Ánh đèn nhạt, trong phòng tĩnh lặng.
Lục Úc hỏi: "Vậy hiện tại em muốn thế nào? Bọn họ đã đối xử với em như thế."
Bùi Hướng Tước khép nhẹ bờ mi, suy nghĩ hồi lâu, lâu đến mức Lục Úc nghĩ cậu sẽ không trả lời anh, cậu mới mệt mỏi mở miệng: "Tôi, sẽ không về đó nữa. Công ơn nuôi dưỡng của ông ấy, về sau tôi sẽ dùng thật nhiều, thật nhiều năm kiếm tiền trả lại. Tôi, tôi không muốn gặp lại họ thêm một lần nào nữa."
Đầu cậu càng cúi thấp hơn, nói thêm: "Khi đó, tôi rất sợ hãi, đã nghĩ, không thể như thế này nữa."
Tính cách của Bùi Hướng Tước vẫn luôn như vậy, cho dù còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn rất dũng cảm, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Giống như lúc Lục Úc nói sẽ kết hôn, Bùi Hướng Tước nói muốn rời đi, dù Lục Úc có nhốt cậu lại, cậu cũng dám nhảy từ cửa sổ xuống.
Lục Úc sờ đầu cậu: "Vậy số tiền kia, tôi trả giúp em trước. Em nợ ông ta, không bằng nợ tôi. Về sau từ từ trả cũng được."
Bùi Hướng Tước ngẩn người, lén lút gật đầu.
Cho dù có nói như vậy, việc đoạn tuyệt quan hệ với Bùi Định vẫn khiến Bùi Hướng Tước suy sụp đôi chút: "Cho dù nói như vậy, nhưng thật ra lúc còn nhỏ tôi vẫn có rất nhiều nguyện vọng."
Lục Úc choàng tay qua vai Bùi Hướng Tước, xoa nhẹ từng đốt sống hiện rõ sau lưng cậu: "Có nguyện vọng gì? Nói cho tôi nghe đi."
Bùi Hướng Tước được Lục Úc vuốt ve thấy hơi ngứa nhưng lại không muốn né tránh, nhỏ giọng nói: "Toàn những mơ ước rất ấu trĩ, rất ngây thơ..."
Tiếng cười trầm thấp của Lục Úc từ trên đỉnh đầu Bùi Hướng Tước truyền tới: "Có sao đâu, chim sẻ nhỏ của tôi còn cũng đâu có lớn lắm, có nguyện vọng nào không thể nói chứ."
Anh giơ tay vẽ một vòng tròn, áng chừng cơ thể của Bùi Hướng Tước. Nghe anh nói như vậy, Bùi Hướng Tước mơ hồ cảm thấy mình cũng chưa lớn lắm, nguyện vọng có ấu trĩ một chút cũng có sao đâu.
Bởi vì có rất nhiều nguyện vọng, mà Bùi Hướng cũng hiểu, mình nói câu trước quên câu sau, nên bấm đốt ngón tay tính toán, giống như một bé con ngốc nghếch vậy.
"Muốn, ôm, cũng muốn được xoa đầu và hai má, còn muốn được hôn." Bùi Hướng Tước dừng lại một chút, giơ ra ba ngón tay: "Lúc đó trường cách nhà rất xa, còn, còn muốn có người đến đón tôi đi học và tan trường về nhà. Lúc tôi bị người khác bắt nạt, người đó sẽ bảo vệ tôi. Còn có lúc học bài,..."
Cậu liệt kê ra rất nhiều, cuối cùng giơ ra cả mười ngón tay, mắt tròn xoe nhìn: "Có phải tôi rất tham lam không?" Nghĩ lại những điều mình vừa nó, đột nhiên xua tay: "Hôn, không muốn hôn nữa!"
Lục Úc bật cười, xốc chăn đang đắp trên người Bùi Hướng Tước lên, ôm cậu vào lòng, dịu dàng từ tốn xoa nhẹ lên mái tóc của cậu, rồi đến hai má, giống như những gì cậu mơ ước.
Bùi Hướng Tước nằm trong lòng Lục Úc, bên tai còn nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, cùng tiếng anh nói: "Việc đưa em đến trường, đón em về nhà đợi vào năm rồi nói. Sau này sẽ không có ai bắt nạt chim sẻ nhỏ của tôi nữa, em là của tôi."
