suy nghĩ này lần nữa.

Hắn lo lắng hắn là một vật thí nghiệm của một gã đầu trâu có thực lực cực kỳ cường đại nào đó.

Mỗi khi trời tối, đến lúc tĩnh mịch, loại suy nghĩ này càng rõ ràng, và vì thế, càng làm người sợ hãi. Ngẫm lại, nếu như một người là do người khác chế tạo ra, hoặc cải tạo ra, mà người này đến lúc trưởng thành mới nhận ra, đây là một chuyện có bao nhiêu kinh khủng?

Trương Thế Nhân vẫn luôn quan sát thân thể mình, vẫn luôn lo lắng loại thể chất khác biệt người khác của hắn có cái tai hại gì hay không. Ví dụ như một ngày nào đó, hắn đột nhiên chết đi mà không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước.

Thật ra… Người từng chết một lần liền sợ chết hơn người bình thường một ít.

May mắn, từ lúc thân thể hắn bắt đầu xuất hiện biến hóa tới nay, Trương Thế Nhân không có cả thấy chỗ nào không tốt… Trái lại, thân thể này vẫn dùng tốt.

Trương Thế Nhân biến mất ở ngay trước mặt Thôi Bình Châu.

Khi không còn thấy Trương Thế Nhân, Thôi Bình Châu thấy cây côn do hắn thi triển Thổ Phù tạo thành. Mà cây côn kia chính là đang nhanh chóng giáng xuống.

Trương Thế Nhân đột nhiên biến mất, thế là cây côn này đập về phía Thôi Bình Châu.

Thôi Bình Châu lập tức dừng đánh quyền lại, sau đó hai tay dùng một loại tốc độ nhanh không hợp thói thường vẽ ra một cái Đạo Phù. Vừa vẽ phù, thân thể hắn đồng thời lui về phía sau.

Trong lúc hắn lui về phía sau, cây côn kia bỗng nhiên tan rã, hóa thành mấy chục cái gậy gộc nhỏ hơn, sau đó bắn về bốn phía như mũi tên rời cung.

Chúng cơ hồ bao trùm tất cả các phương hướng, ngoại trừ chỗ Thôi Bình Châu đang đứng.

Tất cả các cây gậy nhỏ như mưa tên bắn ra ngoài, nhưng Thôi Bình Châu không có nghe được tiếng người bị thương. Hắn hơi kinh ngạc một chút, rồi sắc mặt biến đổi ngay tức khắc.

Thân hình hắn vẫn không dừng lại, mà bỗng nhiên thay đổi phương hướng, ý định nghiêng người né tránh.

Nhưng mà… vẫn đã chậm nửa nhịp.

Trương Thế Nhân ở ngay sau lưng hắn.

Một cước đá xéo.

Từng tiếng gió rít vang lên, cước nọ hung hăng đập vào sau lưng Thôi Bình Châu. Một cước này có lực mạnh và trầm, Thôi Bình Châu chỉ kịp rên khẽ một tiếng thì thân thể đã bay thẳng ra ngoài.

Lúc hắn còn chưa rơi xuống, Trương Thế Nhân lại đuổi theo phía sau.

Trương Thế Nhân đưa tay ra, bắt được vạt áo của Thôi Bình Châu, thân thể hơi nghiêng về phía sau để giảm đi quán tính đang bay của Thôi Bình Châu. Sau đó hắn dùng cánh tay còn lại nhấc cả cơ thể của Thôi Bình Châu lên cao.

Thiếu niên, dùng một cánh tay nhấc đối thủ lên cao, cử động quá chói mắt.

Tất cả mọi người đang xem cuộc chiến đều nín thở. Di Thân Vương Dương Dận mở to hai mắt mà nhìn, dường như là không thể tin chuyện đang xảy ra là sự thật. Vô luận thế nào hắn cũng không ngờ đến việc một kỳ tài song tu Phù – Võ lại có thể bị bại.

Vào một khắc khi Thôi Bình Châu triển lộ ra thuật Phù, địa vị của hắn ở trong nội tâm của rất nhiều người đã tăng lên một tầng. Những người vốn xem trọng Trương Thế Nhân cơ hồ đều thay đổi ý nghĩ.

