Sáng sớm hôm sau.
Trong hoàng cung Thương Long.
Vô số đại thần đại tướng dẫn con nối dòng ưu tú nhất của mình tiến vào hoàng cung.
Hôm nay là đại điển sắc phong trọng đại nhất của vương triều Thương Long, có vạn quan vào cung nên có rất nhiều cơ hội để thăng quan tiến tước.
Mà lúc này ở ngoài hoàng cung, ba bóng người xuất hiện trong tâm mắt của rất nhiều người, khiến vô số đại thần thế tử chú ý.
"Tham kiến đại tướng trấn quốc Diệp tướng quân!" Có tiếng chào liên tục vang lên.
Tuy mọi người đều biết sau hôm nay Diệp Hạo Thiên không còn là đại tướng trấn quốc, nhưng ít ra hiện tại vẫn còn giữ chức, bởi vậy họ phải nể mặt ông.
Diệp Hạo Thiên cũng không để ý tới những người này vì rất rõ vẻ mặt đáng ghê tởm của họ, ông đi thẳng về hướng cổng lớn hoàng cung."Hống hách cái gì? Sau hôm nay hắn không còn là đại tướng trấn quốc của Phong Vân Thương Long, nhất định là
Nguyệt Quan tướng quân nắm giữ vị trí này."
"Hừ, hắn chỉ có thể đắc ý một thời gian nữa thôi, sau buổi trưa là lúc hắn ngã khỏi vương tọa."
"Đáng tiếc lại sinh ra một nhi tử không được tích sự gì."
Lúc này ở cách đó không xa có một tiếng nói hùng hồn vang lên.
"Diệp Hạo Thiên tướng quân, không ngờ ngươi còn sốt ruột hơn ta."
Tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn lại, các đại thần dồn dập tránh ra, người nào cũng cung kính khom người chào.
"Thần bái kiến Nguyệt Quan đại tướng, Thánh Tử Nguyệt Vô Nhai."
Đãi ngộ này thật là khác biệt một trời một vực so với Diệp Hạo Thiên.
Diệp Hạo Thiên dừng bước, Nguyệt Quan và Nguyệt Vô Nhai phía sau chậm rãi đi tới.
Nguyệt Quan nhìn Diệp Hạo Thiên, trên mặt hiện ra nụ cười gần và nói: "Diệp tướng quân, những năm qua phải cảm ơn ngươi dẫn dắt, bằng không ta không thể ngồi vào vị trí hiện tại"
Ánh mắt Diệp Hạo Thiên hơi lạnh: “Vị trí nào?"
Nguyệt Quan cười nhạt một tiếng và nói: "Xem ra Diệp tướng quân không nhạy bén gì cả, lẽ nào Diệp tướng quân không biết đêm qua thái thượng hoàng mời ta và khuyển tử Vô Nhai cùng Bắc Băng Tinh Hoàng đi đến dạ yến?"
Diệp Hạo Thiên nhướng mày lên, đanh giọng mà nói: "Vậy thì thế nào?"
Nguyệt Quan cười lắc lắc đầu, có vẻ cực kỳ khinh bỉ: “Xem ra Diệp tướng quân có điều không biết, chúng ta được thái thượng hoàng mời đến, chẳng lẽ Diệp tướng quân không biết là vì sao à?"
"Cho nên Nguyệt Quan đại tướng cảm thấy mình ngồi chắc vị trí đại tướng trấn quốc rồi sao?" Một giọng nói lạnh như băng bỗng vang lên.
Tiếng nói này vừa vang lên thì rất nhiều người đều biến sắc.
Bởi vì câu nói này không phải là Diệp Hạo Thiên nói, mà là Diệp Tu đứng bên cạnh Diệp Hạo Thiên!
Tên này dám dùng thái độ đó để nói chuyện với Nguyệt Quan!
Ánh mắt sắc bén như kiếm của Nguyệt Quan đảo qua người Diệp Tu, không khỏi miệt thị bật cười: “Ngươi cảm thấy thế nào?"
Diệp Tu nhìn chằm chằm Nguyệt Quan, Nguyệt Quan là cường giả Tinh Vương tầng chín đỉnh cao, đối mặt với ánh mắt của cường giả như vậy thì người thường căn bản không dám đối diện, nhưng Diệp Tu lại không dao động chút nào.