Không biết có phải Quạ Đen có nỗi ám ảnh gì đặc biệt đối với địa điểm phòng đọc sách hay không, nơi này đúng là chỗ hay xảy ra sự kiện.
Giây phút cánh cửa đôi bằng gỗ nặng trịch mở ra, dấu vết trên thảm trải sàn trong phòng đọc sách có ở khắp nơi.
“So với trong này, chút máu trong hành lang chẳng thấm vào đâu.” Du Phùng cúi đầu nhìn vết máu bị kéo lê thành hình.
Lê Chỉ thầm nghĩ đúng là chẳng thấm vào đâu, cứ như sợ máu không đủ rải, lúc làm dấu dẫn đường cố tình tiết kiệm vậy.
Hoặc là vì còn sớm quá, chưa đến thời gian cậu bé quản gia dọn dẹp hiện trường.
Vết máu kéo lê đó trải dài mãi, tới tận mặt tường cạnh giá sách, đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Trên giấy dán tường chạm nổi màu vàng ấm áp, có vô số dấu tay máu, tập trung cạnh giá sách, đáng sợ.
“Ông ta bị lôi xuống tầng hầm rồi.” Lê Chỉ vẫn nhớ vị trí lối vào đó.
Du Phùng gật đầu: “Hơn nữa còn tỉnh lại một lần ở chỗ lối vào.”
Những dấu tay hỗn loạn đó ám chỉ nơi này từng xảy ra cuộc vật lộn dữ dội.
Sau lưng Vưu Thụ đã ướt sũng mồ hôi lạnh, ngây người một bên, rõ ràng là bị thiếu thông tin: “Hầm?”
“Đúng thế, hầm. Trong đó có nhà xác.” Du Phùng chạm vào dấu tay đậm nhạt khác nhau, “Sau này chắc chúng ta sẽ nằm ngay ngắn trong đó.”
“Chuẩn bị xong chưa? Dẫn anh đi thăm quan trước nơi anh ngủ dài sau khi chết này.”
Vưu Thụ: “…”
Lê Chỉ không biết trò đùa không đúng lúc của Du Phùng định nói đến bao giờ, nhưng vẫn theo ý hắn, giơ tay khởi động bút lông quạ trên bàn, sau vài vòng quay, lối vào đen ngòm lặng lẽ xuất hiện trên bức tường màu vàng.
Mùi máu tươi trở nên nồng nặc trong câm lặng, là mùi tươi mới.
Bóng tối dưới hầm toát ra lờ mờ vẻ âm u chẳng lành, giống như hôm qua.
Một tiếng gào thét thảm thiết vọng tới từ dưới đất, không gần lắm, nhưng vẫn nghe ra vẻ sắc bén không giống tiếng người.
Nội tâm Lê Chỉ run rẩy, có chuyện gì đó đang xảy ra.
“Xuống xem đi.” Du Phùng nói.
Ba người đi xuống dưới theo bậc thang, bấc nến nhảy nhót trên bức tường khiến Lê Chỉ nhớ cuộc giằng co ở đây lúc trước.
Đến đây vết máu không còn đứt đoạn nữa, họ chỉ cần lần theo vết máu.
“Lê Chỉ!”
Vưu Thụ đi đằng sau bỗng hét lên.
“Bên phải!”
Lê Chỉ vô thức ngoái đầu sang phải, một cái mỏ sắc nhọn phóng đại trước mặt trong nháy mắt, mổ nhanh như chớp về phía mắt phải của anh.
Anh nhanh chóng né sang một bên.
Nhưng không né được mùi thối rữa buồn nôn đó, cơn quặn dạ dày xộc thẳng lên não.
“Tổ sư đây là cái gì?” Vưu Thụ chạy tới, giơ chân đạp văng con quái vật đó ra xa ba mét.
Là con quái vật lai giữa rắn và cú mà Lê Chỉ từng vô tình gặp phải một lần trong lồng.
“Nó vốn bị nhốt trong lồng dưới hầm,” Lê Chỉ nhìn thân rắn màu trắng toàn lỗ thủng be bét máu đang uốn éo không ngừng dưới đất, “Giờ được thả ra rồi.”
“Hành lang bên trái đâu đâu cũng là lồng, e rằng không chỉ một con được thả ra.”Cứ như hưởng ứng dự đoán của Lê Chỉ, trong lối đi tối tăm đằng trước vọng tới âm thanh mơ hồ không rõ từ đằng xa, như có thứ gì đang trườn dưới đất.
“Thế chúng ta còn xuống nữa không?” Vưu Thụ hơi chùn bước.
Lê Chỉ khó hiểu nhìn thân hình vạm vỡ của anh ta, dường như người vừa đạp bay con cú lai rắn không phải anh ta vậy.
“Ông ta vẫn còn sống, xuống xem thử đi.”
Du Phùng: “Đừng lo, không chết được đâu.”
