Chín Trăm Chín Mươi Chín Bước Đi

chương 30: hàn tử.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong đầu cô thoáng có một kế hoạch, hy vọng là dùng được, chỉ cần chạy xuống phòng siêu thị / dưới nhà là cô sẽ thoát.

Giờ chỉ cần làm Lâm Tuỳ Nhiên bị té choáng váng không đuổi theo kịp cô, chạy thật xuống tầng sau đó dùng thang máy xuống tầng G.

Đó chính là cánh cửa duy nhất của cô, nhưng kế hoạch là làm Lâm Tuỳ Nhiên bị thương để giảm tốc độ của anh ta, phải làm gì để anh ta bị thương hoặc choáng váng đây? Phải làm gì?

Nhìn Lâm Tuỳ Nhiên càng ngày càng tiến về phía cô, Âu Dương Uyên Ngôn ngày một hoảng sợ. Đầu óc thoáng đã trống rỗng, thậm chí còn xuất hiện loại suy chịu thua, bỏ cuộc phó thác chính mình cho số mệnh.

Giờ phải chạy! Lý trí yếu đuối vang vọng trong tim, Âu Dương Uyên Ngôn không nghĩ được nhiều thế nữa, Lâm Tuỳ Nhiên quá đáng sợ, cô không thể bình tĩnh ứng phó hay niệm tình thân khuyên nhủ được nữa, anh ta chuẩn bị đầy đủ như thế nhất định không thu tay.

Lâm Tuỳ Nhiên đến gần thô lỗ bắt lấy cánh tay trái của cô như trong lễ cưới của anh ta kéo đi về phía phòng cô, chỉ chờ có thế Âu Dương Uyên Ngôn nghiến răng đem điện thoại đập thật mạnh vào đầu Lâm Tuỳ Nhiên.

Anh ta kinh ngạc nhìn cô không tin được cô lại ra tay với mình, đôi mắt anh ta tối đi sắc lạnh đến đáng sợ. Đầu anh ta chảy máu làm nhoè đi đôi mắt phải, ngay khi Lâm Tuỳ Nhiên choáng váng đứng không vững cô đã chạy nhanh về phía cửa thoát hiểm.

Âu Dương Uyên Ngôn cắn răng chạy, lấy hết sức bình sinh chạy! Theo sau cô tiếng bước chân đàn ông rất nhanh nối tiếp cô, Tây Âu Dương Uyên Ngôn chưa kịp đặt lên cửa thoát hiểm tầng đã bị túm kéo mạnh lại.

Trong mắt Âu Dương Uyên Ngôn tràn đầy thất vọng, bất lực, thấy bại, đến vậy rồi mà cô vẫn không thoát được. Chỉ cần kéo cánh cửa này chạy thêm một đoạn nữa, chỉ một đoạn nữa...

Hy vọng le lói cứ thế bị dập tắt ngay trước mắt...

Một cái tát mạnh giáng trời không chút do dự dùng hết mười phần lực cả cơn tức giận của Lâm Tuỳ Nhiên khiến đầu óc Âu Dương Uyên Ngôn quay cuồng cả người té xuống đất, khoé môi chảy máu.

Lâm Tuỳ Nhiên ánh mắt hung ác, tàn nhẫn nhìn cô tay đưa vào túi lấy một vỉ thuốc bẻ ba viên nhét vào miệng tay bịt chặt miệng có thành công ép cô nuốt xuống.

Cảm giác viên thuốc có rát cổ họng rất đau khiến Âu Dương Uyên Ngôn ho khan một trận, sau Lâm Tuỳ Nhiên lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn kéo hai cô ra phía sau cột chặt lại rồi luồn xuống chân cô buộc chặt.

Sau đó vác Âu Dương Uyên Ngôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ lên vai đi lên tầng . Cái tát khiến cô mất toàn bộ sức phản kháng, má phải đau rát đến đang sợ.

