Editor: Đinh Hương
Beta: Tửu Thanh
Mùa xuân, Thiên Chiêu năm thứ ba.
Vừa đúng lúc tổ chức cuộc đi săn mùa xuân nên hành cung Bắc Sơn vô cùng náo nhiệt. Cờ săn đón gió bay phấp phới. Những lều vải lớn nhỏ trải đầy trên đồng cỏ giống như từng gò đất nhô lên cao.
Đại tiểu thư của Từ gia là Từ Huệ Chỉ cầm cây cung, dắt ngựa, mặc một bộ đồ cưỡi ngựa của con gái đi về phía Hoàng đế và Hoàng hậu. Từ Huệ Chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, vô cùng hoạt bát xinh đẹp nên thu hút rất nhiều ánh nhìn của các chàng trai.
"Thành Quốc công chúa đến rồi à?" Từ đại tiểu thư giơ tay cao trước trán, nhón chân nhìn về phía chỗ ngồi của Hoàng đế và Hoàng hậu, muốn tìm kiếm bóng dáng Thành Quốc công chúa Tiêu Bội Trăn trong đám người, "Nàng ấy nói với ta rằng lát nữa sẽ quay lại, nhưng cuộc đi săn sắp bắt đầu rồi, sao vẫn chưa về thế? Nếu để người khác giành được vị trí đầu tiên thì làm sao bây giờ?"
Qua một nén nhang mới thấy thiếu nữ xinh đẹp vội vàng chạy tới.
Tuy cô nương kia cũng chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi nhưng lại có vẻ đẹp như đóa mẫu đơn ngào ngạt hương thơm, khiến người ta không thể rời mắt được. Nhưng dung mạo xinh đẹp của nàng ấy lại không hề tương xứng với bộ nam trang trên người.
Thiếu nữ này chính là Thành Quốc công chúa Tiêu Bội Trăn, hòn ngọc quý trên tay Hoàng đế và Hoàng hậu.
Dưới gối của Đế Hậu chỉ có một người con trai và hai người con gái. Thái tử Tiêu Du Chương năm nay vừa thành niên, là vị hôn phu trong lòng tất cả danh môn quý nữ ở Thái Diên. Trưởng công chúa Tiêu Bội Trăn năm nay mười bảy tuổi, được phong là Thành Quốc công chúa, Nhị công chúa Tiêu Ôn Thục năm nay mười lăm tuổi, được phong là Vĩnh Khánh công chúa.
Khương hậu lúc còn trẻ có danh hiệu là "Đệ nhất mỹ nhân nước Tề" nên đương nhiên Thành Quốc công chúa Tiêu Bội Trăn khi sinh ra đã có gương mặt vô cùng xinh đẹp, khiến người ta cực kì hâm mộ. Có điều tính tình của Tiêu Bội Trăn lại không giống Khương hậu, nàng là người mạnh mẽ, thích sự náo nhiệt, thẳng thắn oai hùng giống hệt một chàng trai.
Trong cuộc đi săn mùa xuân ở hành cung Bắc Sơn lần này, Tiêu Bội Trăn đã kéo người bạn thân là Từ Huệ Chỉ đến, nói là nhất định phải trở thành người đứng đầu trong cuộc săn bắn.
"Lúc nãy mẫu hậu bắt được nên ta phải ở lại nghe giảng đạo một lúc lâu, giờ mới chạy ra được đấy." Tiêu Bội Trăn sửa sang lại túi đựng mũi tên rồi nói, "Ta thấy năm nay cháu trai của Phí gia và huynh trưởng nhà ngươi không đến, hai tên dẫn đầu không tới, vậy chẳng phải sẽ là hai chúng ta sao?"
"Công chúa nói đúng lắm!" Từ Huệ Chỉ nói nhỏ, "Hoàng hậu nương nương nói gì người vậy?"
"Ôi, còn có thể là gì nữa chứ? Nói ta chơi cho vui thôi, đừng đi sâu vào rừng quá." Tiêu Bội Trăn lên ngựa xong lại nói tiếp, "Lúc nào mẫu hậu cũng cảm thấy ta mà vào rừng là sẽ gặp chuyện ngay. Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Mẫu hậu nghĩ quá nhiều rồi."
Hai thiếu nữ đang thì thầm thì nghe thấy tiếng trọng tài ra lệnh, mấy con ngựa đồng loạt xông ra ngoài, bắt đầu cuộc đi săn.
"Đi thôi!" Tiêu Bội Trăn vung roi quất ngựa, nở nụ cười sung sướng, "Hôm nay ta và ngươi so xem ai săn được nhiều hơn nhé!"
