Một buổi sáng sắp trôi qua, sau khi thành thật với nhau, Lê Chỉ và Du Phùng gần như lục tung hết mọi căn phòng ở tầng một và tầng hai, đánh dương cầm ở phòng tiếp khách, ngắm tranh trong phòng triển lãm. Không có gì khác thường.
Ngoại trừ cái xác trong lò nướng phòng ăn tầng hai đáng lẽ phải thối rữa bốc mùi trong cô đơn, giờ lại biến mất tăm, bầu không khí ở tầng một và tầng hai có thể gọi là cổ điển lãng mạn.
“Đây là căn phòng cuối cùng.” Lê Chỉ đứng trước cửa phòng đọc sách, lại nhớ đến cái mùi ngòn ngọt váng vất đêm hôm qua.
Du Phùng tiến một bước, cầm tay nắm cửa, chắn Lê Chỉ sau lưng một cách kín đáo, “Đã đến một lần rồi, cũng coi như quen thuộc.” Hắn dẫn đầu xoay tay nắm, bước vào.
Sách báo trong phòng vẫn được đặt ngay ngắn ngăn nắp, cái bàn hỗn loạn kia vẫn chất đầy giấy tờ, thảm trải sàn che giấu cửa vào phòng bí mật vẫn chỉnh tề. Ánh nắng gần trưa rọi vào phòng ấm áp.
Du Phùng lật giở giấy tờ trên mặt bàn, giả vờ như vô tình thăm dò: “Chất gây ảo giác trên con dao găm… Rõ ràng cậu biết, tại sao vẫn đồng ý?”
Lê Chỉ đang quay lưng lại với Du Phùng, đọc sách bìa cứng trên giá sách, nghe xong ngón tay anh thoáng khựng, nhưng không quay người, “… Vì tò mò về căn phòng bí mật.”
Vừa nghe đã biết là vờ vịt. Không có được đáp án, đầu óc lại rơi vào những hình ảnh say mê quyến rũ ấy, Du Phùng cảm thấy chán nản vì tự chuốc lấy khổ, “Khụ khụ…” Chẳng biết có phải hắn bị sặc bụi trong không khí hay không, sau khi ho khẽ, một mảng hồng nhạt lặng lẽ bò lên dái tai.
Lê Chỉ lại khăng khăng quay người đúng lúc này, Du Phùng vô thức nhìn đi chỗ khác, ngón tay lật giấy nhanh hơn, giấu đầu hở đuôi.
Lê Chỉ vừa ngoái đầu: “???”
Du Phùng tự hồi hộp một mình, lật xong các mảnh báo đưa tin về Quạ Đen, lại rảnh rỗi đi sờ mó đồ trang trí trên bàn, hắn đang mất tập trung, chạm phải cây bút lông quạ mở cửa vào phòng bí mật đêm hôm qua, phát hiện ra bút xoay nhẹ một cái, lấy chính giữa cây bút là tâm, bút lông quạ bắt đầu xoay chầm chậm.
Lê Chỉ cũng nhìn thấy, anh đi tới giơ tay lay vài phát, “Tối hôm qua Raman mở cửa phòng bí mật bằng cái này đấy.”
Anh bỗng nhớ đến cánh cửa sắt lốm đốm gỉ sét đó, chuỗi số màu trắng chưa rõ nghĩa đó, “25, 03, 05.”
Du Phùng đoán mò theo trực giác: “Mật khẩu két sắt à?”
Lê Chỉ: “Phải, anh coi cái bút làm con trỏ núm xoay mật khẩu, thử xem.”
Coi vòng tròn mà cây bút lông quạ vẽ ra trong không khí là núm xoay mật khẩu, ngòi bút là con trỏ, Du Phùng xoay chầm chậm, “Xoay sang phải hai vòng tìm mốc 25, xoay sang trái một vòng tìm mốc 3, xoay sang phải tìm số 5.”