Đây là tất cả những ước mơ khi bé của cậu, hiện tại nó không còn là viễn cảnh cậu tự vẽ ra nữa, một khi nguyện vọng trở thành hiện thực, giống như pháo hoa sáng bừng đêm đen, khiến cậu mơ mơ hồ hồ, không biết đêm nay là đêm nao.
Lục Úc buông Bùi Hướng Tước ra, chầm chậm vỗ về chim sẻ nhỏ vẫn còn đang ngây ngốc như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước mắt Bùi Hướng Tước đột nhiên tối sầm, nơi trán cảm nhận được chút ấm áp ẩm ướt.
Đó là một nụ hôn, thân thiết nhưng lại khắc chế.
Môi chạm nhẹ lên trán rồi rời ra ngay lập tức.
Lục Úc buông chim sẻ hóa chim cút bị dọa sợ trong lòng ra, suýt nữa không áp chế được dục vọng trong lòng, đành phải giả bộ: "Nếu đã là nguyện vọng của em, không thực hiện sao được?"
"Ngủ ngon, em ngủ trước đi."
Bùi Hướng Tước bị thả đầu lên gối, thanh âm run rẩy, ngón tay sờ nhẹ lên trán, nhưng không dám đụng vào nơi được hôn: "Vậy, vậy để tôi hát cho Lục thúc thúc nghe."
Lục Úc bật nhỏ đèn đi, ôn nhu cự tuyệt: "Không cần đâu. Có việc chưa làm xong, sáng mai làm xong em hát cho tôi nghe."
Bùi Hướng Tước không vui, còn lẩm bẩm muốn cùng Lục Úc thức thâu đêm, bị Lục Úc gõ vào đầu trách mắng, mới ngoan ngoãn nhắm mắt.
Lục Úc nhẹ giọng, ánh mắt dừng trên người Bùi Hướng Tước: "Đừng tắt đèn, cứ xem như tôi ngủ cạnh em là được."
Bùi Hướng nằm trên giường, những sợi tóc đen in rõ trên nền gối trắng, cuộn tròn người lại, nhìn từ xa trông như một chú chim sẻ tròn vo, nhưng nhìn cũng chỉ là một bé con đáng thương. Cậu nhìn qua giống như đang ngủ rất an ổn nhưng hàng mi lại không ngừng run rẩy, đầu ngón tay giấu trong chăn đang nắm chặt lại, cậu thực ra đang rất sợ hãi.
Cậu sợ đây chỉ là một giấc mơ, đợi đến khi tỉnh dậy cậu vẫn nằm trong nhà kho ẩm mốc, không có Lục thúc thúc, cũng không có những an ủi cùng cái ôm thật chặt, tất cả chỉ là cậu tự tưởng tượng ra.
Bùi Hướng Tước rùng mình.
Lục Úc tựa người lên gối lật giở tài liệu, nhưng lực chú ý vẫn nằm ở bé ngoan Bùi Hướng Tước. Đột nhiên, anh cảm thấy có thứ gì vừa chui vào chăm mình, chậm rãi hướng về phía mình. Lục Úc bình tĩnh mở rộng tay ra, giữ nguyên tại chỗ.
Ngón tay của Bùi Hướng Tước không ngừng run rẩy, lông mi cậu cũng đang run rẩy, giống hệt trạng thái của mấy người lén lút làm chuyện xấu. Móng tay của cậu luôn được cắt gọn gàng, đầu ngón tay ấm ấm mềm mềm, chạm lên ngón tay của Lục Úc, thấy mình bị bại lộ quá nhanh, liền vội vàng rụt về.
Lục Úc thở dài, nắm chặt lấy tay Bùi Hướng Tước: "Em mau ngủ đi, đừng lộn xộn nữa."
Bùi Hướng Tước vô cùng hài lòng, gật đầu.
Cậu nghĩ cậu vừa trải qua một ngày có quá nhiều biến cố, nhất định là sẽ khó ngủ, ít nhất là có thể chống đỡ đến khi Lục Úc xem xong tài liệu, rồi hát cho anh nghe.
Nhưng cậu đã đánh giá cao chính mình, chưa đến một lúc sau, cậu đã thiếp đi vi quá mệt mỏi, không còn cảm nhận được bất cứ điều gì xung quanh.