Mấy con tuấn mã vượt rào vào rừng rồi mỗi người chạy theo một hướng khác nhau. Tiêu Bội Trăn giục ngựa chạy sâu vào trong rừng. Tiếng gió thổi vù vù bên tai, mấy cánh hoa và cành lá lướt qua bím tóc của nàng.
Đột nhiên Tiêu Bội Trăn nhìn thấy trong khe hở của cành cây trước mắt có gì đó màu trắng xẹt qua. Khóe môi của nàng cong lên, lập tức giương cung, nhắm mũi tên vào cành cây đó. Bắn mấy mũi tên liên tiếp đều không trúng đích làm nàng không khỏi thất vọng. Ngay sau đó nàng lập tức giục ngựa chạy sâu vào rừng hơn.
Gió thôi rì rào trong rừng, cành lá như bị thứ gì đó tác động. Tiêu Bội Trăn thấy thế thì trong lòng vô cùng vui vẻ, lập tức giương cung lên.
... Con mồi lần này nhất định không chạy thoát được đâu!
Mũi tên rời dây cung xé gió lao đi. Từ nhỏ nàng đã đi theo phụ hoàng học cưỡi ngựa bắn cung nên tài bắn cung vô cùng tốt, có thể nói là bách phát bách trúng, ngay cả hoàng huynh của nàng còn tự ti, thấy bản thân không bằng.
Mắt thấy mũi tên gần bắn trúng con mồi thì cành cây lại bị tách ra. Thì ra thứ khuấy động cành cây không phải con mồi mà là một người sống. Nhưng giờ đây, mũi tên của nàng đã không còn cách người đó bao xa nữa.
"Mau tránh ra...”
Tiêu Bội Trăn kêu lên đầy sợ hãi, tiếng hét cực kì chói tai.
Người kia sửng sốt đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích.
Nhưng vào lúc này, mặt đất dưới chân của Tiêu Bội Trăn lại rung lên rồi đột nhiên sụp xuống. Ngựa của nàng bị hoảng sợ, nó giơ hai chân trước lên, hí vang rồi ném thẳng chủ nhân xuống đất. Tiêu Bội Trăn bị hất xuống đất bùn, sau đó lăn xuống phía dưới cùng người kia.
Chờ đến khi phản ứng lại thì Tiêu Bội Trăn phát hiện ra mình đang nằm trong một cái hố.
Cái hố này cao bằng khoảng sáu, bảy người cộng lại, quanh hố lại bị cây cối um tùm trong khu vực săn bắn chắn ngang, che mất ánh mặt trời nên bên trong hố chỉ có chút tia sáng mờ mà thôi. Cả người của nàng lấm lem bùn đất, túi đựng tên và cung thì không biết biến đâu mất.
Trong đây ngoại trừ nàng còn có một người nữa, là người đàn ông mặc trang phục màu trắng kia.
"Ôi, sao ngươi không cưỡi ngựa? Làm ta tưởng ngươi là con mồi nữa chứ." Tiêu Bội Trăn đứng lên vỗ bùn trên đầu rồi chợt nhớ ra, kêu lên, "Lần này thì nguy rồi, cái hố này sâu như vậy, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, nếu không ai phát hiện ra thì làm sao bây giờ?"
Người đàn ông kia vẫn không lên tiếng, chỉ chậm rãi ngồi dậy và nhẹ nhàng xoa tay.
Tiêu Bội Trăn tò mò đánh giá hắn một lúc mới phát hiện hắn xấp xỉ tuổi hoàng huynh của mình, nhưng gương mặt này rõ ràng là người trên thảo nguyên, mũi cao mắt sâu, đôi mắt màu hổ phách, mái tóc màu đen xoăn tít được buộc sau gáy.
"Ngươi là thiếu gia nhà nào thế?" Tiêu Bội Trăn hỏi, "Sao thấy ta mà không hành lễ hả?"
Người đàn ông kia vẫn không đáp.
Trong lòng Tiêu Bội Trăn hơi nghi ngờ, chẳng lẽ tên này không hiểu tiếng Hán?
Nàng đã theo phụ hoàng học ngôn ngữ của mấy bộ tộc nên lập tức đổi sang tiếng Khương để nói chuyện với hắn, chỉ tiếc là tên này vẫn không trả lời, như bị câm vậy. Tiêu Bội Trăn suy nghĩ một lúc, cảm thấy vô cùng nản lòng, đoán rằng chắc tám phần người đàn ông này là người của dân tộc thiểu số rồi.
Nàng quay sang miệng hố rồi hét lên vài tiếng, có tiếng vọng lại nhưng lại không có ai đến cứu nên nàng đành yên lặng ngồi xuống.
"Ôi, xui xẻo quá đi. Không những không trở thành người đứng đầu được mà còn phải ở đây với tên ngớ ngẩn chẳng biết nói chuyện này nữa chứ." Tiêu Bội Trăn ôm gối, buồn bực đá đất dưới chân, "Trông ngươi rách rưới thế này, không biết là đến từ chỗ nghèo nàn nào nữa?"
