Cảm giác ngủ cả đêm dưới sàn nhà không hề dễ chịu.
Trời đã sáng bảnh, lúc vừa tỉnh dậy Lê Chỉ còn hơi mơ màng, ngây người rất lâu, mới nhớ ra buổi tối hỗn loạn hôm qua từng chút một. Anh ra sức vùng vẫy tứ chi, cảm giác tê dại khiến người ta ê cả răng.
Du Phùng dạng háng nằm trên cái giường rối tung của mình, không hề đề phòng. Cuốn sổ màu đen đó nằm trong lòng hắn, chìa mép ra ngoài, cứ như đang dụ dỗ Lê Chỉ.
Lê Chỉ nằm dưới sàn, im lặng nhìn chằm chằm góc nhỏ màu đen đó, chờ đến khi cơn tê dại giảm dần, anh bò dậy, rón rén lại gần Du Phùng đang say giấc.
Thứ mà anh tò mò, nhất định phải nhìn cho rõ.
Anh giơ tay cầm, nín thở rút cuốn sổ đen ra, rồi di chuyển ra khỏi phòng ngủ như ăn trộm, đi đến tận cửa chống trộm, vặn tay nắm là có thể chạy ra khỏi nhà Du Phùng, giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh tỳ trán lên cánh cửa kim loại lạnh lẽo, ngón tay mở sổ ra một cách vững vàng.
Trang thứ nhất. Nét chữ hỗn loạn như dây leo chết khô, nhấc bút hạ bút nối liền một mảng, chỉ có thể phân biệt lờ mờ một dòng ở cuối trang, nét bút run run viết một câu “tuyệt đối không được quên”.
Trang thứ hai còn khó đọc hơn trang thứ nhất, “đầu óc”, “cầu cứu”, dường như người viết có ai đó đứng sau lưng thúc giục. Những trang sau đó thì hoàn toàn không phân biệt nổi nữa.
Lê Chỉ càng lật càng sốt ruột, mặc dù Du Phùng đang ngủ say, nhưng anh chột dạ, cứ lo giây tiếp theo cửa phòng ngủ sẽ bật mở.
Anh lật đến trang cuối như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng phát hiện ra nét chữ đột ngột rõ ràng hẳn, trang này viết thong thả mà mạnh mẽ.
Một trang đầy chữ, chỉ lặp lại hai từ đơn điệu: Một chữ “Ngôn”, một chữ “Dương”.
“Ngôn Dương?” Lê Chỉ đọc khẽ.“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa vang lên đột ngột.
Lê Chỉ vốn đang tỳ trán lên cửa, bị cách gõ cửa thô lỗ này làm cho giật bắn mình, không cầm vững cuốn sổ màu đen, nó rơi xuống thảm trải sàn mềm mại trước cửa.
Lê Chỉ lập tức khom lưng nhặt lên, nhưng lúc đứng dậy, khóe mắt anh nhìn thấy cửa phòng ngủ hé một khe hở không nhỏ, ánh nắng ban mai yếu ớt rỉ ra từ bên trong, trong kẽ hở là khuôn mặt im lặng của Du Phùng.
Hai người nhìn nhau cách kẽ hở, Lê Chỉ cảm thấy cuốn sổ trong tay mình bỗng trở nên nặng trĩu, như cục sắt vừa nung, vừa nặng vừa nóng.
“Cộc cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Rõ ràng người bên ngoài cửa đã mất kiên nhẫn.
Việc này lại tạm thời cứu Lê Chỉ khỏi cảnh ngặt nghèo, anh đứng thẳng người, xoay tay nắm cửa, mở cửa ra.
Bên ngoài là một nhân viên chuyển phát nhanh, mặc đồng phục kẻ sọc màu đỏ và xanh nước biển, mái tóc dưới mũ bóng chày ướt mồ hôi, “Tôi còn tưởng ở nhà không có ai,” tay cậu ta đang bưng một cái hộp vuông vức, “Anh Du Phùng ạ? Đây là bưu kiện chuyển phát nhanh cùng thành phố của anh, xin mời ký nhận.”
Lúc này Du Phùng đi tới, cho nhân viên chuyển phát nhanh quét thiết bị đầu cuối cá nhân của mình để ký nhận, Lê Chỉ đón lấy cái hộp, lặng lẽ đứng cạnh cửa không nói gì.
Suy cho cùng thì bị người ta bắt quả tang rất ngượng ngùng, Lê Chỉ nhất thời không biết nên mở lời ra sao.