Du Phùng xoay xong bèn nín thở tập trung, cảnh giác với bất cứ động tĩnh nào trong phòng. Thời gian tựa nhựa đường đặc quánh đang chảy, không biết đông đặc lúc nào.
Tuy nhiên tiếng khởi động cơ quan họ mong đợi không xuất hiện, chỉ có đồng hồ kiểu cũ đang lúc lắc kêu vang.
“Không phải thế ư?” Du Phùng chau mày nhìn sang Lê Chỉ, hắn đột nhiên phát hiện ra khóe môi trước giờ hơi cong hiền hòa của Lê Chỉ đã căng cứng, tựa tín hiệu cảnh báo nguy hiểm.
Du Phùng cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đằng sau lưng đang đâm thẳng vào sống lưng của hắn.
Hắn ngoái đầu, phát hiện ra giá sách trong góc chết của mình đã lặng lẽ trượt sang hai bên, để lộ lối vào cực kỳ rộng rãi, âm u như dẫn đến địa ngục.
Trên cầu thang xoáy ốc dẫn xuống là một bóng người sừng sững…
Giày da làm thủ công mềm dẻo bóng loáng, quần túi hộp màu kaki, hai bàn tay thấm đẫm máu tươi buông thõng hai bên quần, máu nhỏ tí tách, có một giọt còn nhuộm đỏ cả chỉ giày.“Xin chào, các vị khách thân mến.” Cặp mắt màu xanh nước biển cong cong.
“Sao các vị lại xông vào đây? Phòng đọc sách cấm khách vào mà.” Giọng nói phàn nàn của một đứa trẻ, nhưng ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng, “Thế này sẽ khiến em gặp rắc rối.”
Thằng bé vừa nói vừa đi tới, sắp ra khỏi lối vào giá sách thì đột ngột giơ tay phải, búng tay đầm đìa máu.
“Pằng!”
Tiếng đóng sầm cửa đinh tai nhức óc, bụi bặm bị chấn động tán loạn khắp nơi, hai người ngoái đầu, “cạch”, cửa phòng đọc sách đã bị đóng chặt.
Thấy thế, Du Phùng giơ tay phải, ném một xấp mảnh báo, giữa giấy trắng nườm nượp, Lê Chỉ nghe thấy hắn lạnh nhạt nói: “Đánh đòn phủ đầu.”
Gần như cùng lúc với chữ cuối cùng, hắn xông tới chỗ thằng bé, lợi dụng khoảng trống mất tầm nhìn, Du Phùng lách mình, xuất hiện đằng sau thằng bé chỉ trong chớp mắt, tay phải nắm cần cổ mảnh dẻ, gân xanh trên cổ tay gồ lên, ra sức không hề nể tình.
“Rắc.”
Tiếng xương gãy giòn tan.
Du Phùng buông tay, thằng bé mềm oặt ngã xuống bậc thang.
“Anh đúng là chẳng yêu trẻ kính già chút nào.” Lê Chỉ chau mày, đi tới chỗ thằng bé ngã gục, ngồi xổm nâng khuôn mặt đó lên ngắm nghía.
Du Phùng không hài lòng: “Nếu tôi mà yêu già kính trẻ thì người đang nằm ở đó bây giờ chính là cậu và tôi đấy.”
Nụ cười ngoan ngoãn giả tạo trên khuôn mặt đó vẫn còn sót lại, ánh mắt âm u vẫn nhìn chằm chằm phía trước, cần cổ là góc độ bẻ ngoặt không thể tưởng tượng nổi, giống như con búp bê bị chủ nhân vứt bỏ trong thùng rác, thê thảm và quái gở.
Tựa ảo giác trong chớp mắt, con ngươi của thằng bé xoay chuyển, lạnh lùng nhìn về phía Du Phùng, nụ cười càng thêm giá rét.
Lê Chỉ buột miệng: “Chạy mau!”
“Đoàng!”
Tuy nhiên đã quá muộn, tiếng trầm đục khi ổ bụng bị đánh trúng vang lên.
