Thanh âm của Bùi Hướng Tước không lớn, phân nửa đều giữ trong cổ họng, người bên cạnh cũng không nghe rõ nên không biết Lục Úc và Bùi Hướng Tước vừa mới cãi nhau.
Bọn họ tiếp tục đi đến căn biệt thư kia.
Lục Úc cõng Bùi Hướng Tước trên lưng, chim sẻ nhỏ của anh im lặng nằm trên lưng anh, ủ rũ, không giãy dụa, cũng không nói gì. Lục Úc cũng trầm mặc không lên tiếng, chú ý đến con đường dưới chân.
Một lúc sau, anh cảm thấy áo sau lưng ướt một mảng lạnh buốt, mồ hôi thấm lên áo sẽ nóng, còn thứ chất lỏng này lại lạnh toát, có lẽ nó là nước mắt.
Có lẽ Bùi Hướng Tước đang khóc.
Nước mắt của cậu giống như rơi vào trong trái tim của Lục Úc, nghẹn nơi cổ họng, khiến anh khó có thể mở lời: "A Bùi, em khóc cái gì? Đừng khóc."
Bùi Hướng Tước rất ít khi khóc, cậu bị ốm, bị đau răng không khóc, bị thương ở đùi cũng không khóc, nhưng lại lén khóc trên lưng của Lục Úc.
Cậu quá ngoan ngoãn, đau thế nào cũng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng lại khóc vì Lục Úc.
Trong lòng Lục Úc dâng lên một cảm giác chua xót khó tả, lại nhớ đến những ngày đã cũ, lúc đó Bùi Hướng Tước khóc rất đáng yêu, kiếp trước cậu thường khóc lúc hai người ở trên giường, nhìn cậu thút thít tội nghiệp, chẳng làm gì được cũng chẳng thể trốn thoát, chỉ có thể dựa vào anh, nằm một góc trên giường. Anh lại nhớ tới có một lần Bùi Hướng Tước khóc, là khi cậu ngã từ tầng hai xuống, cũng là khóc trên lưng anh như bâ giờ.
Bùi Hướng Tước nghe vậy, chỉ nhỏ giọng khụt khịt mũi, lau nước mắt lên lưng áo anh, rồi gục luôn mặt xuống, giống như không muốn để Lục Úc thấy. Nhưng dù cậu có nén nhịn cỡ nào thì thỉnh thoảng vẫn phát ra nhưng âm thanh nức nở mơ hồ.
Lực chú ý của Lục Úc đều nằm trên người Bùi Hướng Tước, nhưng vẫn phải để tâm đến đường đi dưới chân, dịu dàng nói: "Là Lục thúc thúc khốn kiếp, khiến chim sẻ nhỏ khóc, phải không?"
Anh nói câu Lục thúc thúc khốn kiếp lặp đi lặp lại vài lần, Bùi Hướng Tước sau khi hiểu liền ngăn anh lại, giọng mũi khàn khàn: "Lục, Lục thúc thúc không phải, khốn kiếp, tôi mới là người khốn kiếp." Nói xong còn nấc một tiếng.
Lục Úc không phủ nhận chỉ tiếp lời: "Nếu em đã nói mình khốn kiếp, sao còn mặt mũi mà khóc chứ?"
Bị Lục Úc đùa một câu như thế, Bùi Hướng Tước lại có chút xấu hổ, lại lau nước mắt trên lưng áo anh: "...Tôi, tôi khó chịu.
"Đừng khó chịu." Giọng nói của Lục Úc giống như tan vào gió đêm, giống như anh vĩnh viễn luôn dịu dàng như thế: "Tôi tới để em có được một cuộc sống thoải mái, chứ không phải để em khó chịu."
Trong lúc hai ngươi nói chuyện, Bùi Hướng Tước vẫn cứ nấc không ngừng. Lúc đến trước cổng biệt thự, đèn đuốc bên trong đã sáng choang, có người đi đến đứng trước cửa chờ bọn họ, đồng loạt hỏi thăm Lục Úc, ánh mắt tò mò nhìn Bùi Hướng Tước đang nằm trên lưng anh.
