Du Phùng phát hiện ra Ngôn Dương lúc này mặc dù chưa hết sát khí, nhưng trong hơi thở điên cuồng cường điệu đó, vài tia lý trí ẩn náu đang giãy giụa để lộ diện.
“Cho anh một phút để xuất hiện.” Ngôn Dương nói.
Vừa dứt câu, ẩn giấu dưới mái tóc màu hạt dẻ, một chấm ánh sáng màu xanh lam yếu ớt nhấp nháy cạnh tai.
Du Phùng nheo mắt, ánh mắt săm soi nhìn sang bên đó.
Trước giờ hắn vẫn không phát hiện ra.
Ngôn Dương nhạy bén nhận ra ánh mắt của Du Phùng, “Thiết bị đầu cuối cá nhân kiểu mới do liên bang Lanzas phát triển. Của Tư Bác, tôi mượn dùng tạm.”
Cậu vén bừa tóc rối cạnh tai, ngoảnh đầu sang, hào phóng phơi bày thiết bị tinh vi trên dái tai cho hắn xem, “Thế nào? Kín đáo phải không.”
Đó là một khối lập phương cực nhỏ, làm tôn lên làn da trắng nhợt nhạt, phơi bày hoàn toàn trong tầm mắt như thế vẫn cần phải quan sát kỹ lưỡng mới phát hiện được.
Ngôn Dương cụp mắt, nhìn chàng trai dưới lưỡi kiếm của mình, “Năm ngày nay anh gần như ngủ cùng tôi mỗi đêm, nhưng anh hoàn toàn không phát hiện ra.”
Du Phùng nhìn cậu chằm chằm, chẳng nói chẳng rằng.
Ngôn Dương lại sấn tới gần Du Phùng hơn nữa, tóc cậu rủ xuống đáp trên mặt hắn.
“Thế anh có biết tôi sẽ bò dậy bên cạnh anh lúc nửa đêm để đi giết người không?”Từng chữ một đều được bọc bằng giọng điệu từ tốn, chui vào lỗ tai Du Phùng, từ trong đầu óc hỗn loạn, hắn bới ra mảnh ký ức từng đêm, phát hiện ra mình chỉ có ấn tượng sâu sắc với cặp đồng tử mắt trong veo, có ánh sáng và bóng tối xoay vòng trong màn đêm đó, chẳng còn nằm mơ phức tạp nữa.
Cố ý nhớ lại, mới phát hiện ra giấc ngủ ngon hàng đêm của mình thực tế là chuyện không hợp lý nhất trong toà dinh thự đầy rẫy nguy hiểm này.
“Cậu đã làm gì giấc ngủ của tôi?” Du Phùng hỏi.
“Hả?”
Vẻ lấy làm lạ của Ngôn Dương chẳng giả dối chút nào, sau đó cậu lại như vừa nghe một việc rất buồn cười, “Ha ha ha!”
“Đừng đổ oan cho tôi chứ! Tôi chẳng cần làm gì cả,” giọng cậu lên tông rồi chùng xuống đột ngột, “Không cần thiết.”
Du Phùng nhìn gương mặt tươi cười kiêu ngạo trước mắt, cảm giác kỳ lạ mãi không xua tan được, một nỗi nhớ xa xăm hoà lẫn với vẻ xa lạ khó nói thành lời tấn công hắn.
Hắn cứ cảm thấy đáng lẽ người này không phải như vậy.
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên ngoài cửa.
Du Phùng muốn quay đầu nhìn ra ngoài cửa, động tác cực nhỏ này lại bị buộc dừng lại bởi cơn đau nhói đột ngột gia tăng trên cổ.
Ngôn Dương cầm chuôi kiếm, khớp ngón tay nổi rõ, khoảng cách giữa hai người vẫn gần như thế, thậm chí Du Phùng có thể nhìn rõ hàng nghìn sợi xám trên võng mạc cậu, màu sắc từ nhạt đến đậm, đồng tử mắt run lẩy bẩy.
Ngôn Dương cất tiếng, nói như thì thầm, “Anh đừng nhúc nhích, nếu không tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm gì anh đâu.”