Mặc dù bảo Lê Chỉ muốn xuống tầng hầm xem diễn biến sự việc ra sao, nhưng tình hình tuyệt đối không nhẹ nhàng như Du Phùng nói, anh cảm giác Du Phùng khác người thường, nguy hiểm chưa rõ trong mắt hắn cơ bản không đáng nhắc tới.
Dù Vưu Thụ lưỡng lự, nhưng được hai người khuyên nhủ cũng khó từ chối, đành bấm bụng theo hai người này tiếp tục đi xuống cầu thang.
Mùi máu tanh phía trước càng lúc càng nồng, hơn nữa còn có hơi nóng bốc lên kỳ quái.
Tiếng gào thét thảm thiết bỗng gần hơn hẳn.
Bước chân của Vưu Thụ như bị keo 502 dán dính trên mặt đất thô ráp trong nháy mắt, anh ta không bước nổi, dừng lại không đi nữa.
Nỗi sợ hãi điều chưa biết gần như đánh sập hàng phòng thủ tâm lý của anh ta, lúc này cơ thể vạm vỡ chẳng mang lại bất cứ cảm giác an toàn nào cho anh ta.
Lại một tiếng kêu gào đẫm máu, decibel tăng vọt trên dây thần kinh của Lê Chỉ.
Chói tai quá.
Lê Chỉ và Du Phùng đã chuyển sang chạy.
Ánh nến leo lét trên vách tường bị gió thổi tắt mất vài ngọn.
Âm thanh đó gần ngay gang tấc, chỉ cần đi qua ngã rẽ trước mặt.
Lê Chỉ nhịn cơn đau nhói trên màng nhĩ, sải chân vượt qua góc ngoặt.
Anh sững sờ.
Trước mặt vốn không phải người đàn ông trung niên gần chết trong dự đoán.
Là một khuôn mặt cú lai rắn khổng lồ.
Con ngươi màu vàng cam của nó lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mấy người đột nhiên xuất hiện trước mắt. Lê Chỉ cách mặt nó chưa đầy mười phân.
Hơi thở của nó phả thẳng lên mặt anh, lông mi của Lê Chỉ bị thổi mà rung rinh.
“Tôi sắp nôn rồi.”
Sau nỗi ngạc nhiên không phải là sợ hãi.
Mà còn là nỗi chán ghét sinh lý đối với thứ mùi thối rữa này.
Lê Chỉ cảm thấy thịt xông khói vừa ăn trong phòng ăn đã trào qua sụn nắp thanh quản.
Lại một tiếng kêu xé ruột xé gan đánh thẳng vào màng nhĩ.
“Thì ra là tiếng kêu của con quái vật này.” Lê Chỉ cảm thấy hụt hẫng khi bị lừa.
“Đừng ngây ra đó.” Du Phùng ở đằng sau đột nhiên kéo anh một phát.
Lúc này Lê Chỉ mới muộn màng phát hiện ra thân rắn đã lặng lẽ quấn quanh chân mình.
Du Phùng kéo anh gấp rút lùi lại.
Con cú lai rắn đó không đuổi theo, ngược lại nó cúi đầu, gục xuống đất, lùng sục tại chỗ một lúc, rồi ngậm một thứ mềm oặt lên.
Dưới ánh nến tù mù, Lê Chỉ nheo mắt, “Đó là cái gì?”
“Nom hình dáng không theo quy tắc nào. Tối quá không nhìn rõ.” Du Phùng đáp.
Lê Chỉ tò mò không chịu nổi, bước tới từng bước một, khoảng cách giữa anh và con cú lai rắn lại gần hơn.
Lê Chỉ: “Là thức ăn mà quản gia đút cho chúng à?”
Du Phùng: “Loại quái vật này thì ăn được gì?”
Hắn ở sau lưng kéo Lê Chỉ, “Cậu đừng lại gần nữa, gần hơn là không kịp chạy đâu.”
Tuy nhiên thì thực tế khoảng cách cũng đủ rồi, trong ánh sáng tù mù, Lê Chỉ đã nhận ra đại khái.
Du Phùng sau lưng lên tiếng: “Tôi nhìn rõ rồi.”
Giọng hắn rất khẽ, nhưng rõ ràng khác lạ.
“Là một khúc chân.”
Lê Chỉ cũng đã nhìn rõ, đường cong tròn lẳn mơ hồ ở đoạn cuối đó, là ngón chân người.
Bỗng nhiên, âm thanh decibel cực cao vọng tới từ đằng sau lưng.
Lại là tiếng hét gào chói tai đó, Lê Chỉ bị kích thích đến mức rợn da đầu.
Lần này không chỉ là một tiếng thét.
Rõ ràng là rất nhiều tiếng kêu chồng lên nhau, như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tai. Sau tiếng hét, thậm chí Lê Chỉ còn bị ù tai.
Vọng tới từ đằng sau lưng.
Lê Chỉ bỗng quay người.
Hình như Vưu Thụ vốn không bám theo họ. Không biết là đã cạn sạch can đảm đi tiếp ở chỗ nào.
Một đàn cú lai rắn ở ngay đằng sau họ. Một đám con ngươi màu vàng cam phát sáng lập loè trong bóng tối.
