Thư mục mới [Thiết bị đầu cuối đã đồng bộ]
Chủ nhật ngày 22 tháng 6 năm 125 lịch mới, trời mưa
Đây là việc không thể xảy ra, từ các mặt đều là việc không thể thực hiện được.
Rõ ràng là vết thương đâm xuyên, góc và lực hung khí đâm vào đều chứng tỏ là giết người. Nhưng cục cảnh sát thành phố Cass lại nói qua loa là kiệt sức mà chết cho xong chuyện, rõ ràng họ đang nói dối!
Còn vết thương thì sao? Tại sao lại không có bất cứ vết thương nào?
Ngôn Dương dừng ngón tay đang gõ bàn phím, ngả ra sau dựa vào ghế, nhắm mắt lại, trong đầu suy diễn đủ cách, vẫn không tìm được bất cứ cách nào khả thi.
Cậu bực dọc mở choàng mắt, hơi nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời lại tối rồi, nhưng mưa vẫn chưa tạnh.
“Đừng nghĩ nữa, chuẩn bị ra ngoài đi.”
Du Phùng đã ăn mặc chỉnh tề, cầm ô màu đen trong tay, “Trời mưa đi đường sẽ chậm hơn.”
May mà vẫn còn một manh mối ngồi trong Rừng Tebet tối nay, để họ có thể điều tra tiếp.
Mang mối ngờ vực đầy bụng, Ngôn Dương và Du Phùng ra ngoài, đi băng qua màn mưa, ngồi xe bay đến khu Đồng Hoa lần nữa.
Biển hiệu hoa tử đằng nhấp nháy ở cuối ngõ.
Rừng Tebet ngày mưa hiu quạnh bất ngờ, ánh đèn vẫn là màu xanh tím mơ hồ đêm hôm qua, trên sàn nhảy chỉ lác đác vài người.
Lúc Ngôn Dương bước vào, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Nhạc Nhan ngồi ở quầy bar, hôm nay y mặc áo vải bông pha lanh màu be, nom dịu dàng hơn hẳn.
“Chín giờ.” Nhạc Nhan nâng cổ tay xem thời gian, mở miệng chế nhạo, “Các cậu đúng giờ thật đấy.”
“Hôm qua không bảo cụ thể mấy giờ mà? Sợ đến sớm thì quấy rầy anh làm việc.” Ngôn Dương trả đũa chân thành.
Nhạc Nhan tối sầm mặt, “Mọi khi giờ này mới bắt đầu có được không? Có chút thường thức đi anh bạn nhỏ.”
Thấy quan hệ tốt đẹp khó khăn lắm mới gầy dựng được vào thời khắc sống chết hôm qua lại sắp bị phá vỡ tan tành, Du Phùng bên cạnh đi thẳng vào chủ đề, “Kể về hàng xóm của anh đi.”
Giọng hắn trầm và gợi cảm, mặc dù mặt vô cảm, nhưng trong mắt Nhạc Nhan thì thuận mắt hơn cái vẻ cợt nhả của Ngôn Dương nhiều.
“Tự dưng phí mất cái mặt.” Nhạc Nhan liếc nhìn Ngôn Dương đang dựa vào quầy bar, thầm nghĩ.
Y chỉ muốn kết thúc mau lẹ, để còn về nhà, “Hàng xóm của tôi làm sao?”
“Anh có nhớ hộ bên trái của anh là người thế nào không?” Du Phùng hỏi.
Nhạc Nhan cụp mắt nhớ lại, bỗng sững sờ, phát hiện ra hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì về bề ngoài hay giọng nói của người sống bên cạnh mình.
Vẻ mặt y mất tự nhiên, “Không biết.”
Du Phùng lặng lẽ tóm trọn biểu cảm nhỏ của y vào đáy mắt, “Thế thì được, tôi đổi câu hỏi khác.”“Nhà đó, có ai ở không?”
Trong lòng Nhạc Nhan giật thót, câu hỏi này thì y không thể nói dối được.
Số 486 đường Đồng Hoa là chung cư giá rẻ nổi tiếng, cấu tạo nhà và nội thất đều rất tệ, tường mỏng như giấy dán cửa sổ, tiếng dội nước bồn cầu của hàng xóm cũng nghe thấy rõ ràng.
Không chỉ một nhà bên cạnh, ai biết lời khai có thống nhất hay không.
Huống hồ việc này đúng là y có nhớ, phòng bên trái toàn về nhà rất khuya, âm thanh khoá cửa xoay luôn rõ rệt khác thường. Còn cả tiếng bước chân trầm trên sàn gỗ, Nhạc Nhan toàn nghe thấy lúc dỗ Tây Trì vào giấc.
Y ngẫm nghĩ, quyết định nói thật, “Có.”
Nhưng y không nhớ ra là ai.
Du Phùng và Ngôn Dương nhìn nhau, rồi đồng thời đổ dồn ánh mắt vào Nhạc Nhan, Ngôn Dương chống má, tò mò ra mặt, “Câu hỏi cuối cùng.”
“Tối hôm qua tại sao anh lại bỏ chạy?”