Chỉ thấy một cái bóng lùn tịt nhoáng qua, Du Phùng gần như bị đánh bay đi theo đường parabol, nặng nề rơi xuống chân cầu thang tối tăm chưa rõ.
Lê Chỉ chẳng buồn suy nghĩ, nhanh chóng lách ra sau thằng bé, vụt giơ chân, cảm giác đau đớn khi xương chân va chạm truyền tới.
Anh nghiến quai hàm.
Thằng bé còn chưa thu nắm đấm đánh bay Du Phùng, đã bị hất ngã xuống đất không kịp đề phòng.
Nụ cười quái gở lại úp xuống đất, dính bụi, nhưng ánh mắt nó vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng Lê Chỉ chạy xuống.
Cầu thang khúc khuỷu chật hẹp lạ thường, đá lát dưới chân dần trở nên thô ráp, nến trên tường bị cơn gió Lê Chỉ khơi dậy thổi tắt vài ngọn, ánh nến càng trở nên tù mù.
“Cộc. Cộc. Cộc.”
Thằng bé thong thả bám theo sau Lê Chỉ chạy thục mạng, cần cổ vẫn gập cong bằng góc độ quái gở, đầu chúc xuống lồng ngực gầy gò, tựa một khối u ác tính tinh xảo đang lắc lư.
“Du Phùng!” Cuối cùng Lê Chỉ cũng nhìn thấy hắn, hắn đang nằm nghiêng dưới đất như một con búp bê bằng vải rách, mớ tóc đen trước trán đã ướt sũng mồ hôi lạnh.
Âm thanh càng lúc càng gần, Lê Chỉ không có thời gian nghĩ nhiều, lao tới chỗ Du Phùng chưa biết sống chết ra sao.
“Cộc cộc cộc cộc cộc!”
Thằng bé đột nhiên biến thành chạy tới!
Tiếng bước chân vội vã tựa trống dồn dữ dội trên màng nhĩ Lê Chỉ.
Tốc độ của thằng bé nhanh không tưởng tượng nổi.
Anh chỉ có thể nghiến quai hàm, dốc cạn thể lực mà chạy. Nhưng khoảng cách của hai người vẫn bị rút ngắn nhanh chóng.
Giơ tay ra là có thể túm được vạt áo.
Một sức mạnh khổng lồ ập tới sau lưng Lê Chỉ, anh phản ứng cực nhanh, xoay người né tránh, chật vật né được.
Anh còn chưa kịp lấy làm mừng, thì cảm thấy cảm giác rơi xuống đột ngột – anh bước hụt!
Có hai bậc cầu thang bị gãy, ánh nến tù mù và tốc độ chạy dữ dội khiến chỗ gãy tình cờ lọt vào điểm mù của Lê Chỉ.
Thời khắc then chốt không thể bỏ lỡ nửa bước, chưa đầy một giây, thằng bé đã đứng trước mặt Lê Chỉ, đối mặt với anh, ánh mắt lạnh giá trườn lên, ngón tay lạnh buốt nắm cổ Lê Chỉ, giống như đang bắt chước động tác của Du Phùng lúc nãy khi bẻ gãy cổ nó.
Nó dùng sức, ngón tay cực khỏe. Lê Chỉ hoàn toàn không giãy ra nổi.
Tầm mắt bắt đầu tối đen. Cảm giác ngạt thở ập tới cuồn cuộn.
Bên bờ vực sắp đánh mất nhận thức, một bóng đen xuất hiện đằng sau thằng bé như ma quỷ. Nó không kịp né tránh, bị đánh ngã bằng một cú đấm hung hãn, mạnh quá, Lê Chỉ bị kéo theo mà lảo đảo, ngay sau đó là được lấy lại hơi thở.
“Khụ khụ khụ khụ!!”
“Cậu gà quá đấy.” Búp bê vải rách dưới đất Du Phùng mặt mày tái nhợt hẳn đi, ngón tay quệt máu ở khóe môi, đỡ Lê Chỉ đang ho dữ dội dậy.
