“Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng sự trùng hợp trên thế giới vẫn là số ít, cứ nên thận trọng thì hơn.” Miệng Lê Chỉ thì bảo thận trọng, nhưng trong lòng cũng tự hỏi, còn có một kẻ giết người hàng loạt ẩn nấp trong trang viên, mặc dù người đàn ông trước mặt đang là người mà mình tiếp xúc với nhiều nhất, nhưng thân phận thực sự vẫn chưa rõ.
Anh lấy làm lạ việc tiềm thức mình lại tin tưởng Du Phùng đến thế.
Cảm giác yên tâm vô cớ trong nhà xác cũng vậy, đều không tìm được nguyên nhân. Chỉ là trực giác mách bảo anh tin tưởng Du Phùng là đúng mà không có lý do.
“Này! Nghĩ gì thế.”
Cảm thấy cái vỗ nhẹ trên đầu gối, Lê Chỉ mới nhận ra mình vừa lơ đễnh, không nghe thấy cả câu trả lời của Du Phùng.
Du Phùng giơ cánh tay, chỉ để lộ một con mắt, khó hiểu nhìn Lê Chỉ, “Cậu kỳ lạ quá. Tự dưng ngủ thiếp đi, hoặc là đang nói thì lơ đễnh, uổng công tôi hôm qua vừa gặp cậu còn tưởng rằng cậu là người đáng tin cậy cơ.” Nói đoạn, hắn thở dài quá lố, “Hầy… cặp mắt của cậu lừa đảo quá.”
Hắn ám chỉ cặp mắt màu xám của Lê Chỉ, nom vừa lý trí vừa điềm tĩnh, nhưng sự thật là bất kể Lê Chỉ cố gắng khiến mình cười nhìn thân thiện hơn, đáy mắt vẫn trống rỗng, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Lê Chỉ nghĩ việc này không thể trách mình được, anh phát hiện ra mình thiếu trải nghiệm cảm xúc, đặc biệt là sợ hãi. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, đối mặt với xác chết máu me và hoàn cảnh quái dị, anh cũng không có cảm giác sợ hãi như người khác. Tất nhiên, lúc này anh không cần phải trò chuyện sâu sắc như thế với Du Phùng.“Ùng ục…”
Bụng ai đó đang réo. Trong bầu không khí yên tĩnh nghe cực kỳ đột ngột.
Lê Chỉ không có khả năng thông cảm xấu hổ, hỏi thẳng Du Phùng: “Anh đói rồi à?”
“Khụ khụ… tất nhiên rồi,” Du Phùng nhanh chóng che kín con mắt vừa để lộ, “Giằng co cả buổi sáng, còn bỏ lỡ cơm trưa, lẽ nào cậu không đói?”
Lê Chỉ đáp: “Vẫn ổn.”
Du Phùng ngồi bật dậy trên giường, “Đi thôi, xuống bếp, kiếm cái ăn.”
Lê Chỉ vô cảm bị Du Phùng kéo ống tay áo lôi ra cửa phòng, vẫn chưa nghĩ ra mình và hắn trở nên thân thiết thế này từ bao giờ.
Bếp nằm ở cuối hành lang tầng một, cách xa phòng đọc sách nguy hiểm, nằm ở vị trí không bắt mắt. Chẳng biết cậu bé đó đã đi đâu, nhưng họ đang đi lại trong khu vực bình thường, không phạm phải điều cấm kỵ nào, chắc hẳn sẽ không bị đuổi theo như lúc trước.
Trong đó có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, từ rau củ đến chất dinh dưỡng đa lượng đều có, thậm chí có cả vài loại phô mai mà Lê Chỉ không biết tên.
Cái lò nướng khổng lồ trong phòng ăn đã được đẩy về đây, lặng lẽ nằm trong một góc phòng, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong kẽ hở cũng không thấy vết máu nào.
Du Phùng tựa vào lò nướng, cầm một miếng bánh ngọt bơ, thong thả ăn từng thìa một, thấy Lê Chỉ đựng vài thỏi socola và kẹo vào túi áo, hắn lên tiếng ngăn cản: “Đừng lấy socola, mang theo người dễ chảy, đổi hết thành kẹo cứng đi.”
Lê Chỉ vẫn muốn lấy socola, suy cho cùng thì nó xoa dịu mệt mỏi có tác dụng nhanh hơn kẹo cứng. Kẹo cứng tan trong miệng chậm quá.
Tay anh đảo hộp kẹo, nhặt vài chiếc kẹo cứng vị chanh bỏ vào túi. Bên cạnh anh là quầy gia vị, trên đó có rất nhiều dụng cụ chế biến thức ăn, rất đầy đủ, đặc biệt là mấy con dao sáng loáng bắt mắt, anh ngoái đầu liếc nhìn Du Phùng, “Không chọn một cái à?”
Du Phùng tình cờ vừa ăn xong miếng bánh cuối cùng, còn chưa đã thèm, đặt đĩa xuống đi tới.
Lê Chỉ rút một con dao từ hộp đựng dao ra, sống dao cực mảnh, mũi dao nhọn hoắt, “Dao chặt xương?” Du Phùng rút một con dao khác, “Sao cậu không dùng cái này, sắc bén hơn.” Đó là một con dao dùng để cắt sashimi, là một loại vũ khí tự vệ tốt.
Nhưng bất kể là con dao làm bếp nào cũng không có vỏ, trừ phi cứ cầm lăm lăm trong tay, nếu không thì giắt vào eo e rằng sẽ cứa phải mình.
Lê Chỉ nghe ra Du Phùng đang mỉa mình, nhưng không cáu, anh cầm con dao ở ngoài cùng, còn không được bỏ vào giá đựng dao – một con dao gấp gọt hoa quả. Anh tiện tay bỏ nó vào túi áo Du Phùng.
Du Phùng lấy làm lạ, nhướn mày hỏi: “Sao lại đưa tôi? Cậu không cần à?”
Lê Chỉ coi như đương nhiên: “Anh đánh nhau giỏi hơn.”
“Ngộ nhỡ tôi và cậu tách nhau ra thì sao?” Du Phùng lại hỏi.
Lê Chỉ đáp: “Không sao, tôi ổn.”
“… Tôi cảm thấy cậu không được ổn lắm.” Du Phùng móc con dao gọt hoa quả ra đặt về tay Lê Chỉ, “Ít nhất thì tôi sẽ không ngất xỉu đột ngột. Hơn nữa con dao nhỏ này chưa chắc đã có ích, chỉ để an ủi tâm lý mà thôi.” Hắn tỏ ra hơi hối hận, “Con dao găm đó tốt hơn, vừa bén vừa tiện, tiếc là bị người đàn ông trung niên đó lấy mất rồi, biết trước thì sáng nay đã không trả cho ông ta.”
Bên tai Lê Chỉ nghe Du Phùng lải nhải, tay cầm con dao gấp gọt hoa quả, nghĩ tới trạng thái của mình, anh không thoái thác nữa, bỏ nó vào túi áo, va chạm cùng kẹo cứng vị chanh.