“Tôi thấy cớm tất nhiên là phải chạy.”
Đương nhiên Ngôn Dương hiểu y ám chỉ điều gì, nhưng vẫn cảm thấy y vẫn còn điều giấu giếm.
Nhạc Nhan dừng một lúc, khẽ thở ra, “Thôi, dù sao thì anh ta cũng không phải do tôi giết, tôi nói xong thì các người sẽ thả tôi đi.”
Ngôn Dương tập trung, gật đầu: “Không bám riết anh đâu.”
“Ba ngày trước tôi về nhà buổi tối, khoảng một hai giờ sáng.”
“Đi qua hộ bên trái, nhìn thấy có máu chảy ra từ khẽ hở dưới cửa.”
Máu? Ngôn Dương nghẹt thở, “Anh chắc chắn là anh không nhìn nhầm nhà chứ?”
Nhạc Nhan khẳng định, “Tuyệt đối không nhầm.”
Nhưng rõ ràng toàn bộ căn nhà không có bất cứ phản ứng Luminol nào.
Du Phùng: “Sao nữa?”
Vẻ mặt Nhạc Nhan hơi lạnh lùng, “Sau đó tôi về nhà đi ngủ. Không thì tôi phải làm gì? Trong đó có người xin tha, âm thanh rất nhỏ, nhưng tôi nghe thấy được, rõ ràng là hiện trường giết người. Tôi không thể nhúng vào bãi nước đục đó.”
Ngôn Dương càng nghe, đầu óc càng rối loạn.
“Tôi không có lắm mạng thế đâu.” Nhạc Nhan nói.
“Ở Đồng Hoa, bản thân cậu sống được là tốt lắm rồi, không có mạng đi làm anh hùng đâu.”
Y lãnh đạm nhìn Du Phùng, “Làm anh hùng là đặc quyền của các cậu, bọn tôi sống sót được đã là may mắn lắm rồi.”
Gương mặt xinh đẹp của Nhạc Nhan điềm tĩnh kể lại trước mặt, mở miệng khép miệng đều như đang bảo phải giữ mình.
Chấn động liên tục không ngừng truyền tới từ cổ tay, miễn cưỡng kéo Ngôn Dương ra khỏi cơn suy tư.
“Có cuộc gọi.” Ngôn Dương ra dấu tay, đứng dậy đi tới góc không người để ngồi xuống.
Cậu trượt ngón tay nghe máy.
Giọng nói quen thuộc lập tức truyền tới cơ quan nhận siêu nhỏ trong lỗ tai, “A Dương, ở thành phố Cass vẫn khoẻ chứ?”
Là mẹ Ngôn Dương – Lê Nhược, công tố viên thủ đô Fyl bận rộn cả ngày, cuối cùng trước khi ngủ cũng nhớ tới đứa con trai đang ở tít tận thành phố Cass của mình.
Giây phút chất giọng dịu dàng của bà vang lên, Ngôn Dương vô thức thả lỏng, những bóng đen mù mịt ấy bị xua tan trong nháy mắt, cậu phàn nàn bằng giọng mềm mại: “Mẹ à, con không khoẻ! Thành phố Cass nóng quá, chung cư cũng bé tí, con muốn về Fyl rồi.”
Lê Nhược đầu bên kia cười mắng: “Con bao tuổi rồi mà toàn đỏng đảnh thế! Bọn Du Phùng cũng kén chọn như con à?”
Ngôn Dương liếc nhìn quấy bar, Du Phùng ngồi ở đó, không trò chuyện tiếp với Nhạc Nhan, chỉ dồn ánh mắt vào nghịch cốc thuỷ tinh trước mặt mình, góc nghiêng tuấn tú được ánh đèn dát lên một lớp dịu dàng lấy giả giấu thật.
“Du Phùng… không kén chọn.” Miệng Ngôn Dương thì trả lời Lê Nhược, ánh mắt lại va phải ánh nhìn giả vờ vô tình liếc sang của Du Phùng.
Ngôn Dương rời mắt, vội vàng nói tiếp: “Bọn con đang điều tra một vụ án!”
Âm lượng tăng đột ngột khiến Lê Nhược giật mình, “Vụ gì?”
Ngôn Dương gạt hết mọi suy nghĩ râu ria, giọng nghiêm túc hẳn, “Hiện trường tử vong ở trong một căn hộ chung cư giá rẻ, độ thối rữa của người chết quá cao nên không rõ mặt, ADN của anh ta trích dữ liệu trong kho dữ liệu cũng không tìm thấy.”
Đầu bên kia: “…”
Giây tiếp theo, hình chiếu ba chiều của Lê Nhược xuất hiện trước mặt Ngôn Dương, bà mặc đồ ngủ ở nhà màu đen, gương mặt xinh đẹp, nhưng biểu cảm nghiêm nghị, “Còn gì nữa?”
Ngôn Dương nói tiếp: “Kết quả pháp y là bị đâm xuyên mà chết, là giết người, nhưng báo cáo vụ án thì là kiệt sức mà chết.”