Ký nhận xong, Du Phùng đóng cửa, “Trả tôi đi, cậu còn muốn săm soi đến lúc nào nữa?” Hắn chìa tay tùy tiện.
Lê Chỉ thấy hình như hắn không định gặng hỏi, bèn thở phào nhẹ nhõm, đặt sổ vào tay hắn.
Du Phùng cuộn cuốn sổ lại nắm chặt, “Tôi không đặt chuyển phát nhanh, cũng không mua đồ gì. Rạch bọc ra xem đi đã.”
Lê Chỉ gật đầu lia lịa, chỉ ước gì Du Phùng mau dời sự chú ý khỏi cuốn sổ.
Anh đặt cái hộp lên bàn, mở nắp, trong hộp phát ra âm thanh hay tuyệt của hộp nhạc, thoạt nghe giai điệu cực kỳ quen thuộc.
Du Phùng: “Ngôi nhà bằng kẹo của chú Nick. Cậu nghe bao giờ chưa?”
Lê Chỉ gật đầu, “Ngôi nhà bằng kẹo của chú Nick” là một bài hát rũ rất phổ biến, gần như thời thơ ấu của mọi công dân thành phố Cass đều được gột rửa bằng bài hát ru này, kẻ từ nơi khác tới như Lê Chỉ cũng chẳng may mắn trốn được, đến nỗi mỗi lần giai điệu này vang lên, trong đầu sẽ tự động điền lời bài hát.
“Chú Nick sống sâu trong rừng,
Lặng lẽ xây một ngôi nhà bằng kẹo,
Sói làm từ khúc gỗ ngồi bên trong,
Cầm bút chì chơi ghép tranh.”
Tiếng ding dong trong trẻo tươi sáng vốn làm lòng người ta thấy yên bình, nhưng giờ phút này, do yếu tố không xác định trong cái hộp, giai điệu vui vẻ vang lên đột ngột này lại khiến cảm giác sợ hãi nảy sinh.
Trong chiếc hộp màu đỏ là một cái bánh ngọt hình tròn, hoa vẽ bằng bơ bình thường, trang trí thô kệch bằng dâu tây đóng hộp, điều kỳ lạ duy nhất là hình như mứt dâu vẽ chữ “HAPPY” bị hỏng, nó có một sắc đỏ thẫm biến chất.
Phòng khách rơi vào sự im lặng quái gở, chỉ có bài hát ru lặp đi lặp lại, hai người đứng quanh cái bánh ngọt, nhất thời đều không làm bất cứ hành động gì.
Một suy đoán bạo dạn đáng sợ trói buộc chân tay của Lê Chỉ.
Không biết đã bao lâu, Lê Chỉ đột ngột chìa tay, cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên, “Tôi đoán thứ này dùng để diễu võ dương oai.”
Dứt lời, anh cắt một miếng bé xíu dọc mặt ngoài bánh, bắt đầu quan sát kỹ mặt cắt nhân bánh.
Mặt cắt không mềm xốp nhiều lỗ như nhân bánh ngọt khác, ngược lại là ướt và đặc cực kỳ – hơn nữa toàn bộ nhân bánh đều là màu đỏ, tàn nhẫn cho thấy nguyên liệu thật sự của cái bánh ngọt.
Du Phùng nhìn chằm chằm mặt cắt đỏ máu bé tí đó, “Vậy giờ chúng ta khỏi phải tò mò cơ thể của tổng bí thư đâu rồi.”
Lê Chỉ cho rằng vẫn không thể xác nhận được thân phận, “Đưa đến phòng thí nghiệm để giám định đi.”
“Đợi đã.” Du Phùng bỗng nhìn thấy cái gì, “Cậu xem chỗ này này.”
Lê Chỉ nhìn theo vị trí Du Phùng chỉ, ở chỗ giao giữa bơ và thịt băm có cắm một tấm thẻ màu đen, mỏng đến mức sắc bén, có thể cứa đứt da thịt, giống như một tấm thiệp.
Lê Chỉ rút tấm thẻ ra chậm rãi, trên đó vẫn còn dính vài cục thịt vụn.
Đây không phải một tấm thiệp, mà giống một bức thư mời. Trên đó dùng bút đánh dấu màu đen vẽ một tòa kiến trúc, là đường nét một trang viên cổ điển.
Lê Chỉ đọc dòng chữ nghiêng in trên đó, “Trang viên Bình Minh là ở đâu? Trong này bảo mời anh và tôi đến dự tiệc.”
Đồng tử mắt Du Phùng co nhỏ, “Khi nào?”
Lê Chỉ liếc nhìn tấm thiệp, “Sáu giờ tối nay.”