Dù sao đối phương cũng không hiểu nàng đang nói gì nên nàng chẳng lo lắng lắm.
"Bổn công chúa chính là Tiêu Bội Trăn. Nếu ngươi làm bổn công chúa vui thì sau này bổn công chúa sẽ ban cho ngươi một ân huệ, đó là cho ngươi gọi ta là “A Trăn”. Có điều chắc là không thể rồi." Tiêu Bội Trăn nói nhỏ.
Nàng luôn cảm thấy nhũ danh của mình dễ nghe nhất.
Huynh trưởng của nàng tên là Tiêu Du Chương, nhũ danh là Xuân Nhi, nghe hơi kì lạ. Mà muội muội Ôn Thục của nàng thì người cũng như tên, hay xấu hổ lại hướng nội, tính tình giống như con gái phương Nam, nhũ danh là Bàng Bàng (). Tuy là một loại thuốc đông y nhưng mỗi lần Tiêu Bội Trăn nghe thấy mẫu hậu gọi nhũ danh này đều cảm thấy giống như đang gọi một con cua vậy, nghe xong rất muốn cười.
() Từ "Bàng Bàng" có phiên âm là bàng. Còn con cua có phiên âm là pángxìe (páng páng). Cách đọc hai từ này na ná nhau.
Vẫn là nhũ danh A Trăn của nàng là hay nhất.
Tiêu Bội Trăn lẩm bẩm một lúc thì bỗng cảm thấy trên cánh tay rất đau. Nàng giơ cùi chỏ lên nhìn vào tay áo, thì ra lúc ngã xuống đã bị rách da rồi, để lại ba vết thương thật dài, cũng hơi đau.
Tiêu Bội Trăn lập tức bối rối.
Mặc dù nàng là một cô nương rất to gan nhưng cũng cực kỳ sợ đau. Lúc chưa phát hiện thì còn đỡ, khi phát hiện ra lại cảm thấy đau đến chết đi sống lại. Nàng hít một hơi thật sâu, lập tức chảy nước mắt.
Nãy giờ người đàn ông nọ không hề nói gì, bây giờ cuối cùng cũng nhìn nàng, trong mắt tràn ngập vẻ nghi ngờ.
"Ngươi không hiểu đâu!" Tiêu Bội Trăn vừa lau nước mắt vừa nói, "Ta rất sợ đau."
Người đàn ông vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào nước mắt của nàng. Một lúc sau, người đàn ông kia đứng lên tìm kiếm xung quanh rồi lấy một ít thảo dược từ trong bọc hành lý ra. Những loại thảo dược kia có hình dáng khác nhau, Tiêu Bội Trăn hoàn toàn không biết gì nhưng cũng có thể nhận ra thứ này dùng để điều chế thuốc.
Người đàn ông kia lấy thảo dược ra, cho vào miệng chậm rãi nhai một lúc. Không lâu sau thì duỗi một cánh tay về phía Tiêu Bội Trăn, ra hiệu nàng đưa cánh tay bị thương đây.
"Ngươi...” Tiêu Bội Trăn hơi kinh ngạc hỏi: "Ngươi… ngươi... ngươi... ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn để thứ ngươi vừa nhai trong miệng lên tay của ta đấy à...”
Nàng nói xong thì mới nhớ ra người đàn ông này không hiểu.
Người đàn ông thấy Tiêu Bội Trăn chống cự thì lập tức kéo tay nàng qua, cúi người xuống rồi lấy thảo dược đã nhai nhuyễn đắp lên vết thương của nàng. Dường như thảo dược màu xanh lục thật sự có công hiệu giảm đau khiến Tiêu Bội Trăn không khó chịu lắm, nước mắt cũng ngừng rơi..
"Coi như ngươi có công." Nàng lau nước mắt xong lại nói tiếp, "Chờ khi nào ra khỏi chỗ này, bổn công chúa nhất định sẽ ban thưởng, phần thưởng chính là cho phép ngươi gọi ta là “A Trăn” nhé... Dù sao ngươi cũng không hiểu được lời ta nói."
Hai người ở dưới đáy hố một lúc lâu mà không thấy ai đến. Mãi cho tới tận khi trời tối mới loáng thoáng nghe được tiếng người kêu gọi trong rừng.
"Thành Quốc điện hạ..."
"Công chúa điện hạ...”
Tiêu Bội Trăn lập tức vui mừng hét to: "Ta ở đây này!"