Trái ngược hoàn toàn với giọng điệu mệt mỏi đó, thanh kiếm dài của Ngôn Dương hung hãn ấn xuống.
Cơn đau dữ dội ép Du Phùng giơ súng lục, hắn tính nhanh góc bắn trúng tay phải của Ngôn Dương.
Bên bờ vực ngàn cân treo sợi tóc, tiếng bước chân trên hành lang tiến vào phòng khách, đế giày dính máu và thịt vụn, nhơm nhớp lại gần.
Ngôn Dương nghiến răng rít lên, “Mau!”
Giây tiếp theo, tiếng đạn bắn trúng da thịt vang lên bên tai Du Phùng.
Bàn tay đang siết chuôi kiếm của Ngôn Dương buông lỏng, toàn thân đổ rầm xuống như con rối bị cắt đứt dây. Thanh kiếm dài rơi xuống đất đánh cạch một tiếng, Ngôn Dương mất ý thức ngã trên người Du Phùng.
Du Phùng kinh ngạc nhìn cảnh trước mặt, chỉ cảm thấy giây phút Ngôn Dương gục ngã, trái tim hắn ngừng đập.
Hắn ngồi dậy trong vũng máu, ôm người bên trên vào lòng, kiểm tra nhanh vết thương do đạn bắn sau gáy cậu, phát hiện ra đó chỉ là thuốc tiêm bắn vào biểu bì.
Du Phùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn vẻ điên rồ sắc nhọn của Ngôn Dương tan biến sạch sẽ, trên gương mặt ngẩng lên, cặp mắt màu xám vừa run rẩy cuồng loạn đã nhắm lại, dáng vẻ im lặng như dồn hết cảm xúc vừa giải phóng về hộp chứa là cơ thể chỉ trong nháy mắt.
Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh, người tới tóc vàng mắt xanh, nói với giọng không thân thiện, “Thả ra.”
Du Phùng ngước mí mắt lên nhìn, “À, ngài Percy.”
“Thuốc gây mê mà thôi. Liều lượng nồng độ cao, nên tác dụng rất mau.” Raman ngồi xổm, muốn đón lấy Ngôn Dương đã rơi vào cơn ngủ say trong lòng Du Phùng.
Bắp tay Du Phùng chẳng nhúc nhích mảy may, vết thương ở cổ rỉ máu, suýt thì bị thương động mạch, nhưng hắn vẫn không phát hiện ra, lãnh đạm nhìn động tác của Raman, hoàn toàn không hợp tác.
Raman thở dài, “Tôi vừa cứu cậu đấy.”
“Mày không muốn.” Du Phùng nói.
Raman im bặt, y đúng là muốn kéo dài thời gian, Ngôn Dương trong trạng thái mất kiểm soát có thể lỡ tay ngộ sát Du Phùng. Tiếc thật.
Y bỗng nhớ tới dáng vẻ Du Phùng lúc ở cửa phòng bí mật, đề phòng mình lại gần về mọi phía, “Mày điên à? Ngay cả cậu ta là ai mà mày cũng chẳng nhớ. Lúc ở cửa phòng bí mật trước kia cũng thế, đúng là chẳng hiểu sao.”
Du Phùng chẳng buồn nghe, hắn bế bổng Ngôn Dương lên, định đặt cậu về phòng ngủ trên tầng.
Chờ đến khi Ngôn Dương tỉnh lại, cho năm năm hắn mù mịt quay vòng này một ý nghĩa.
Đúng lúc Du Phùng sắp bước ra khỏi phòng khách, Raman bất thình lình bổ sung thêm một câu sau lưng hắn, “Mày đừng quên đấy, Du Phùng, mày và cậu ấy ở hai phía đối lập nhau.”
“Mày là cảnh sát, cậu ta là tội phạm giết người hàng loạt mà mày một mực điều tra.”
Du Phùng dừng bước, nhưng không ngoái đầu, hắn giả vờ phản ứng chậm nửa nhịp, “Mày vừa bảo “lúc ở cửa phòng bí mật”.”
“Tức là cái đêm mày dùng khí gây ảo giác với cậu ấy à?”