Hiện tại bút lông gần như đã bị nhấn chìm trong tiến trình văn minh nhân loại, bản thân Lê Chỉ không quen thuộc, sau khi trải qua hiện trường tử vong ở trang viên Bình Minh, trong mắt anh bút lông đã có hơi thở ngột ngạt của cái chết.
Vưu Thụ đang tra cứu từ khoá “bút lông quạ” trên thiết bị đầu cuối cá nhân, diễn đàn ảo thảo luận nườm nượp.
“Thủ đoạn gây án của Quạ Đen tàn nhẫn quá! Đến giờ vẫn chưa tìm thấy nội tạng quả giám đốc công ty đó, mất nhân tính quá!”
“Đáng sợ. Giờ tôi nhìn thấy bút lông là lưng lạnh toát.”
“Hoàn toàn không đoán được động cơ giết người của hắn. Rốt cuộc tại sao lại giết người ngẫu nhiên thế, biến thái tâm lý à?”
“Cậu thám tử từng rất nổi tiếng trên diễn đàn lúc mười sáu tuổi chẳng phải đã tới thành phố Cass đấy à?”
“Đây đã là vụ thứ chín rồi… nếu vẫn không phá án thì…”
“Bình luận trên trật tự đi!!”
Cuộc thảo luận về Quạ Đen của quần chúng biến hoá khôn lường, tầng tầng lớp lớp, trong câu từ lời lẽ không chỉ là nỗi sợ đối với Quạ Đen, mà còn cả lòng phấn khích khi tâm lý hiếu kỳ được thoả mãn.
“Đội trưởng Vưu, cái này được phát hiện trên giường.”
Vưu Thụ đeo găng tay nhận lấy, là một cái bút lông quạ, như được nhúng trong máu, lông dính cả vào nhau.
“Đây đã là nạn nhân thứ chín rồi.” Du Phùng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.
“… Phải.”
“Không có bất cứ manh mối nào giá trị ư?”
“Có một số, bút lông quạ mang tính biểu tượng, nhưng thủ đoạn gây án mỗi lần đều khác, thân phận các nạn nhân cũng không có quy luật gì.” Câu trả lời của Vưu Thụ kín kẽ không sơ hở.
“Giết người ngẫu nhiên ư?”
Câu nói của Du Phùng tình cờ khớp với ý muốn của Vưu Thụ, anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm, bề ngoài lại tỏ ra nghiêm túc, “Hiện giờ là thế.”
Vưu Thụ vừa dứt lời, bèn nghe thấy một tiếng cười khẽ của Du Phùng. Quả tim vừa buông xuống của anh ta lại bị treo lơ lửng.
Du Phùng đã đến cục cảnh sát thành phố Cass được một tháng, ánh mắt nhìn Vưu Thụ của hắn ngày hôm nay trong đoạn ký ức này không giống hồi mới gặp lắm, chứa vẻ thản nhiên lờ mờ.So với hiện trường trước đây, lần này sạch sẽ hơn hẳn, nội thất là tông màu xám trắng hiện đại hoá, nom vừa đơn giản vừa sạch sẽ, trên bức tường trắng trong phòng ngủ có rất nhiều máu tung toé, màu đỏ chói mắt phá hỏng sự giản dị vốn có của căn phòng.
“Thi thể đâu?” Vưu Thụ hỏi.
Anh ta nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra cái xác nào khớp với lượng máu này, vốn đã chuẩn bị đối diện với một khuôn mặt tươi cười dính đầy máu tươi, nhưng lần này lại không có.
“Thi thể… vẫn chưa tìm thấy.” Một cảnh sát nam trẻ măng báo cáo.
“Vết máu này…” Du Phùng lại gần bức tường đó, đeo găng tay màu trắng chạm vào màu đỏ đã khô, “Có thể là phanh thây ngay tại chỗ, chặt rất nhỏ.”
“Xét nghiệm phản ứng vết máu trong ống nước phòng tắm đi.” Du Phùng nói, chẳng buồn ngoái đầu.
Vưu Thụ quay người vừa định dặn dò viên cảnh sát: “Cậu…”
Chẳng chờ anh ta ra lệnh, viên cảnh sát trẻ măng đó nghe thấy lời Du Phùng nói đã đi tới phòng tắm mà chẳng chần chừ.
Vưu Thụ ngượng ngùng quay đầu, lại nhìn sang Du Phùng đang điều tra hiện trường.
Chỉ thấy Du Phùng quỳ một chân, cúi xuống đất vuốt ve vết dao lộn xộn nông sâu khác nhau, “Lúc giết người cảm xúc hắn bị mất ổn định, hoặc có thể nói là… phấn khích.”
“Nhưng thủ đoạn giết người thì rất chuyên nghiệp, khả năng che giấu dấu vết cũng rất mạnh.” Du Phùng ngẩng đầu nhìn Vưu Thụ chằm chằm, như muốn nhìn xuyên thấu anh ta, “Mạnh đến mức giết liền chín người mà cảnh sát không làm được gì hắn.”
Vưu Thụ biết câu cuối cùng của hắn ngụ ý điều gì.
Du Phùng cố ý dừng lại, rồi nói tiếp: “Đúng không?”
Đây không phải câu chất vấn đơn giản, mà giống như thẩm phán ngồi trên cao nhìn xuống.
Trong nháy mắt người Vưu Thụ lạnh toát, Lê Chỉ cảm nhận được rõ ràng hít thở khó hẳn.
Ngày hôm nay đến nhanh vậy ư? Giống như quả bom thấp thỏm đề phòng cuối cùng cũng bị kích nổ như đã đoán trước.
Các cảnh sát còn lại lúc này đều đang rải rác thu thập chứng cứ, lúc này trong phòng ngủ tình cờ chỉ còn lại Vưu Thụ và Du Phùng.