Lục Úc lẳng lặng nhìn cậu một hồi, đứng dậy xuống giường, mặc quần áo, bên ngoài cũng có tiếng động truyền đến.
Anh đứng trước gương sửa sang lại vạt áo và cà vạt, khuôn mặt lạnh như băng, không hề có dù chỉ một ý cười nhỏ nhất.
Đêm càng sâu.
Lục Úc đến đây được mấy tiếng, đủ để điều động nhân thủ, sắp xếp mọi việc, những người còn lại cũng đã đến nơi.
Xe rất nhanh đã chạy đến đầu thôn. Lục Úc xuống xe, đầu tiên là đi đến nhà trưởng thôn, nói Bùi Định nợ anh một món tiền, vay nặng lãi, nợ chồng nợ, nếu không có tiền thì chỉ có thể lấy mạng ra đền. Loại chuyện vay nặng lãi này ai cũng không dám giây vào, trưởng thôn nhìn đám người đứng bên ngoài, đều là đàn ông thân hình lực lưỡng, lại càng sợ, gọi điện thoại cho từng nhà trong thôn, báo tối nay không được dính vào chuyện nhà học Bùi.
Lục Úc rời khỏi nhà trưởng thôn, đi theo con đường nhỏ đến nhà họ Bùi, đá văng cổng ra.
Trong nhà một mảnh tối đen, hai người ở lại canh giữ đứng ở hai bên, Bùi Định và Chu Tú bị trói giống như chó chết trên mặt đất, Bùi Hướng Long cũng bị trói ngồi trên ghế, không thể động đậy.
Hai cánh tay của Bùi Định lúc này đã bị Lục Úc giẫm gãy, mềm oặt nằm trên mặt đất, vì đau đớn quá lâu, nên các dây thần kinh cũng tê liệt, toàn thân gần như chết lặng, gào không ta hơi. Mà Chú Tú cũng bị đá cho một cước, không thể thở mạnh, sắc mặt vô cùng khó coi, nằm đối diện với Bùi Định, nhưng chẳng dám lên tiếng.
Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, hai người họ vô cùng sợ hãi, cả người run cầm cập, cố gắng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một gương mặt mơ hồ, là người đánh họ chiều nay.
Bùi Định sợ tới mức ngất xỉu tại chỗ.
Lục Úc trầm mặc một lát, kéo ghế ra, ngồi xuống, Bùi Định chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng, nhớ lại tên ác quỷ kia đã dùng đôi giày này giẫm vỡ cánh tay mình không thương tiếng, cho dù miệng bì bịt kín, cũng ú ớ lên mấy tiếng, vô thức lùi về sau.
Lục Úc rốt cuộc cũng lên tiếng, ngữ khí từ tốn như thờ ơ, chỉ có những người đứng bên cạnh mới nhìn thấy sắc mặt hung ác tàn nhẫn chưa từng thấy của anh.
Anh nói: "Tôi có một báu vật, tên là Bùi Hướng Tước. Tôi rất thương em ấy, một ngón tay cũng không nỡ động, cũng chưa từng nói một lời tức giận với em ấy. Nhưng em ấy lại ở nơi này, bị bắt nạt mười sáu năm, tôi đã suy nghĩ rất lâu, không biết nên trả lại những gì các người gây ra cho em ấy thế nào."
Nói đến đây anh dừng lại một chút, thanh âm có phần sắc nhọn, ngữ khí quỷ dị: "Mấy người cảm thấy tôi nên làm thế nào?"
Bùi Định cứng miệng, ông ta như thế nào cũng không nghĩ đến, đại họa lần này lại đến từ Bùi Hướng Tước. Miếng vải bịt miệng được tháo ra, ông ta hoang mang sợ hãi, bởi vì kinh hoảng quá mức nên trực tiếp dập đầu xuống đất cầu xin: "Tôi, tôi không biết. Tôi xin lỗi ngài, là lỗi của tôi là lỗi của tôi. Nhưng tôi, tôi cũng là bố nó, tôi nuôi nó nhiều năm như vậy, chưa từng đánh nó bao giờ, chỉ có lần tát nó kia, ngài bảo thằng nghiệt chủng, Bùi Hướng Tước đến đây, nói cho ngài biết, tôi chưa từng đánh nó, chỉ là lần này nó không nghe lời..."