Không bao lâu sau, ánh sáng từ bó đuốc thấp thoáng xuất hiện bên miệng hố. Nhóm vệ binh lo lắng nhìn xuống đáy hố rồi ném một sợi dây thừng xuống, nói: "Công chúa điện hạ chờ tiểu nhân xuống đón người nhé, có điều phải mạo phạm một chút ạ."
Tiêu Bội Trăn vừa định nói thì đột nhiên bị người đàn ông phía sau bế bổng lên.
"Quăng hai sợi dây thừng xuống, ta ôm nàng ấy lên."
Ngôn ngữ trong miệng người đàn ông đó rõ ràng là tiếng Hán mà.
Tiêu Bội Trăn vô cùng ngạc nhiên. Bây giờ nàng mới nghe được lời người đàn ông này nói, rõ ràng là tiếng Hán chính thống. Nhưng trước đó, biểu hiện của hắn lại giống hệt người sống trên thảo nguyên không hiểu tiếng Hán.
"Ngươi... tên này!" Tiêu Bội Trăn trợn mắt nhìn rồi tức giận hét lên, "Dám lừa bổn công chúa!"
"Đừng động đậy!" Người đàn ông mở miệng, "Ta chỉ muốn đưa nàng lên thôi A Trăn!"
Nghe thấy hắn gọi nhũ danh của mình, Tiêu Bội Trăn cảm thấy vô cùng sửng sốt. Nhưng vì đó là điều mình tự nói ra nên không thể thu lại được. Đều do hắn lừa nàng, làm nàng tưởng hắn không hiểu tiếng Hán.
Đến lúc trở về gặp Đế Hậu, nhất định Tiêu Bội Trăn sẽ bị mẫu hậu của mình dạy dỗ một trận cho mà xem. Khương hậu trông thì dịu dàng hiền thục nhưng khi dạy dỗ phu quân và con cái thì miệng lưỡi lại vô cùng sắc bén, có thể làm Tiêu Bội Trăn đỏ mắt bật khóc.
"Đã nói với con là không được đi sâu vào trong rừng rồi, cũng không được bỏ lại tùy tùng, con không hề để ý đến lời của mẫu hậu đúng không?" Khương hậu nhìn đứa con gái cả của mình chằm chằm, vô cùng tức giận, "Đã vậy thì cứ gả con đi cho xong, để phu quân của con dạy dỗ con đi."
"A Trăn mới có mười bảy tuổi thôi mà!" Tiêu Bội Trăn không phục, lại hỏi, "Sau hai mươi tuổi mới gả không được sao ạ?”
"Ai bảo con cứ gây rắc rối chứ?" Khương hậu không vui, "Bảo con dẫn theo tùy tùng cũng không chịu. Dặn con đi cùng Từ đại tiểu thư cũng không xong! Không làm người ta yên tâm gì cả."
Tiêu Bội Trăn vốn tưởng mẫu hậu chỉ dọa mình thôi, ai biết được sau khi hồi cung, Khương hậu lại thật sự thu xếp hôn sự cho nàng.
Có cô nương nào ở Thái Diên lại gả đi sớm như thế chứ, còn ra thể thống gì nữa?!
Tất nhiên là Tiêu Bội Trăn không chịu nhưng trước mặt Khương hậu thì nàng không thể cãi lại nổi. Cho nên nàng lập tức nghĩ ra một cách... Nếu phải gả cho tên nhóc nào đó mà mình không biết, chi bằng gả cho người mà mình biết còn hơn, ở trước mặt mẫu hậu thì cứ nói là tâm đầu ý hợp rồi muốn đính hôn, sau đó sẽ hủy hôn.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy cách này rất hay, lập tức bắt đầu hành động.
Trong Thái Diên này, những người muốn cưới Tiêu Bội Trăn nhiều không đếm xuể. Nhưng lúc nàng thật sự đi tìm họ thì những thiếu gia quý tộc này lại rút lui.
... Nếu thật sự "tâm đầu ý hợp" với Thành Quốc công chúa thì chẳng phải là đào mất tim gan bảo bối của Đế Hậu ư? Đã thế thì đừng nói là thuận lợi cưới được Thành Quốc công chúa, sợ rằng còn khó có thể sống yên ổn ấy chứ.
Nếu thật sự phải chọn hôn phu cho Thành Quốc công chúa, sao không để Đế Hậu trực tiếp lựa chọn chứ?
Cho nên Tiêu Bội Trăn vẫn chưa tìm được người thích hợp.
Mắt thấy hành động của Khương hậu rất nhanh nhẹn, dường như đã chọn được phò mã rồi, suốt ngày ở trong cung thương lượng với phụ hoàng về chuyện gả con gái đi, Tiêu Bội Trăn cảm thấy nguy hiểm càng ngày càng đến gần. Cuối cùng nàng liếc mắt tới người đàn ông từ trên trời rơi xuống đã ở cùng mình trong rừng kia.