Tốt quá. Giờ không chỉ ù tai, ngay cả mắt cũng bị hoa đến đau nhói.
“Náo nhiệt quá.”
Giọng Du Phùng hơi thay đổi, có lẽ là bị tiếng gào thét làm cho đau đầu, hắn nom hơi bực dọc.
Đám quái vật dị dạng này chỉ đứng im tại chỗ chốc lát, bèn bắt đầu nhốn nháo bò tới chỗ Du Phùng và Lê Chỉ.
Kích thước của chúng khác hẳn nhau, lỗ máu trên người thì thối rữa cao độ y hệt nhau.
Dáng vẻ này ở sinh vật bình thường chỉ xuất hiện sau khi chết, nhưng lẽ thường bị bẻ cong trên người chúng, cố chấp đi ngược lại nguyên tắc, tiếp tục sống sót.
Vô số hình thù uốn lượn trước mắt, kích thích thị giác ở mức cực cao.
Lê Chỉ nín thở.
Trong nháy mắt đó, anh và Du Phùng bùng nổ tính nhạy bén cực cao ở con người.
Nhưng không phải do ước muốn sống sót thôi thúc.
Chỉ là hai người họ đều không muốn nôn ra sơ mi mình mới thay.
Họ ra sức chạy trong lối đi tối tăm, đàn rắn bị bỏ lại đằng xa, nhưng mùi thối rữa tanh máu nhơm nhớp trong không khí thì chẳng thể nào chạy thoát được.
Toàn bộ lồng sắt dọc đường đều mở toang, vải trùm màu trắng bị quẳng khắp nơi như giẻ rách, toàn bộ tầng hầm cứ như một khu hiến tế khổng lồ.
“Đợi đã! Lê Chỉ!”
Hình như Du Phùng bên cạnh nhìn thấy cái gì.
Lê Chỉ không thể không ổn định tầm nhìn đang lắc lư dữ dội của mình, anh từ từ giảm tốc độ.
Cuối cùng dừng lại.
Vết máu trước giờ bị kéo lê về đằng trước, kết thúc cách họ mười mét.
Hình dáng như một bông pháo hoa màu máu nở bung.
Vẫn còn vài phần cơ thể người sót lại, dính trên mặt đất như thịt băm.
Tiến thêm chút nữa trong hành lang, có một đàn cú lai rắn khác đang tụ tập, thân rắn trắng ởn nhung nhúc quấn quýt lấy nhau tựa giòi bọ.
Chúng đang xúm lại tranh ăn gì đó.
Lê Chỉ có thể nghe thấy tiếng mỏ nhọn cắm vào da thịt, ẩm ướt nhơm nhớp bị vật cứng tách lìa.
“E rằng… không tìm về được nữa rồi.” Lê Chỉ nói bằng hơi.
Anh ám chỉ xác người đàn ông trung niên.
Đằng trước liên tục vang tiếng kêu có cao độ tương tự với tiếng hét của con người, hết đợt này đến đợt khác, ai không biết còn tưởng là hiện trường thảm sát.
Thực tế là tận hưởng bữa tiệc Thao Thiết.
Đám cú lai rắn vừa ăn vừa kêu, tựa tiếng than thoả mãn, vụn màu đỏ rơi tí tách từ miệng xuống, thịt vụn hoà lẫn với bụi dưới đất.
Một bóng đen bỗng bị ném ra ngoài từ giữa bầy rắn, vì giành ăn dữ dội quá nên bị đẩy ra ngoài.
Tình cờ lăn lông lốc tới cạnh giày Lê Chỉ, chạm phải mũi giày của anh thì dừng lăn.
Lê Chỉ cúi đầu, đụng phải mắt của người đàn ông trung niên.
Hơn nữa chỉ có một con mắt.
Đây là một mảnh xương sọ không hoàn chỉnh, chỉ có một phần tư phần trên bên trái.
Mũi, miệng, cằm và mắt phải đều không có. Chẳng biết những bộ phận đó đang nằm trong miệng hay dạ dày con cú lai rắn nào.
Chỉ có một con mắt phải tròn vo nhuốm máu, mống mắt toát lên vẻ im lìm tuyệt vọng.
Lê Chỉ nhìn chằm chằm vào con mắt không cam lòng đó mà không chớp mắt.
Bỗng nhìn thấy giữa mớ não nát bét lẫn với tóc rối tung, có một đoạn vật cứng đen bóng khác thường.
Anh vừa định giơ tay cầm lấy, Du Phùng lại đi trước một bước.
Hôm nay Du Phùng mặc một chiếc sơ mi đen nhìn rất giống hôm qua, lúc tay hắn xuất hiện ở khoảng cách gần, Lê Chỉ mới nhìn rõ, ở chỗ ống tay áo màu đen của hắn có một đường viền màu xanh lá cực nhạt.
Nhưng còn chưa kịp nhìn cho kỹ, hình ảnh thị giác bỗng dưng bắt đầu tan rã.
Cảm giác tách rời giống y hệt lúc trong nhà xác hôm qua.