Lục Úc nhẹ giọng: "À? Ông chẳng biết lỗi gì hết, nhưng, phiền ông nuôi em ấy nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao."
"Được rồi." Lục Úc giống như nhớ tới cái gì đó, thậm chí còn nở nụ cười: "Tôi còn chuẩn bị cho ông một món quá."
Bùi Định không tin người này lại dễ dàng như thế, không đây là ác quỷ, nhưng ông ta vẫn không nhịn được ngẩng đầu dậy, thấy trong hòm xếp toàn nhân dận tệ.
Lục đứng lên, đi vòng quanh ông ta một vòng: "Ông có hài lòng với món quà này không? Xem ra rất vừa lòng đấy nhỉ. Chỉ có một điều, ông và Bùi Hướng Long về sau không được bước chân ra khỏi thôn này nửa bước, tôi sẽ phái người đến kiểm tra, nếu ông dám đi ra khỏi thôn này một bước tôi sẽ bẻ gãy một bên chân, bước hai bước thì chân nào cũng không được lành lặn nữa đâu."
Anh nói vô cùng nghiêm túc, nếu như Bùi Định không đồng ý, tựa hồ anh sẽ lấy cái mạng của ông ta ngay lập tức.
Bùi Định sửng sốt hồi lâu, khàn giọng nói: "Sao có thể thế được? Tiểu Long nhà chúng tôi mới bao nhiêu tuổi, sao có thể ở mãi trong thôn này, nó nó còn phải đi học! Nó còn phải đi học!"
Lục Úc nhíu mày: "Xem ra ông rất quan tâm đến Bùi Hướng Long, vậy vì sao lại không thể đối xử tốt với Bùi Hướng Tước một chút? Lòng người quả thật luôn thiên vị, nhưng ông lại thiên vị quá mức. Nhưng không sao, hiện tại chẳng còn cần thiết nữa rồi."
Có lẽ lời Lục Úc nói đã đâm trúng tim đen của Bùi Định, ông ta nghiến răng mắng: "Mày dựa vào cái gì mà quản tao? Còn muốn khiến Tiểu Long đánh mất tương lai. Bùi Hướng Tước là con tao, là một thằng ngốc, thứ súc sinh, tao muốn đánh thế nào thì đánh. Dù tao muốn nó phải chết, nó cùng phải quỳ xuống dập đầu tạ ơn."
Lục Úc đang đi xung quanh Bùi Định bỗng nhiên dừng lại, dùng sức giẫm lên mắt cá chân của ông ta, âm trầm nói: "Vậy hiện tại tôi có thể lấy mạng ông được rồi."
Bùi Định chưa kịp lùi về sau, Lục Úc bẻ gãy xương đùi của ông ta.
Tiếng kêu của Bùi Định quá lớn, Lục Úc cảm thấy phiền phức, liền ra hiệu cho người bên cạnh bịt miệng ông ta lại.
Lục Úc đi đến trước mặt Chu Tú, Chu Tú sợ run, không ngừng lắc đầu cầu xin.
"Bà muốn tự mình nói? Hay là để tôi hỏi, bà trả lời?"
Lục Úc nhìn bà ta, ngữ khí bình bình thản nhiên.
Chu Tú sợ hãi, nhưng bà ta cũng không ngu ngốc như Bùi Định, khắc chế ánh mắt muốn trốn tránh của chính mình, giả bộ người vô tội đang khiếp sợ: "Tôi, tôi không biết, ngài đang nói gì..."
Lục Úc cười, diện mạo anh tuấn trong mắt Chu Tú lại chẳng khác gì ác quỷ: "Xem ra bà muốn tôi phải đích thân tra hỏi mới chịu nói ra."
Chu Tú sợ đến mức run rẩy, loại sợ hãi này đến từ sự đau đớn và mơ hồ không rõ mọi chuyện sẽ phát triển đến đâu. Bà ta chịu khổ nhiều năm như vậy, nhẫn nhục nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới có một tia hy vọng, vì sao lại còn phải chịu loại khổ cực cùng tội lỗi này, dựa vào cái gì chứ?
Bà ta không cam lòng.
