Chín Vị Tiên Nữ Xinh Đẹp Của Tôi

chương 17: sao có thể như vậy được chứ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tạ Sư còn chưa dứt lời, ngay lập tức đã phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân hình cao lớn liền ngã nhoài ra đất.

Vẻ mặt vốn đang chờ xem kịch hay của đám người đột nhiên thay đổi hẳn, trong lòng không nhịn được bắt đầu run lên bần bật.

Sao có thể như thế được?

Chỉ nhìn thấy Diệp Tu vẫn giữ nguyên tư thế xuất chiêu, dưới chân hắn chính là Tạ Sư vẫn còn đang phun ra máu, toàn thân co giật, trông cực kỳ thống khổ.

Đám người nhất thời trợn tròn mắt, ai có thể ngờ rằng tên tiểu tử mới hôm qua còn bị bọn họ cười nhạo là phế vật, thế mà hôm nay chỉ bằng một quyền đã có thể đánh Tạ Sư bất tỉnh.

Lốp bốp!

Diệp Tu nhẹ nhàng phủi tay rồi đứng chắp tay sau lưng, nhấc chân lên giãm thẳng lên người Tạ Sư.

“Đúng rồi, chính là ngươi xong đời rồi, kế đến thì ngoan ngoãn nằm trên giường vài tháng đi nhé.”

Nói xong, Diệp Tu liền tiến vào Thiên Nguyên bảo tháp.Cả đám người như chết lặng, nhìn bóng lưng tiêu sái bước đi của Diệp tu, khóe miệng chợt co rút không ngừng, ai cũng biết Tạ Sư vốn đã đạt được 30 vạn cân sức mạnh, thế nhưng vừa rồi Diệp Tu lại không hề xuất bất kỳ tinh lực nào, lại có thể dễ dàng hạ gục hắn ta chỉ bằng một cú đấm.

Sao có thể như vậy được chứ?

Không phải hôm qua Diệp Tu còn bị đuổi ra ngoài vì tinh nguyên cấp một à, làm sao có thể lợi hại như vậy được?

Mạc lão đứng từ xa mỉm cười đầy ẩn ý, đối với thánh tử mà nói đám người này chỉ là phế vật mà thôi.

Khi Diệp Tu bước vào cánh cửa khổng lồ, liền nhìn thấy trên giá sách chất đầy những cuốn sách tinh xảo, hiển nhiên đó chính là bí kíp võ công.

Diệp Tu không khỏi cảm thán trước sự đồ sộ của Thánh cung Thiên Nguyên, không hổ danh từng là thánh địa, cho dù bây giờ đã dần suy tàn nhưng bí kíp võ công vân nhiều vô số kể.

Diệp Tu tiếp tục bước về phía trước thì chợt có một lão nhân tóc bạc phơ đang ngồi trước cái bàn đen, giọng đanh thép nói: “Đứng lại, mau giao linh bài đệ tử ra đây, thì mới có thể vào trong Thiên Nguyên bảo tháp.”

Diệp Tu mỉm cười, sau đó lật bàn tay lại, đưa ra một tấm linh bài màu trắng vào tay lão nhân.

Lão nhân nhìn qua thì nhận ra đó là tấm linh bài bình thường nhất của đệ tử ngoại môn, nhưng khi nhìn thấy tên được viết trên đó thì đôi mắt đục ngầu của ông hiện lên một tia sáng.

“Ngươi chính là Diệp Tu ngày hôm qua đã phá giải được Cửu Tinh Thiên Nguyên Trận đó à?”

“Chính là đệ tử.” Diệp Tu mỉm cười.

Haiz, lão nhân nhẹ nhàng lắc đầu, khi nhìn thấy dáng vẻ tầm thường và lười nhác này của Diệp Tu, ông ấy không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho một thiên tài nghịch thiên như vậy.

Thế nhưng ông ấy cũng không nhiều lời: ^Vê sau cứ gọi ta là Cảnh Nguyên trưởng lão được rồi, ngươi là đệ tử ngoại môn, thì ở tầng một tìm bí kíp võ công nhé, đây đều là bí kíp cấp thấp của hoàng cấp, còn nữa đệ tử ngoại môn chỉ có thể chép ra, không được mang bí kíp ra ngoài.”

“Đi đi!” Nói xong, Cảnh Nguyên trưởng lão liền nhắm mắt lại.

Diệp Tu khẽ mỉm cười, ánh mắt lại lướt về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.

“Cảnh Nguyên trưởng lão, kỳ thật mấy kí kíp võ công ở đây không thích hợp với ta, ta muốn lên tầng hai, ngài thấy được không?”

Vừa nghe thấy những lời này, Cảnh Nguyên trưởng lão liền nheo mắt lại nhìn Diệp Tu: “Ngươi là đệ tử ngoại môn, chỉ có thể ở tầng một này thôi.”

“Hơn nữa, đừng quá vọng tưởng về bản thân mình.”

“Đệ tử ngoại môn thực sự không thể lên tầng thứ hai sao?” Diệp Tu tiếp tục hỏi.

Trước đó Mạc lão cũng đã nói với hắn, với thực lực hiện tại của hắn, bí kíp võ công hoàng cấp trung tầng ở tầng hai mới phù hợp nhất với hắn, vậy nên Diệp Tu làm sao có thể để vào mắt những bí kíp võ công ở tầng một.

Sắc mặt của Cảnh Nguyên trưởng lão tối sầm lại, thầm nghĩ não của tên tiểu tử này bị úng nước rồi sao? Với thực lực hiện tại của hắn e rằng còn không thể tu luyện được những kí kíp võ công ở tầng một, chứ đừng nói đến những bí kíp võ công ở tầng hai.

“Muốn đi lên cũng được thôi, nhưng lối lên đã được bày trí một kết giới, nếu như không có năm vạn sức mạnh, ngươi nhất định sẽ bị trọng thương.”

“Được, đa tạ trưởng lão, ta hiểu rồi.” Diệp Tu vốn chẳng thèm nghe Cảnh Nguyên trưởng lão nói hết, chạy thẳng một mạch lên tầng hai.

Cảnh Nguyên trưởng lão nhìn bóng lưng của hắn, âm thầm thở dài lắc đầu, rõ ràng là tài năng tốt như vậy nhưng đáng tiếc đầu óc lại có vấn đề.

Thôi bỏ đi, bỏ đi, là do ngươi tự mình quyết định như thế, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng có mà trách ai.

Truyện Chữ Hay