Lần đầu tiên cô cảm thấy thất bại, mất niềm tin vào cuộc sống như vậy, nước mắt rất nhanh đã trào ra, khoé môi bị đánh đau đến muốn nói cũng rất khó khăn.

Âu Dương Uyên Ngôn bị vác lên vai, máu dồn xuống não khiến mắt cô nổ đom đóm, yếu ớt nói không ra hơi: "Thả... thả tôi đi... Thả tôi đi... Anh muốn cổ phần... hay tiền tôi đều sẽ đưa anh..."

Lâm Tuỳ Nhiên càng nhanh chân, dịu dàng vuốt ve phía sau đường cong của cô dịu dàng tỉ tê làm ngơ lời đề nghị của Âu Dương Uyên Ngôn: "Đừng lo, anh sẽ dịu dàng... Anh sẽ chịu trách nhiệm với em."

Nước mắt chặt nhiều hơn, tay cô siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, bất lực rơi nước mắt. Nam Cung Tử Hàn có như thế nào cũng chưa từng xuống tay đánh cô, làm hại cô, người đàn ông ấm áp như mùa xuân, mát mẻ như mùa thu ấy.

Dù kết hôn anh ấy vẫn tôn trọng cô, tôn trọng cảm giác của cô, dù không biết vì lý do gì anh lựa chọn ly hôn nhưng lúc này cô lại muốn nắm bàn tay to lớn ấm áp ấy, dựa vào bờ vai cứng cáp vững chắc của anh.

Lần này Âu Dương Uyên Ngôn sẽ dũng cảm nói cho anh biết, rời đi ba tháng cô vẫn không quên được anh, là anh đã chữa trị trái tim của cô thế nào, giúp cô cảm thụ sâu sắc giữ cố chấp và tình yêu ra sao, cô yêu anh nhiều đến chừng nào.

Phải, Nam Cung Tử Hàn "dạy" cô một bài học về sự cố chấp và tình yêu rất sâu sắc, rời đi rồi nhìn nhận mọi thứ cô mới phát hiện từ lúc bắt đầu chỉ một mình anh cố gắng còn bản thân cô luôn gắn mình vào vai trò "người bị hại bất cần" nên chưa bao giờ cô nghiêm túc bồi dưỡng đoạn tình cảm này.

Hồi còn nhỏ cô vì lời hứa kia vì chỉ là người kia mà cố chấp, theo thời gian cảm xúc đổi thay cô vẫn một mực cho rằng đó chính là "chung thủy" còn vì người kia mà đau lòng trong khi một tiếng chất vấn người ta về lời hứa năm đó cũng không thấy. Rõ ràng chỉ là một trò chơi trẻ con mà cô lại cố chấp vì cô nghĩ cuộc đời này cô đã định là phải có được nhưng hành động của Lâm Tuỳ Nhiên khiến cô muốn có mà không được vì vậy mới sinh ra loại cố chấp sai lầm này.

Chứ nếu là yêu thì chắc chắn không phải, khi rời xa Lâm Tuỳ Nhiên cô chỉ có sợ hãi và lạnh tâm không còn nghĩ đến những ký ức tốt đẹp như thể nó chưa từng tồn tại trong trí nhớ của cô khác hoàn toàn với khi ở bên Nam Cung Tử Hàn.

Bên cạnh Nam Cung Tử Hàn cô cảm thấy rất an toàn, ngay khi ngồi một ngày mà cô toàn nghĩ đến những ký ức đẹp, thậm chí cô còn tham lam muốn hơi ấm của anh nhiều hơn, dù thỉnh thoảng anh hỷ nộ vô thường nhưng cô vẫn bất giác cảm thấy đó như chất xúc tác trong cuộc sống muôn màu nó không khiến cô sợ hãi, lạnh tâm.