Nhưng cho dù không cam lòng, bà ta vẫn phải khuất phục trước nỗi đau mình đang phải chịu đựng.
Lục Úc đến cạnh cửa sổ, mở đèn lên, cầm văn kiện ở trên bàn, thờ ơ hỏi: "Câu thứ nhất, lúc trước vì sao bà lại gấp gáp gả cho Bùi Định như vậy? Cấp bách như vậy, trong khi mẹ của Bùi Hướng Tước mới được chôn cất chưa đến hai ngày."
Chu Tú ngây dại, bà ta không dám trả lời.
Đó là chuyện hơn mười năm về trước. Chu Tú lớn lên xinh đẹp, tâm tư lại bất chính, từ nhỏ đã mưu mô xảo quyệt, hết cấp hai đã bỏ học, không muốn cùng người trong thôn đính ước kết hôn, lại muốn chạy tới thành phố kiếm sống. Bà ta làm giúp việc cho một gia đình giàu có ở thành phố, phu nhân nhà đó cũng họ Chu, bên ngoài ra sức làm ăn, thái độ ôn hòa, rất dễ sống chung. Hơn nữa Chu Tú lại là người biết lấy lòng người khác, nên rất nhanh đã hòa nhập được vào gia đình này.
Sau đó, bà ta quyến rũ ông chủ nhà đó, cuối cùng bị bắt gian tại trận.
Phu nhân họ Chu tuy là người hòa nhã, nhưng đó chỉ là khi làm ăn mà thôi, trên thực tế cũng là một người rất ngoan độc. Dám quyến rũ chồng bà, bà sẽ không bỏ qua. Người đàn ông kia tặng Chu Tú chút trang sức đắt tiền, nhưng lại trả bằng thẻ hai vợ chồng dùng chung, Chu phu nhân đi báo cảnh sát, nói là trong nhà có kẻ trộm. Chu Tú sợ vô cùng, đến cầu xin Chu phu nhân. Chu phu nhân nói thế này đi, Chu Tú phải nhanh chóng về quê, trong vòng một tháng phải gả đi, nếu không Chu phu nhân sẽ giao bằng chứng cho cảnh sát. Chuyện này náo loạn rất lớn, hàng xóm dị nghị rất nhiều, không ai muốn lấy Chu Tú, cuối cùng mới cực chẳng đã gả cho Bùi Định.
Sau khi kết hôn với Bùi Định, Chu Tú tạm thời cam chịu, đành chăm lo tốt cho cho gia đình này trước, nhưng chỉ có một người khiến bà ta không vừa mắt, đó chính là Bùi Hướng Tước. Bà ta nghĩ, nhà này vốn dĩ đã nghèo, Bùi Hướng Tước sẽ đoạt đi rất nhiều thứ của đứa con sau này bà ta sinh ra. Mà khi những người trong nhà lên thị trấn làm việc, lại cho bà ta một cơ hội tốt. Chu Tú ở trong thành phố làm việc cũng được một thời gian dài, cũng từng tiếp xúc với khá nhiều hộ gia đình, trong đó có một nhà có đứa trẻ từ bé đã mắc chứng tử kỷ, dần dần bà ta cũng có hiểu biết về chứng bệnh này.
Bà ta cảm thấy, mình vô cùng thông minh, không cần đánh Bùi Hướng Tước, như vậy sẽ để lại dấu vết, nói không chừng còn ảnh hưởng xấu đến mình. Chỉ cần nhốt Bùi Hướng Tước lại, tự cậu cũng sẽ có bệnh, vậy cũng chẳng sao, Bùi Hướng Tước còn nhỏ như vậy, dù nó có mách bố nó, bà ta cũng sẽ có cách lừa gạt được chồng mình, chỉ cần nói Bùi Hướng Tước không ngoan, mình lại còn bận làm việc, lo lắng an toàn của thằng bé nên mới nhốt lại, thế không phải là được rồi sao?
Trời cao phù hộ, bà ta nhốt Bùi Hướng Tước nửa năm, lúc đưa nó ra, nó đã không thể nói được nữa.
Nó trở thành một thằng ngốc, sẽ không cản đường con của bà ta, thật đúng là không có gì tốt hơn.
Sau khi bị bẻ gãy ngón tay, chuyện này mới lòi ra.
