Nhìn kỹ thì cái sơ mi đen trên người Du Phùng hoàn toàn cùng một kiểu dáng với cái trên người mình, có điều tình cờ màu sắc tương phản một trắng một đen. Chạm vào hoa tử đằng ở ống tay áo của mình, Lê Chỉ thấy hơi ngượng ngùng vô cớ.
Tuy nhiên lũ cú lai rắn đang túm tụm tranh ăn không cho anh nhiều thời gian đắn đo. Một cơ thể đàn ông trưởng thành rõ ràng là không thể nào thoả mãn được quái vật đông đúc như vậy, chúng lũ lượt ngoái đầu, tất nhiên chỉ có đầu quay 180 độ, thân rắn màu trắng vẫn giữ nguyên bất động, mỏ nhọn đối mặt với Du Phùng và Lê Chỉ đầm đìa máu.
Du Phùng ưỡn thẳng eo, siết thiết bị đầu cuối cá nhân dính đầy vết máu bằng ngón trỏ và ngón cái, “Đi được rồi.”
“Thế xác của ông ta thì sao?” Lê Chỉ vẫn lưỡng lự.
Tâm trạng của Du Phùng bình tĩnh khác lạ, “Quản gia sẽ đến dọn dẹp, trong nhà xác chắc chắn có chỗ cho cục trưởng Cao đặt đầu.”
Phải, là chỗ đặt đầu. Hiện giờ cái xác cũng chỉ có thể giữ lại cái phần cạnh giày Lê Chỉ mà thôi, chỗ còn lại e rằng chỉ có thể thu thập chất thải của bọn cú lai rắn. Có điều chẳng ai sẽ làm thế cả.
“Chúng sắp xúm lại đây đấy.” Gần như không nghe rõ giọng Du Phùng trong một loạt tiếng gào thét.
Lê Chỉ nhìn xung quanh, quả nhiên một bầy đằng sau đã đuổi tới, còn trong hành lang phía trước, tiếng ma sát với mặt đất càng ngày càng lớn, càng khỏi phải nhắc đến bên trái cách đó 20 bước chân, còn có cả đống cặp mắt sáng loè ăn xong mà vẫn chưa thoả mãn.
“Xem ra nhất định sơ mi sẽ bị bẩn.”
Khoé môi Lê Chỉ vô thức giần giật, nỗi tiếc nuối trong giọng Du Phùng có chút huênh hoang khiến người ta cạn lời. Chắc hẳn Du Phùng cũng đã nhìn rõ đường thêu đó.
Anh không đáp lời Du Phùng, đút một tay vào túi áo, mò mẫm tìm con dao gấp gọt hoa quả lấy được trong bếp, mở lưỡi dao ra, siết chuôi dao, “Mở một đường ra ngoài mau lên.”
Đám cú lai rắn càng lúc càng gần, chúng quấn quýt chen chúc nhau ào tới, tranh giành há miệng kêu, decibel đã đạt đến cấp độ ô nhiễm tiếng ồn, Lê Chỉ cảm thấy lúc bước chân qua cánh cửa xuống tầng hầm, có thể mình đã bị ngu.Du Phùng nghe, nhìn sang bàn tay cầm chuôi dao của Lê Chỉ, ánh mắt bò lên đoạn cổ tay trắng nõn gầy guộc, nhớ đến nhát dao không đủ sức ấy lúc mình xuất hiện trong căn phòng bí mật.
“… Thực ra không cần tốn sức thế đâu.” Ngón tay Du Phùng tỳ thân dao lạnh lẽo, ấn xuống dưới, ra hiệu cho anh cất đi, “Cậu nhìn góc ngoặt kia kìa.”
Lê Chỉ mù mịt quay đầu, chỉ thấy đằng sau cơn sóng trắng cuồn cuộn đó là một bóng người thấp bé đang đứng.
“Sao lại là nó?” Lê Chỉ lấy làm lạ.
Du Phùng cười khẩy thành tiếng, “Làm việc cho Quạ Đen mệt mỏi, còn phải đảm bảo heo con sống sót xuất chuồng.”
Bóng người thấp bé thong thả đi tới, đàn cú lai rắn đang tụ tập dạt sang hai bên cứ như bọt sóng bị lưỡi dao tách đôi, nhường đường cho nó.
“Tại sao các vị cứ chạy lung tung khắp nơi thế,” thằng bé chau mày, có vẻ trách móc, “Giờ mới mấy giờ?” Nó vừa ngáp vừa rút đồng hồ quả quýt từ trong áo ra liếc nhìn, “Sáu giờ rưỡi sáng. Các vị thông cảm cho đứa bé vừa quét dọn vệ sinh vừa phải chuẩn bị cơm nước có được không? Thưa các vị khách quý.”