Dù sao, trong suy nghĩ của phần lớn người, một kẻ không có tu hành được như Trương Thế Nhân, dẫu thân thể mạnh mẽ và võ nghệ cao cường thì cũng sẽ không phải là đối thủ của Phù Sư. Huống chi người Phù Sư này còn có tu vị võ đạo rất mạnh.

Song biến hóa trên võ đài sao mà nhanh quá. Trước đó mọi người đang kinh ngạc, khó có thể tự kiềm chế lòng ngưỡng mộ. Vậy mà trong chớp mắt, bọn họ đã sa vào một cái kinh ngạc khác. Thế là ở thời điểm kinh ngạc lần hai, họ có chút hơi choáng cùng ngơ ngơ.

Dương Dận thấp giọng hô lên lần thứ hai, hình như sự kinh ngạc này còn nhiều hơn sự kinh ngạc khi biết Thôi Bình Châu là Phù Sư.

Ở trên toàn bộ Điểm Tướng Đài, không có mấy người có thể mặt không đổi sắc. Chu viện trưởng tự nhiên là một cái trong số đó, Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung và Đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu cũng là hai cái trong số đó. Mà trong hai người còn lại, nữ giáo sư Khâu Dư là một người. Nàng an tĩnh cúi đầu đọc sách, dường như không có chú ý tới sự biến hóa trên võ đài.

- Ta thua.

Bị Trương Thế Nhân nhấc lên không trung, sắc mặt Thôi Bình Châu hơi trắng bệch, nhưng hắn lại cảm thấy mặt mình có chút bị bỏng.

- Đa tạ.

Trương Thế Nhân hạ tay, đặt Thôi Bình Châu xuống đất, nhét hắn lún vào trong đất như là đang cấy lúa. Thôi Bình Châu ôm quyền, sau đó nhanh chóng rời đi. Hắn không có nói thêm câu nào, thậm chí không có liếc nhìn Trương Thế Nhân.

Trương Thế Nhân có thể hiểu được tâm tình lúc nay của Thôi Bình Châu, nhưng hắn không có đồng tình với loại thất bại này.

Tốc độ chấm dứt tỷ thí của hắn và Thôi Bình Châu hơi nhanh một chút, những cặp thí sinh khác vẫn còn đang đánh. Trương Thế Nhân im im lặng lặng đứng ở một bên mà xem những người kia đối chiến, ánh mắt chăm chú. Hắn rất nghiêm túc quan sát phương thức xuất thủ của người khác, sau đó yên lặng nhớ kỹ.

Trên Điểm Tướng Đài, Di Thân Vương Dương Dận nhìn người thiếu niên kia mà bỗng nhiên cười cười. Cũng không biết hắn ta nghĩ tới điều gì, ánh mắt hắn hơi lộ ra thần thái khác thường, nhưng chỉ lóe lên tức thì.

Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu ngồi ở bên cạnh dường như là cảm nhận được cái gì, theo bản năng nhìn hắn một cái, sau đó khẽ nhíu mày.

Nhưng rất nhanh, sự chú ý của Hoài Thu đã bị người khác hấp dẫn.

Trên giáo trường lại có hai người phân ra thắng bại.

Ngu Khiếu chắp tay đứng ở một bên, không có đi nhìn đối thủ bị hắn đánh bại. Hắn có chút nghiêng đầu nhìn về phía Trương Thế Nhân, hai đầu lông mày tựa hồ xoắn lại, như có chuyện gì khiến hắn do dự.

Sau khi Trương Thế Nhân thắng Thôi Bình Châu không đến ba mươi giây, Ngu Khiếu cũng đã chấm dứt tỷ thí. Đối thủ của hắn rất mạnh, nhưng đứng trước mặt Ngu Khiếu thì lại hoàn toàn không có chút sức hoàn thủ. Hai phút đầu Ngu Khiếu vẫn luôn phòng ngự, thậm chí đều bị đối thủ bức lui về sau như Trương Thế Nhân. Song sau đó hắn chỉ ra tay một lần thì lập tức khống chế được đối thủ thoạt nhìn vẫn còn hùng hổ dọa người kia.