Chờ anh đứng vững, Du Phùng lại đi tới chỗ thằng bé ngã dưới đất, giẫm một chân lên cái cổ chưa đứt hẳn đó, hắn túm mái tóc vàng dính đầy bụi bặm, đột ngột kéo mạnh – tháo hẳn cái đầu xuống.
Cảnh máu phun ra trong tưởng tượng không xuất hiện.
Chẳng có lấy một giọt máu.
Chỉ có tia lửa ngắn kêu tanh tách trong không khí.
“Giờ sẽ không bò dậy nữa chứ.” Du Phùng tiện tay quằng đi, cái đầu lăn lông lốc xuống cầu thang, mất tăm mất tích trong bóng tối.
Hắn phủi bụi trên người, ngoái đầu nhìn về phía Lê Chỉ, toét miệng cười để lộ hai cái răng nanh nhọn, “Sao? Đúng lúc phải không.”
Lê Chỉ: “Đừng cười nữa, nó chưa chết hẳn đâu.”
Du Phùng cúi đầu nhìn, quả nhiên cái xác không đầu đó vẫn đang nhúc nhích, nằm sấp dưới đất, hai tay mò mẫm khắp nơi trên mặt sàn, rõ ràng là đang tìm đầu mình.
Du Phùng nhìn thấy, như nhớ tới điều gì, hắn phì cười thành tiếng không đúng lúc.
Cái xác không đầu bật dậy nhào tới, Du Phùng xoay người né, còn chưa tắt nụ cười ở khóe môi.
Cái xác vồ hụt, phanh gấp cơ thể đang ngả về phía trước, nhắm vào vùng bụng bị thương của Du Phùng, quay người tung một cú đấm vũ bão.
Du Phùng phản ứng cực nhanh, hắn đỡ được, nhưng bất ngờ phát hiện ra cái xác khỏe kinh khủng, vượt xa phạm trù bình thường, loài người không thể đạt tới.
Hắn cần vũ khí. Tay không đấm đá chắc chắn khó mà chống lại được sinh vật không phải người này.
“Không đánh lại rồi! Mau chạy đi Lê Chỉ!”
Ngoái đầu nhìn, cơ bản là chẳng cần hắn bảo, Lê Chỉ đã tranh thủ chạy xuống gầm cầu thang.
Du Phùng nhìn thấy, đột nhiên buông xuôi, nhân dịp cái xác không đầu lao về phía trước theo quán tính chưa hết, hắn nhảy sang một bên, quay người đuổi theo Lê Chỉ sắp chạy xa.
Lê Chỉ nhìn thấy cái đầu đó dưới gầm cầu thang, vẫn là bộ dạng mỉm cười quái gở, nhưng lần này không có thời gian cho anh quan sát cấu tạo cơ thể, anh phải lựa chọn.
Phía trước có hai con đường, giống y hệt lối vào.
Cũng sáng tù mù, không nhìn rõ nó dẫn đi đâu.
“Chạy mau, nó sắp đuổi kịp rồi!” Du Phùng đằng sau chạy tới, thấy Lê Chỉ đứng tim tại chỗ, luôn miệng thúc giục.
Lê Chỉ: “Đi bên nào?”
Du Phùng chẳng buồn dừng lại, lướt qua như một cơn gió, “Mỗi người một bên!”
Lê Chỉ nghe xong, chạy sang lối bên trái gần mình hơn.
Ánh sáng trước mặt càng ngày càng tối, tiếng bước chân của Du Phùng xa dần, tiếng hít thở của mình biến thành âm thanh ồn ào nhất trong môi trường này.
Cái đầu sau lưng cô độc nằm dưới đất, cặp mắt trống rỗng bị mái tóc vàng rối bù che khuất nhìn theo bóng lưng hai người đi xa.
Không ai nhìn thấy, cái xác không đầu sau lưng chạy tới gầm cầu thang, giơ hai tay mò mẫm dưới mặt đất phủ đầy bụi bặm, cuối cùng nhặt cái đầu lên, quay người đi sang lối bên trái không hề chần chừ.