Sau lưng Du Phùng là bức tường máu bắn đầy tội ác đó, màu đỏ thẫm tôn lên cặp mắt hắn càng đen sẫm hơn, hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào Vưu Thụ, nói thẳng thừng không nể nang gì, “Tại sao anh lại giấu giếm?”
Cổ họng bị bóp nghẹn, gân xanh trên trán đau đớn như thiêu đốt.
Vưu Thụ chẳng nói lấy một câu.
Tiếng ve kêu ầm ĩ ngoài cửa sổ làm lòng người ngứa ngáy.
“Anh đang thừa nhận trá hình đúng không?” Du Phùng nói.
Giọng điệu này…
Lê Chỉ ngạc nhiên, khuôn mặt toàn lạnh lùng hoặc cợt nhả trong mắt cậu giờ lại đang kiềm chế cơn thịnh nộ rõ ràng.
Không ngờ Du Phùng lại nổi cáu.
Lê Chỉ vẫn luôn nghĩ Du Phùng là một người không thể dò đoán, chẳng ai nhìn thấy được suy nghĩ thật sự dưới nụ cười của hắn, nhưng lúc này Lê Chỉ lại thấy được Du Phùng bộc lộ cảm xúc ra ngoài đến mức này.
“Anh cũng giống họ phải không?”
“Cũng học được cách tuân thủ quy tắc sinh tồn trong thể chế rồi ư?”
Du Phùng ưỡn thẳng lưng, đi tới gần bằng từng bước chắc nịch, tiếng bước chân như đang gõ vỏ não Vưu Thụ.
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, Vưu Thụ nghẹn lời.
Du Phùng đi tới trước mặt anh ta, cậu thiếu niên mười sáu tuổi vẫn cần phải hơi ngửa lên để nhìn vào mắt anh ta, nhưng lúc này Vưu Thụ hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đen nhánh đó.
“Tôi đã đánh giá cao anh rồi.”
Ngay bên tai, giọng Du Phùng trở nên khẽ khàng, nhưng càng lạnh lùng hơn, giống như một lưỡi dao băng cực mỏng.
“Đều là cặn bã như nhau.”
Ảo giác dao sắc cắm vào não.
Vưu Thụ vẫn đứng đó im bặt, một ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt âm ỉ.
Không biết có phải do ảo giác nảy sinh vì cảm xúc của Vưu Thụ bị xao động hay không, cùng lúc cơn giận ập tới, thế mà Lê Chỉ lại nắm bắt được âm cuối run rẩy trong câu nói sắc bén của Du Phùng.
“Cậu tưởng ai cũng giống cậu à?”
Không thể nhẫn nhịn được, cuối cùng anh ta cũng lên tiếng.
Nhưng lại là câu mỉa mai mập mờ, “Cậu là con cưng của trời, cậu là thần đồng bẩm sinh, đi đến đâu cũng được tâng bốc, vì sự tồn tại của cậu mà từ bé tôi đã bị so sánh là chẳng đáng một xu! Cậu cơ bản là không biết tôi phải trả giá bao nhiêu để đi được đến vị trí này! Tôi cũng cố gắng để sống thôi!”
Lửa giận như thiêu đốt đến vành mắt anh ta, anh ta cảm thấy chua chát.
“Cậu dựa vào cái gì mà phủ nhận tôi! Dựa vào sự kiêu ngạo là “thiên tài” của cậu à?!”
Du Phùng đang cơn thịnh nộ, nghe xong ngược lại càng sấn tới gần, hoàn toàn phớt lờ lời bộc bạch yếu đuối ngụ ý trong câu nói của Vưu Thụ, “Tại sao các anh lại che giấu manh mối của Quạ Đen? Rõ ràng biết không bắt được hắn kịp thời thì nạn nhân tiếp theo sẽ xuất hiện.”
“Anh dựa vào cái gì mà coi thường tính mạng của người khác?”
Giọng Du Phùng bỗng trở nên tràn ngập tàn nhẫn: “Dựa vào tham vọng muốn bò lên từng bước một của anh à!”
Câu nói đó cứ như bắn thủng lý trí của Vưu Thụ, anh ta như thể bị lột trần diễu phố, cảm giác xấu hổ tràn ngập đua nhau lách vào đầu óc.
Khuôn mặt Du Phùng ở ngay trước mắt anh ta, trong sự khinh bỉ là chút thương hại, biểu cảm đó cực kỳ nhức mắt, khiến Vưu Thụ cảm thấy mình giống như sâu bọ trong cống rãnh lạnh lẽo, ti tiện nhúc nhích giãy giụa, để ăn chút rác thải đáng thương mà tranh giành một mất một còn.
Anh ta không chịu nổi sự thương hại gần như sỉ nhục này.
Anh ta bỗng giơ tay, túm chặt cứng cổ áo Du Phùng, nhấc bổng người bạn thân thời thơ bé chỉ còn mũi chân chạm đất, lửa giận thiêu đốt bỏng cả hơi thở.
Anh ta thở hổn hển, trong hơi thở chứa cơn run rẩy cay nghiệt, phả hết lên gương mặt đẹp như ngọc của Du Phùng.
“Coi thường tính mạng? Nói nghe hay lắm. Cậu tự hỏi mình xem cậu điều tra Quạ Đen thật sự là để ngăn nạn nhân tiếp theo xuất hiện ư?”
Nói đến đây, toàn bộ sự khác thường trước đó của Du Phùng đều bị Vưu Thụ nhớ ra.
Vưu Thụ nghiến quai hàm, căm thù lên tiếng.
“Cậu không phải là loại người đó, Du Phùng ạ.”
“Cậu cùng lắm chỉ là vì bản thân mình thôi.”