Nam Cung Tử Hàn rất nghiêm túc coi trọng cuộc hôn nhân này, đối với cô như người nhà mà chăm sóc, đối đãi, thậm chí còn quan tâm đến cảm nhận của cô, nếu không làm gì có người chồng nào gần hai năm không chạm vào vợ, cũng không nɠɵạı ŧìиɦ như anh.

Thậm chí anh còn đối tốt với người thân của cô, bảo vệ cô vì cô mà chống lại Nam Cung lão nhân gia, vì cô mà đối đầu với tập đoàn khác.

Vậy mà hôm qua khi thấy cô, ánh mắt Nam Cung Tử Hàn loé lên niềm vui thế mà vì nhìn thấy một màn không rõ cô lại xuống tay tát anh! Cô vậy mà lại đánh người đàn ông đã từng yêu cô, bảo vệ cô, nói chính xác hơn là cô hung hăng tự tát mạnh vào tim mình, tự làm bản thân bị thương đầm đìa máu tươi.

Nhìn niềm vui trong mắt anh biết mất như đốm lửa lụi tàn, khoé môi mím lại, ánh mắt đen hun hút chỉ một mực nhìn cô, lời đến miệng bị cô đánh ngang căn bản không nghe anh nói.

Nghĩ đến uất ức mà anh phải chịu khỏe mắt cô đã đẫm nước mắt, chắc chắn là em trai cô thiết kế để cả hai triệt để hiểu lầm nhau, để bây giờ khi cô gặp nguy hiểm sẽ không ai quan tâm đến sống chết của cô nữa, người đàn ông cô yêu nhất sẽ không đến bên cô nữa.

Xin lỗi, Hàn Tử, xin lỗi, là lỗi của em. Thành thật xin lỗi... Là em không tốt, không nhìn ra được tâm của mình làm anh tổn thương, là em bị mù rồi. Em chỉ hy vọng cái tát của em khiến anh triệt để thất vọng về em, sau đó... sau đó anh hãy quên em đi, kiếm người anh yêu nhất, là cô ta cũng được hay cô gái khác cũng được mà bắt đầu lại. Anh xứng được hạnh phúc, Hàn Tử, là em nợ anh!

Thuốc bắt đầu ngấm, cơ thể không còn chút sức lực đã bị vác lên lầu vào căn hộ cô. Lâm Tuỳ Nhiên đóng cửa từ sau đi vào phòng ngủ cô ném Âu Dương Uyên Ngôn lên giường.

Thần trí Âu Dương Uyên Ngôn mơ hồ, cảm giác có ngọn lửa thiêu cháy toàn thân, thân dưới ngứa ngáy kịch liệt, hai chân cô đè chặt vào nhau cọ xát qua lại, răng cắn vào lưỡi hy vọng có thể tỉnh táo nhưng thất bại cảm giác đau đớn rất nhanh bị nhấn chìm thay vào đó là ngứa ngáy, đáy mắt mơ hồ ẩm ướt, cả người cử động qua lại liên tục, hơi lạnh trên ga giường và gối khiến cô rất thoái mái liền nhích người đến những nơi lạnh hơn.

Lâm Tuỳ Nhiên nhìn phản ứng của cô rất hài lòng, cả người vì hành động của cô mà khô khốc. Thao tác dựng chân trụ và máy ảnh càng nhanh hơn, sau khi bấm vào video anh ta tiến về phía Âu Dương Uyên Ngôn, tay cởi từng chiếc khuy áo, nhẹ nhàng ngồi xuống giường.

Tay dịu dàng miết gò má cô, ánh mắt sáng rực, Lâm Tuỳ Nhiên tiến về phía cô tay thò vào trong áo thun rộng vuốt ve vùng bụng bằng phẳng, xúc cảm nhẵn nhụi tuyệt vời này khiến anh ta phát điên lên, tay vuốt ve lên trên men theo hình áσ ɭóŧ khiến hơi thở Âu Dương Uyên Ngôn càng nặng nề hơn, khàn giọng.