Hắn tên là Lưu Quân, nhỏ hơn hoàng huynh của nàng một tuổi, vừa đến Thái Diên được hơn một tháng thôi nên có thể nói là gương mặt mới trong giới quý tộc ở Thái Diên. Có rất ít người biết được xuất thân của Lưu Quân, nhà ở thảo nguyên nào hay thuộc bộ tộc nào.
Lúc Tiêu Bội Trăn tìm đến Lưu Quân, hắn đang ngồi ở một sạp hàng ven đường.
Đường đường là Thành Quốc công chúa, không ngồi kiệu mà lại cưỡi ngựa đi rêu rao khắp nơi dưới chân thiên tử. Cuối cùng nàng đến trước mặt Lưu Quân, nhìn từ trên cao xuống rồi nói: "Lưu Quân, bổn công chúa tìm ngươi có chút chuyện."
Lưu Quân thổi chén trà trước mặt, ngẩng đầu hỏi: "A Trăn tìm ta có chuyện gì?"
Nghe thấy hắn gọi nhũ danh của mình, Tiêu Bội Trăn lập tức rút roi ngựa ra. Nhưng nghĩ tới việc mình phải cầu xin hắn thì nàng lại nhịn.
"Lưu Quân, ngươi mới tới Thái Diên chưa lâu, có vẻ sống cũng không tốt lắm nhỉ?" Tiêu Bội Trăn xuống ngựa, động tác vô cùng gọn gàng ngồi xuống ghế, lấy một bình trà ra, "Bổn công chúa cho ngươi một cơ hội tốt, một bước lên trời đấy, thế nào?"
"Cơ hội tốt thế nào?"
"Cưới ta." Nàng vỗ lên mặt bàn một cái tạo ra tiếng động rất lớn, "Đương nhiên chỉ là giả vờ thôi. Chờ sau khi bổn công chúa qua hai mươi tuổi thì lập tức hủy hôn và trả lại tự do cho ngươi."
Trán của Lưu Quân hơi nhăn lại.
"Ta còn phải thi cử nữa." Hắn buông chén trà xuống rồi nói tiếp, "Hôn nhân đại sự cũng không phải chuyện do chúng ta tự tiện quyết định được."
"Sợ cái gì? Ta đi xin phụ hoàng, nhõng nhẽo một lúc thôi chắc chắn sẽ được mà." Tiêu Bội Trăn không để ý lắm, "Phụ hoàng thường nói với ta, nếu xuất giá thì phải gả cho người mà mình thích. Không được nữa thì ta lại nghĩ thủ đoạn khác vậy."
"Nhưng A Trăn đâu có thích ta." Lưu Quân mở miệng.
"Bổn công chúa cũng chẳng phải thật sự gả cho ngươi." Tiêu Bội Trăn lườm hắn một cái, hơi tức giận, "Chỉ là giả vờ thôi. Hiểu không? Giả vờ thôi."
"Ta... phải suy nghĩ đã." Lưu Quân nói.
"Suy nghĩ cái gì mà suy nghĩ? Lề mà lề mề." Nàng lườm hắn, "Cũng đâu có thiệt cho ngươi."
Nàng nhìn vẻ mặt của Lưu Quân, trong lòng không thoải mái cho lắm. Chẳng lẽ Lưu Quân này không để nàng vào mắt? Do nàng chưa đủ xinh đẹp hay là xuất thân chưa đủ cao? Thiên hạ này chỉ có đạo lý nàng ghét người ta, làm gì có ai ghét nàng được?
Lưu Quân suy nghĩ ba ngày nhưng vẫn từ chối Tiêu Bội Trăn, nói là không dám lừa gạt Đế Hậu.
Tiêu Bội Trăn vô cùng tức giận, cảm thấy rất tủi thân, nước mắt lập tức rơi xuống tại chỗ. Suốt thời gian qua nàng luôn được chiều chuộng, khi khóc nước mắt lại tựa như mưa, dù Lưu Quân chẳng khác gì khúc gỗ không hề có cảm xúc cũng bị dọa.
"Thành Quốc công chúa, nàng đừng khóc...." Tay chân của Lưu Quân hơi luống cuống, "Bình thường ta thấy Công chúa vô tư lắm mà, sao lúc khóc lại đáng sợ thế này?"
"Sợ à?" Tiêu Bội Trăn nghẹn ngào, "Ngươi nói ta đáng sợ ư? Ta cũng đâu có chê ngươi... Mẫu hậu sẽ gả ta cho một người đàn ông mà ta không biết, chẳng lẽ không cho phép ta được khóc sao?"
Lưu Quân thấy nàng khóc nên cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nói, "Ta đồng ý với nàng là được chứ gì."