Bùi Định vô cùng đau đớn, nghe được chuyện này liền mắng bà ta: "Sao bà có thể độc ác như vậy! Bà đúng là nứ nhân nham hiểm, bà hại Bùi Hướng Tước..."
Chu Tú khóc gào lên với ông ta: "Tôi không phải vì Tiểu Long sao? Tiểu Long của chúng ta bây giờ phải làm sao. Dù sao Bùi Hướng Tước cũng thành như thế rồi, chỉ còn Tiểu Long của chúng ta thôi!"
Bùi Định bị nghẹn lời, nhìn Bùi Hướng đang khóc không thở nổi, nó lớn lên đẹp như vậy, thông minh như vậy, còn thông minh hơn Bùi Hướng Tước rất nhiều, hiện tại có thể làm gì, ông ta chỉ còn đứa con này thôi.
Lục Úc nhìn một nhà ba người nghĩa nặng tình thâm, dường như cũng rất xúc động, chậm rãi vỗ tay. Lúc cầm tư liệu lên, đưa đến trước mặt Bùi Định, vô cùng hoài nghi nói một câu: "Nhưng lúc đó Chu Tú và tình nhân của bà ta vẫn còn đang yêu đương vụng trộm, không quá vài ngày đã cùng ông kết hôn. Vậy đứa trẻ này là con ai? Bà Chu Tú có thể xác định được không?"
Lúc Chu Tú kể lại mọi chuyện, nhận thức về thời gian đã bị bỏ qua, phần tư liệu của Lục Úc là căn cứ vào lúc cảnh sát ghi lại bản án, vị Chu phu nhân kia đích thân kể lại, còn thời điểm kết hôn Chu Tú và Bùi Định cũng làm tiệc rượu đàng hoàng, ngày tháng vô cùng chính xác, chênh nhau có nửa tháng. Chắc là Bùi Định bị sắc đẹp của Chu Tú mê hoặc, hàng xóm xung quanh cũng được hối lộ chút ít nên không ai nói ra chuyện này, nên ông ta đã lập tức đưa Chu Tú về nhà.
Cho nên, Bùi Hướng Long là con ai? Ai mà biết được? Dù sao Bùi Định cũng không có cơ hội đến bệnh viện lớn làm giám định AND.
Bùi Hướng Long không phải con trai mình!
Bùi Định triệt để phát điên, mắt đỏ quạch, lại được cởi trói, dù bị gãy tay gãy chân cũng cố bò đến chỗ Chu Tú, dùng chân đá bà ta, miệng phun ra toàn ô ngôn uế ngữ, Bùi Hướng Long thấy bố mẹ mình đánh nhau thì khóc thét lên, Lục Úc chán ghét đứng tránh ra ngoài, phân phó một câu: "Chú ý một chút."
Lục Úc đứng ra bên ngoài hút thuốc, tiếng kêu khóc bên trong rốt cuộc cũng tạm dừng, đi tới trước mặt Chu Tú, bà ta đã chẳng còn chút khí lực, trên mặt đầy vết thương, hấp hối nằm dưới đất.
Lục Úc cười, anh trời sinh khuyết thiếu sự đồng cảm và lòng thương tiếc người khác, cũng không vì người khác khó chịu mà khó chịu theo: "Bà đã thành ra như vậy rồi. Tôi cũng có một món quà muốn tặng bà. Bà từ trước đến nay nhốt Bùi Hướng Tước lại nửa năm, tôi chỉ yêu cầu bà trả lại gấp đôi, vậy có được không?"
Sau khi từ nơi ấy ra ngoài, cho dù Chu Tú có may mắn không có bệnh gì, cũng sẽ bị đưa đi khám bệnh tâm thần, nhưng bệnh viện cũng thiếu sót chuyện môn và trang thiết bị, bà ta cũng sẽ ở lại đó cả đời mà không được khám chữa đàng hoàn.
Giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, Lục Úc đi xe về khách sạn, biểu tình nhu hòa như chuyện lúc trước chỉ là một hồi mộng cảnh.
Từ nay về sau, Bùi Hướng Tước chỉ là của một mình anh.
Extra
Tiểu Tước: Oa, hôm nay Lục thúc thúc hôn tôi!
Đại Bùi: Cậu nhỏ giọng thôi!!!
Mị lại đăng chap mới rồi đây!!!!!