"Hàn... Hàn Tử... Hàn Tử cho em... Em muốn..."

Động tác của Lâm Tuỳ Nhiên sững lại, ánh mắt tức giận lao thẳng lên người cô tát cô một cái, tay xé nát áo thun rộng, hung hăng hôn cô, đầu lưỡi xông vào dây dưa tay dùng lực rất mạnh vân vê vùng ngực khiến Âu Dương Uyên Ngôn rất đau nhưng trái lại cũng rất thích thú.

Ánh mắt cô không biết thế nào mà nhìn người đang mạnh bạo phía trên thành Nam Cung Tử Hàn, nên càng nhẫn nhịn cơn đau cũng không kìm chế tiếng rên của mình như muốn cỗ vũ anh.

Lâm Tuỳ Nhiên dời xuống vùng cổ của cô cắи ʍút̼ để lại ấn ký liền nhanh chóng dời xuống vùng vai không kiêng kỵ hung ác cắn mạnh làm trong miệng tràn ngập mùi máu tanh của cô.

"Á......"

Tay Âu Dương Uyên Ngôn siết ga giường chặt lại hét lên, nhưng chính cảm giác đau đớn này khiến cô thanh tỉnh được một chút yếu ớt phản kháng muốn thoát. Ảo giác qua đi, người trước mặt là Lâm Tuỳ Nhiên chứ không phải Hàn Tử của cô.

"Tránh ra... thả tôi ra... Hàn Tử, cứu em..."

Lâm Tuỳ Nhiên đáy mắt mơ hồ còn sót lại chút ý trí của Âu Dương Uyên Ngôn cười vang: "Chẳng phải lúc nãy em còn muốn Nam Cung Tử Hàn làm em sao? Giờ nhìn ra là ai rồi? Em phải tỉnh táo chứ? Sao có thể trên giường hầu hạ chồng mình mà gọi tên thằng đàn ông khác được? Ngôn Ngôn hư hỏng như vậy, Tuỳ Nhiên ca ca phải dạy lại em rồi..."

Tay anh ta cố định chân cô kéo chiếc quần jeans ngắn xuống vuốt ve vùng chân láng mịn thô lỗ nhéo một, còn đánh mạnh vào mông cô khiến cô đau đớn hô hấp đua nhau thở kịch liệt.

Âu Dương Uyên Ngôn cảm thấy người mình nóng đến phát điên, thân ngứa trống rỗng muốn được lấp đầy, ấn đường chau lại trên chán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cả người trở nên nhạy cảm lạ thường, dù cho bị Lâm Tuỳ Nhiên mạnh bạo làm đau nhưng chỗ đó rất nhanh đã bị cảm giác thích thú nhấn chìm.

Trái với cơ thể đau nhức, phản ứng lạ lẫm làm cô sợ hãi, thanh âm khàn khàn chỉ lặp đi lặp lại kêu như chấp niệm trong tiềm thức: "Hàn Tử, cứu em... Hàn Tử..."

Lâm Tuỳ Nhiên nhìn cô đôi mắt đỗi dịu dàng cúi người xuống tai cô phát hơi nóng cắn nhẹ tay hung hăng nhéo mạnh lên ngực cô: "Ở đây là Tuỳ Nhiên ca ca của em, Ngôn Ngôn là anh đây mà... Em gọi người đàn ông khác như vậy khiến anh rất đau lòng..."

"Thả... Thả tôi đi... Thả tôi đi... Tôi muốn đi tìm Hàn Tử..." Cô ý loạn tình mê, thần trí mơ hồ không phát giác bản thân nói gì nhưng thâm tâm cô biết chỉ cần chuyện này xảy ra mọi thứ xong xuôi là cô sẽ mất rồi thứ quan trọng nhất cuộc đời này! Sẽ mãi mãi không thể vãn hồi được nữa....

"Á..."

Truyện Chữ Hay