Tiêu Bội Trăn lau nước mắt rồi lầm bầm, "Coi như ngươi may mắn, mấy ngày nữa theo ta vào cung gặp mẫu hậu nhé."
Nàng lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, chỉ trong chốc lát là trời quang mây tạnh. Một lúc sau nàng lại vui vẻ dắt ngựa đi bộ, mua trái cây ở nơi này rồi lại mua hoa cài tóc ở nơi kia giống như một đứa trẻ thôn quê lần đầu lên phố. Lưu Quân không biết làm gì nên đành đi theo sau nàng, cũng không dám để mất dấu nàng.
Lưu Quân đi bộ mệt rồi nên ngồi nghỉ chân ở một tảng đá ven đường. Sau khi duỗi chân ngồi xuống, hắn lấy thảo dược từ trong bọc hành lý ra cẩn thận xem xét.
Tiêu Bội Trăn thấy thế mới hỏi: "Lưu Quân, ngươi làm gì đấy?"
"Hái lá thuốc."
"Sao ngươi có thể phân biệt được thế?"
"Nhìn thì biết thôi."
"Ôi, nếu ngươi gả cho ta... Không phải, cưới bổn công chúa thì sẽ không cần làm những thứ nhỏ nhặt này đâu, sai người hầu làm là được rồi."
"... A Trăn."
"Hả?"
"Chẳng phải nàng nói sau hai mươi tuổi nàng sẽ trả tự do cho ta ư?"
Tiêu Bội Trăn nghẹn họng, nàng vừa mua một chiếc gương đồng, giờ phút này vô cùng tức giận lấy gương đồng ra soi bản thân: "Ngươi ghét ta à? Thiên hạ này vẫn có người dám ghét bổn công chúa cơ đấy...”
"Sao ta có thể ghét Thành Quốc công chúa được?" Lưu Quân thở dài.
"Nhưng rõ ràng là ngươi ghét ta mà." Tiêu Bôi Trăn không phục.
"... Thành Quốc công chúa trời sinh đoan trang xinh đẹp, ta thấy là thích ngay." Lưu Quân nói chuyện vô cùng lưu loát.
Nghe hắn nói xong, Tiêu Bội Trăn bật cười hỏi: "Coi như ngươi biết nói chuyện đấy. Đoan trang thế nào? Làm người ta thích nhiều không?"
"A Trăn, nàng tha cho ta đi, ta không giỏi tiếng Hán lắm đâu." Lưu Quân đáp.
Tiêu Bội Trăn cảm thấy Lưu Quân là người rất thú vị nên ngày nào cũng chạy ra khỏi cung. Nàng vốn không phải là người thích ngồi yên một chỗ, muội muội Ôn Thục thường hay cảm thấy nàng quá hấp tấp vội vàng, không giống Công chúa một nước, nhưng Tiêu Bội Trăn không thèm để ý.
Ra ngoài nhiều, nàng cũng biết Lưu Quân chỉ là tên tiếng Hán thôi, còn tên tiếng Hồ của hắn rất dài làm Tiêu Bội Trăn không thể nhớ nổi.
Mẫu thân của Lưu Quân là người Hồ, phụ thân lại là người Hán, từ nhỏ hắn đã ở trên thảo nguyên Ô Mục Thấm với mẫu thân rồi lại theo phụ thân học tiếng và chữ viết của người Hán. Mùa đông năm ngoái, mẫu thân của hắn cảm thấy hắn đã lớn rồi, nên đến Thái Diên rèn luyện, vì lẽ đó mà hắn mới đến đây.
"Mẫu thân muốn ta cưới một thê tử ở Thái Diên rồi mới được trở về." Khi nhắc tới mẫu thân của mình, Lưu Quân khẽ mỉm cười, "Mẫu thân nói phụ nữ người Hán rất đẹp, đơn thuần lại thông minh, khiến người ta yêu thương."
Hắn vừa dứt lời thì Tiêu Bội Trăn lập tức tỏ ra khinh thường.
"Đồ háo sắc." Nàng nói, "Cả ngày toàn nghĩ tới “mỹ nhân”, “mỹ nhân”."
"Tiểu nhân biết sai rồi ạ." Lưu Quân không cười nữa, "Sau khi gặp A Trăn thì ta mới biết ở Thái Diên này không còn mỹ nhân nữa."
"Ai nói thế?" Tiêu Bội Trăn phản bác, "Mẫu hậu của ta, muội muội của ta nữa, đó đều không phải là mỹ nhân sao, mẫu thân ngươi mà thấy là sẽ sáng mắt lên cho xem."
Lưu Quân nói thế nào cũng sai nên dứt khoát không cãi cọ với nàng nữa, nàng nói cái gì thì đồng ý cái đó vậy.