“Con đừng nhúng vào vụ này.” Lê Nhược nói.
“Tại sao?” Ngôn Dương lấy làm lạ.
Mặt Lê Nhược như đang ngẫm nghĩ điều gì, “Có những việc phải chờ con về rồi nói, trên thiết bị liên lạc không tiện.”
Sau đó bà nói rất quả quyết, “Nhưng vụ án này con tuyệt đối không được dính vào!”
Lời cảnh cáo đột ngột khiến Ngôn Dương cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Nhưng…”
“Chuyển cuộc gọi cho Du Phùng.”
Ngôn Dương chau mày chuyển cuộc gọi, giọng Lê Nhược bên tai và hình ảnh bà trước mặt biến mất ngay lập tức, Du Phùng bên kia bắt máy.
Cậu rầu rĩ trở về quầy bar, dựa vào Du Phùng ngồi xuống, ngước mắt liếc nhìn Nhạc Nhan, “Không còn gì nữa, anh đi đi.”
Nhạc Nhan đứng dậy bỏ đi, chẳng nói lấy một câu, chẳng nán lại thêm giây phút nào. Có người đang đợi y ở nhà.
Ngôn Dương nhìn theo Nhạc Nhan mở cửa kính của Rừng Tebet, Du Phùng bên cạnh cũng cúp máy.
“Mẹ em bảo gì anh?” Ngôn Dương hỏi.
“Bảo tôi trông chừng cậu, sợ cậu điều tra tiếp.” Sắc mặt Du Phùng vẫn như thường.
Du Phùng trong trí nhớ của Ngôn Dương mãi mãi ung dung, bất kể gặp phải chuyện gì, hắn đều thế, chắc ngày nào đó trời sập hắn cũng chẳng lo bị đá đập trúng người.
Nhưng Ngôn Dương không cam lòng, “Em thật sự rất tò mò có chuyện gì, vả lại cảnh sát mà không bắt hung thủ thì ai bắt.”
Du Phùng hiểu chuyện này không bình thường, nếu không thì giọng Lê Nhược vừa rồi sẽ không trịnh trọng đến thế, “Có thể là có những chân tướng thà rằng không được biết.”
Ngôn Dương vẫn đang chau mày, “Ba người đó thì sao? Cứ thế chết trong xó xỉnh một cách không rõ ràng à?”
Cậu nhớ đến hình dáng thê thảm của ba cái xác đó, “Đặt mình vào mà nghĩ xem thế thì tuyệt vọng và cô độc biết bao. Chết rồi cũng chẳng ai hay. Ngộ nhỡ sau này mình…”
“Không đâu.” Du Phùng đột ngột cắt ngang vế sau của Ngôn Dương vô cớ.
“Không gì?” Ngôn Dương bối rối.
Có lẽ là muốn kết hợp với thời tiết, Rừng Tebet hiu quạnh mở nhạc dương cầm, giai điệu nhẹ nhàng, đan xen với tiếng mưa ngoài cửa sổ, thấm đẫm lòng người nghe nhạc.
“Không có ngộ nhỡ, tôi sẽ biết.” Cặp mắt đen láy của Du Phùng nhìn cậu, “Nếu cậu chết, nhất định tôi sẽ tìm thấy cậu.”
Lúc ấy trời âm u, ánh sáng ít ỏi đều rắc vụn vào mắt Du Phùng, vẻ bướng bỉnh khiến người ta mềm lòng ấy, sau này đã trở thành sự cứu rỗi duy nhất của Ngôn Dương lúc nửa đêm mơ về.
Nhưng cậu lúc đó không hiểu.
Cậu lúc đó chỉ cảm thấy mình tự dưng không còn ủ rũ bất bình thế nữa, dường như truy tìm chân tướng cũng không còn quan trọng thế nữa, những bí mật u ám đã phủ bụi cách mình rất xa xăm, chỉ có Du Phùng là gần trước mắt.
“Chà, anh nói gì thế.” Cảm giác deja vu của lời hứa khiến cậu hấp tấp nói đùa để lấp liếm cho qua.
“Tôi nghiêm túc đấy.” Du Phùng nói.
“Ha ha ha nghe như trù ẻo ấy.” Ngôn Dương không kìm được cười, cậu ngước mắt nhìn vào mắt Du Phùng, trong cặp mắt xám như đong đầy biển sương mù ẩm ướt.
Du Phùng nhìn chằm chằm vào Ngôn Dương, không tiếp lời, dòng nước ngầm dưới bề mặt yên tĩnh kia lúc này đã vạch trần sơ hở bé nhỏ.
“Ngôn Dương.” Hắn bỗng cất tiếng.
“Hửm?” Tim Ngôn Dương đột nhiên thắt lại.
Khúc dương cầm đã đến đoạn kết, toàn bộ tình cảm vô tình tiết lộ không kịp cất giấu.
Cổ họng Du Phùng chuyển động, như có một cục mật ong ngọt ngào không nuốt xuống được.
Hồi lâu sau, hắn mới cất tiếng nói.
“Ngày mai tạnh mưa, chúng ta đến trang viên Bình Minh đi.”