Một giây sau khi đối thủ của hắn ngã xuống đất, gã ta mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Gã biết sở dĩ Ngu Khiếu vẫn luôn phòng ngự và lui về phía sau là do hắn muốn quan sát chiêu thức xuất thủ của gã.

Cho nên gã có chút căm tức, có chút hận.

Một người nam nhân có tâm huyết cảm thấy mình bị người khinh thường, trong nội tâm chắc chắn sẽ không thoải mái.

Người thứ ba chấm dứt đối chiến là Bùi Sơ Hành, hắn chỉ chậm hơi Ngu Khiếu khoảng mười giây đồng hồ.

Người thứ tư chấm dứt đối chiến là Tạ Phù Diêu. Thoạt nhìn hắn dường như cố hết sức, thân thể có chút cong, ngực vẫn còn phập phồng với biên độ lớn. Sau khi hắn mở to miệng thở dốc, hắn ngồi thẳng lên, phát hiện cái thiếu niên Trương Thế Nhân đang nhìn mình.

Tạ Phù Diêu hướng về Trương Thế Nhân cười cười, sau đó xoay người đi về một bên nghỉ ngơi.

Hình như hắn không muốn tiếp tục đánh tiếp.

Cùng lúc đó, Ngu Khiếu chậm rãi đi về phía Trương Thế Nhân.

Cách thành Thanh Long ba dặm, trên con đường chính, người đi đường nối liền không dứt. Trong có trà phố đều có rất nhiều người đang nghỉ ngơi. Giá một bát trà lớn ở đây rất rẻ, ở dưới thời tiết nắng nóng, người đi đường có thể dùng giá rẻ mà uống được một chén trà lạnh thì đó cũng là một chuyện rất thoải mái.

Một người mặc quần áo màu lam ngồi trong một trà phố. Thiếu phụ này đưa tay nâng lên chén trà. Nàng vừa uống trà vừa quan sát thành Thanh Long rộng lớn.

Nàng hẳn không phải là đến thành Thanh Long lần đầu tiên, bởi vì trên mặt nàng không có sự khiếp sợ cần có khi đứng trước một tòa hùng thành.

Có chăng chỉ là hoài niệm.

Ông chủ quán chè bị dung mạo xinh đẹp của người thiếu phụ hấp dẫn, thỉnh thoảng liếc trộm về phía này. Người vợ của hắn thật sự không nhịn được, thò tay nhéo lỗ tai của hắn một cái. Hắn bị đau, gào lên như con heo đang bị chọc tiết.

Người đi đường nghe vậy thì lập tức nhìn sang, sau đó cười ầm ầm.

Ông chủ quán liên tục xin tha thì vợ hắn mới buông tay ra. Mặc dù đỏ mặt tía tai, nhưng hắn lại nhìn về chỗ có người phụ nữ xinh đẹp kia theo bản năng. Thế nhưng hắn liền phát hiện người nữ nhân kia đã không thấy đâu, trên mặt bàn xuất hiện mấy đồng tiền.

Núi Thần Tuyền.

Trác Bố Y lập tức cảnh giác, sắc mặt Hạc Lệ đạo nhân đầy nghiêm túc.

Một lão tăng mặt tăng y màu xám, khoác thêm lên người một bộ cà sa óng ánh màu vàng kim hiện ra trước mặt bọn họ. Mặt mày lão hiền lành, sắc mặt tường hòa. Lỗ tai của lão quá lớn một chút, vành tai gần như sắp rủ xuống tới cằm rồi. Thoạt nhìn thì lão khoảng sáu mươi tuổi, khuôn mặt rất tròn, không có râu.

- Các ngươi buộc ta đi ra, ta liền đi ra.

Hắn nhìn nhìn Trác Bố Y cùng Hạc Lệ đạo nhân, khẽ lắc đầu, thở dài:

- Đáng tiếc, ta chỉ muốn dẫn người đệ tử bất thành khí này về Đại Tuyết Sơn, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được phải xuất thủ. Ai… Con bướm, con sâu cái kiến cũng là tính mạng, các ngươi chẳng quý trọng chút nào, tội gì?

Truyện Chữ Hay