"Hôm nay ta hồi cung trước, cầu xin mẫu hậu để cho ta tự chọn vị hôn phu." Tiêu Bội Trăn nghịch lọn tóc của mình, nàng vô cùng đắc ý với kế hoạch này, "Có điều, mẫu hậu của ta là người rất bảo thủ. Nếu người không đồng ý thì ta sẽ lập tức bỏ trốn theo trai, để xem người có dám ép ta xuất giá nữa không."
"Với ai?" Lưu Quân hỏi.
"Còn có thể với ai nữa?" Tiêu Bội Trăn hỏi ngược lại.
"... Với ta ư?" Lưu Quân lên tiếng.
"Nghĩ gì thế, đương nhiên là tự bỏ trốn rồi." Tiêu Bội Trăn nở nụ cười, "Ta nào dám động vào ngươi? Có điều, nếu ngươi không chê, tối nay giờ Tý hãy tới cạnh cây lê già bên cửa hông ở Đông cung nhé."
Dù chỉ là trò đùa nhưng Tiêu Bội Trăn vẫn nghiêm túc hẹn với Lưu Quân. Nàng cảm thấy chuyện bỏ trốn theo trai rất thú vị, rất kích thích mới mẻ, rất hợp với người to gan như nàng.
Sau đó nàng lập tức về cung.
Khương hậu là người cực kỳ bảo thủ, chuyện đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Quả nhiên Tiêu Bội Trăn không nói được gì với mẫu hậu, ngay đêm đó lập tức thu xếp đồ đạc nóng lòng muốn ra khỏi Đông cung.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, chờ khi ra khỏi Thái Diên sẽ bảo Lưu Quân dẫn nàng đến thảo nguyên Ô Mục Thấm chơi mới được.
Giờ Tý, quả nhiên Lưu Quân đang đứng chờ ở dưới cây lê già. Hắn còn dắt theo cả ngựa và cầm sẵn bọc hành lý. Nhìn thấy một mình Tiêu Bội Trăn đến, hắn ngạc nhiên hỏi: "A Trăn, thế mà nàng thật sự...”
"Đi thôi!" Tiêu Bội Trăn cực kì vui vẻ vỗ vai Lưu Quân, "Đi nào, chúng ta đi lưu lạc chân trời."
"A Trăn, nàng nghĩ kỹ rồi à?" Lưu Quân kéo dây cương hỏi, "Nàng không phải là đứa trẻ nữa, không định suy nghĩ cẩn thận về hậu quả của chuyện này sao? Nếu nàng thật sự đi với ta, sau này nàng không còn là Thành Quốc công chúa cành vàng lá ngọc nữa đâu."
Tiêu Bội Trăn sững sờ. Nàng dừng lại một lúc rồi cười nói: "Hay là thôi đi."
"Ừ." Lưu Quân gật đầu, "Mau trở về đi, bên ngoài gió lớn, ta sợ nàng bị cảm lạnh."
"Không phải ta sợ mất vinh hoa phú quý mà trở về đâu." Tiêu Bội Trăn đón lấy cơn gió đêm, cố chấp nói, "Ta không sợ những điều này chút nào, từ lâu ta đã muốn xuất cung đi chơi rồi. Ta chỉ sợ nếu ngươi đi với ta sẽ bị mất mạng. Lúc phụ hoàng của ta nổi giận thì đáng sợ lắm."
"...” Lưu Quân khẽ mỉm cười nói: "Ta biết chứ A Trăn."
Tiêu Bội Trăn nhìn nụ cười của hắn thì không khỏi thở dài, "Sao tính tình của ngươi lại thế chứ? Ta nói gì ngươi cũng tin ư? Đây chẳng phải là bị bán còn giúp người ta đếm tiền à?"
"Công chúa mới là vậy đấy." Lưu Quân phản bác, "Gặp ta là tin ta ngay. Nếu ta là người xấu thì làm sao?"
"Ngươi là người xấu cũng không đánh lại ta đâu." Tiêu Bội Trăn lấy roi ngựa ra, gương mặt đầy ý cười, "Ngươi cho rằng ta là một cô nương yếu đuối tay trói gà không chặt sao? Một roi của bổn công chúa vụt xuống có thể khiến ngươi không nhận ra bản thân đấy."
Nhưng vào lúc này bỗng nhiên cửa Đông cung vô cùng ồn ào, chính là cấm vệ quân của nội cung. Tiêu Bội Trăn kinh ngạc, nhớ đến hậu quả của những chuyện khi mình gây ra khi còn bé, trong lòng lập tức vô cùng căng thẳng.
"Chạy... hay là chạy đi." Tiêu Bội Trăn không dám hồi cung nữa. Nàng thấy cấm vệ quân đang đuổi theo thì vội kéo Lưu Quân lên rồi nói, "Đưa ngựa của ngươi cho ta mượn đi, chờ ta ra khỏi Thái Diên sẽ trả lại ngươi. Nếu bị mẫu hậu phát hiện ra nửa đêm ta chuồn ra khỏi cung, vậy thì nguy lắm...”