Lê Chỉ: “…”
Thậm chí anh còn nghe ra cảm xúc làm nũng cực kỳ sinh động trong câu nói này.
Thằng bé chỉ tuỳ tiện xua tay trong không trung, bầy cú lai rắn khí thế hùng hục bèn ngoan ngoãn lủi mất. Ngay cả tiếng trườn bò cũng khẽ hơn hẳn lúc trước.
Sự xuất hiện của quản gia không nằm ngoài dự đoán, rõ ràng toà kiến trúc này đều nằm trong tầm kiểm soát của nó. Lúc giẫm lên bậc thang dẫn lên mặt đất, trong lòng Lê Chỉ vẫn đang mừng thầm vì không cần phải khua dao chém đám trắng ởn đó.
Du Phùng đi sóng vai bên cạnh anh, bàn tay cầm thiết bị đầu cuối thõng hờ bên người.
Lê Chỉ liếc nhìn hắn mấy lần liền, như nhìn trộm, muốn gộp khuôn mặt trước mắt và cậu thiếu niên lạnh lùng trong đoạn ký ức vừa rồi vào nhau.
“Sao thế?” Du Phùng đã phát hiện ra từ lâu, hắn mỉm cười nhìn lại.
Lê Chỉ cúi đầu chớp mắt, chần chừ hỏi, “Anh… đã điều tra Quạ Đen từ rất lâu rồi đúng không?” Anh nhớ đến giọng những người đó, “Hả… cảnh sát Du?”
Sắc mặt Du Phùng sa sầm mà không dễ phát hiện, nhưng khoé môi vẫn cong lên, “Cứ gọi tôi là Du Phùng thôi.”
Lê Chỉ phát hiện ra một giây đình trệ vừa rồi, “Sao?”
“Gọi thẳng tên…” Du Phùng cười cợt nhả sấn lại gần, “Khá thân thiết.”
Hai người vai kề vai, thong thả bước trên nền đá sần sùi.
“Thế kế hoạch mà cục trưởng Cao nhắc tới trong ký ức là gì?”
“Kế hoạch gì?” Rõ ràng Du Phùng muốn giả ngu cho qua chuyện.
“Chính là tài liệu mà người ở đầu bên kia cuộc gọi cuối cùng nhắc tới ấy,” Lê Chỉ không chịu thôi, “Chắc hẳn kế hoạch trong tài liệu đã được thực hiện lúc anh mười sáu tuổi.”
“Không nhớ nữa,” độ cong môi của Du Phùng không thay đổi, “Cậu cũng biết là chuyện năm mười sáu tuổi, chẳng nhớ nổi từ lâu rồi.”
Lê Chỉ đột nhiên cảm thấy Du Phùng hiện tại so với hắn hồi thiếu niên, hình như cái nết lười chảy thây lúc nói dối cũng chẳng được cải thiện là bao. Những cái cớ qua loa nghe rõ là vụng về này, hoàn toàn là đang bảo đối phương: Tôi không muốn nói, cậu đừng làm phiền tôi. Trong lòng Lê Chỉ khẽ thở dài, hụt hẫng không tìm thấy điểm tựa.
Dường như Du Phùng chẳng nhận ra gì cả, hắn nói tiếp, “Có điều có một việc, cậu có chú ý đến không?”
“Cái gì?”
“Cục trưởng Cao thường xuyên xem bản tin thời sự hàng ngày, trong đoạn ký ức mỗi lần ăn bữa sáng đều mở hình chiếu thời sự theo thói quen.” Du Phùng nói.
Trước mắt Lê Chỉ xuất hiện bộ quần áo nghiêm nghị của người dẫn chương trình, “Nhớ, làm sao?”
Du Phùng: “Có mấy lần thời sự liên quan đến quốc vương.”
Lê Chỉ nhớ đến hình ảnh quyền trượng tượng trưng cho địa vị tối cao của quốc gia được trao vào tay người đàn ông, mọi người hoan hô mừng rỡ, các bài báo đưa tin về nghi lễ đăng quang chiếm hết 20 phút thời lượng thời sự buổi sáng.
“Cậu không thấy quốc vương…” Du Phùng giữ nửa câu không nói.
Nhưng Lê Chỉ hiểu ý của hắn. Trong bản tin thời sự, hình ảnh của quốc vương ngập tràn, kéo gần tiêu cự quan sát, sẽ phát hiện thực ra đường nét khuôn mặt quốc vương…
“Rất giống Tề Hạo Hiên.”
Lê Chỉ bổ sung vế câu chưa nói của Du Phùng trong lòng.
Khuôn mặt giả vờ chào đón trong buổi vũ hội đó, sau này bị may ghép thêm nửa tấm da mặt khác, cũng từng tồn tại đầy hãnh diện trong báo chí thời sự vài năm trước.