Lưu Quân cũng lên ngựa rồi kéo dây cương, giục ngựa chạy như bay về phía trước. Mới đầu Tiêu Bội Trăn muốn cưỡi ngựa, nhưng nàng ngồi trong lồng ngực của Lưu Quân một lúc thì chủ động giao luôn quyền cưỡi ngựa cho hắn, còn bản thân lại co người trong lồng ngực của Lưu Quân rồi thò đâu ra nhìn xung quanh.
... Cảm giác này đúng là bỏ trốn theo trai mà.
Tiêu Bội Trăn tự nói trong lòng xong thì khóe môi cong lên.
Hai người xuyên qua đường phố ban đêm vào giờ giới nghiêm, lúc đến gần cửa thành thì lại bị chặn lại bởi ba cửa ải. Một đám cấm vệ quân tiến đến, Tiêu Bội Trăn thầm nghĩ "thảm rồi", đáy mắt lấp lánh nước mắt: "Lưu Quân, ta xin lỗi... ta liên lụy đến ngươi rồi."
"Không sao." Lưu Quân vẫn cười, "Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Xảy ra chuyện lớn rồi." Tiêu Bội Trăn lẩm bẩm, "Ngươi không biết tính tình của phụ hoàng ta đâu. Nếu hai ta bị bắt đi thì chắc là phụ hoàng ta sẽ làm thịt ngươi mất...”
Cấm vệ quân tiến lên đưa Thành Quốc công chúa và Lưu Quân về Đông cung. Chuyện Thành Quốc công chúa bỏ trốn theo trai không phải là chuyện nhỏ, đã quấy rầy Đế Hậu. Hai người lần lượt đi tới.
"Bỏ trốn với ai?" Khương hậu mặc trang phục vô cùng rực rỡ, giận dữ quát lên.
"Dẫn... dẫn tới rồi ạ." Cấm vệ quân run sợ, "Là Lưu tiên sinh...”
Im lặng.
Khương Linh Châu phất tay nói: "Vậy trở về nghỉ ngơi đi."
Chỉ chốc lát sau Tiêu Tuấn Trì cũng đến, sắc mặt còn kém hơn cả Khương Linh Châu.
"Ai bắt cóc Thành Quốc công chúa hả?"
"Là... là Lưu tiên sinh ạ."
Im lặng.
Tiêu Tuấn Trì xoa cằm: "Thôi, A Trăn ham chơi cũng không phải lần một lần hai, cứ để hai đứa đi đi. Trời tối rồi, nhớ đưa Lưu tiên sinh về nghỉ ngơi sớm."
Lưu Quân mỉm cười rồi quỳ xuống tạ ơn.
Tiêu Bội Trăn ở bên cạnh thấy vậy thì con ngươi như muốn rơi ra ngoài.
"Phụ hoàng, người không tức giận ạ?" Nàng hỏi Tiêu Tuấn Trì.
"Giận cái gì?" Tiêu Tuấn Trì đáp, "Mẫu hậu của con vốn muốn gả con cho thằng nhóc này, bây giờ hai đứa tâm đầu ý hợp, chẳng phải là trùng hợp quá sao? Xem ra hôn lễ của hai con cũng nên bàn bạc rồi, tháng sau làm luôn đi."
"Cái... cái gì ạ?"
Tiêu Bội Trăn suýt nữa muốn đập đầu vào cột.
"A Trăn, con bớt gây rắc rối cho Lưu Quân đi." Tiêu Tuấn Trì không yên lòng về tính tình của Tiêu Bội Trăn lắm, nói tiếp: "Tuy biết hai con đã quen nhau, hơn nữa tình cảm còn khá tốt. Nhưng thằng nhóc này là thủ lĩnh của bộ tộc A Cổ, lại là chủ tế của Hỏa giáo, thân phận cực kỳ cao quý nên không chịu được mấy trò nghịch ngợm của con đâu."
Tiêu Bội Trăn suy nghĩ một lúc lâu mới nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Quân: "Lưu Quân, ngươi đã biết chuyện này từ sớm rồi phải không?"
Lưu Quân mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóng: "Phải."
"Ngươi... Σ( ° △°|||)"
Một lúc sau, tiếng kêu gào của Thành Quốc công chúa vang vọng khắp Đông cung.
"Mẫu! Hậu! Con! Tuyệt! Đối! Không! Muốn! Gả! Cho! Hắn!"
"Nhưng A Trăn này, hôm nay nàng còn muốn bỏ trốn với ta mà...”
TOÀN VĂN HOÀN