Lục Úc gật đầu, đi về phòng trước.
Biệt thự này rất lớn, cho nên có thể tiếp đãi cả khóa học sinh đến đây. Chủ nhân trước đây cũng chỉ là con gái của vị phu nhân đã qua đời, đang sống một mình trong nước, cũng thường tới đây nghỉ ngơi, cho nên bài trí vô cùng tốt, dụng cụ sinh hoạt đầy đủ.
Lục Úc đặt Bùi Hướng Tước lên sô pha nhỏ, nhưng người khác đều đứng ngoài phòng khác. Lục Úc tỉ mỉ nhìn cậu, Bùi Hướng Tước dựa người lên sô pha, da cậu rất trắng, môi mím lại đỏ bừng, khóe mắt đỏ ửng còn ướt nước mắt, Lục Úc đưa tay lau đi, trên tay lạnh buốt, liền lập tức lấy khăn mặt vò qua bước ấm, đưa cho cậu.
Bùi Hướng Tước nắm chặt lấy góc áo anh, lắp bắp nói: "Đi, anh đi tìm bác sĩ Chu, khám bệnh."
"Em gấp cái gì chứ?" Anh giúp cậu lau mắt, thờ ơ trả lời.
Bùi Hướng Tước nghiêm túc thậm chí còn quay đầu đi không cho Lục Úc lau tiếp: "Đương nhiên, đương nhiên sốt ruột, anh mau đi đi."
Cậu mới khóc xong, viền mắt vừa đỏ vừa sưng, sắc mặt lại nhợt nhạt, còn ra vẻ nghiêm túc như thế, nhìn có chút buồn cười.
Lục Úc không còn cách nào khác đành dỗ: "Được, chờ em lau mắt xong đã."
Anh có chút chóng mặt, cho dù Bùi Hướng Tước không giục, thì anh cũng phải nhờ bác sĩ khám cho.
Đêm nay đúng là một đêm không yên ổn.
Lục Úc làm việc cường độ cao liên tục mấy ngày, mấy đêm lại không ngủ, hôm qua dầm mưa cả ngày, cuối cùng lại cõng Bùi Hướng Tước xuống núi, đổi lại là người khác đã sớm không chịu đựng nổi. Lục Úc cậy mình cơ thể tốt, ý chí mạnh mẽ, mới dám chống đỡ sắp xếp ổn thỏa cho Bùi Hướng Tước rồi mới gụ xuống, cả đêm sốt cao. Bác sĩ Chu chỉ chuẩn bị thuốc dành cho bệnh nhân bị ngoại thương, nên đành nhờ người mang thuốc từ dưới núi lên, rồi truyền nước, bận bịu đến gần sáng.
Bác sĩ Chu kiển tra cho Lục Úc một lần nữa, truyền hai bình nước, sốt cao mới giảm, rút kim ra, chỉ nói nhơ uống thuốc, nằm nghỉ ngợi, đợi đến tối lại kiểm tra lần nữa, rồi sang phòng cách vách ngủ một giấc.
Trong phòng phủ một lớp thảm mềm mại, Bùi Hướng Tước vẫn luôn ngồi cạnh giường, nghiêng đầu nhìn Lục Úc. Cậu vốn muốn hát cho Lục Úc nghe, để anh ngủ ngon, nhưng lại bị Lục Úc từ chối, nói là truyền nước không ngủ được. Đợi thêm một láy, anh lại muốn Bùi Hướng Tước đi ngủ, nhưng cậu không chịu, cứ ngồi ở đây.
Lục Úc đành phải đổi ý, rút lại lời từ chối của mình: "Không bằng em hát cho tôi nghe đi, có lẽ sẽ ngủ được."
Lúc nghe được câu này, chim sẻ nhỏ vốn mềm mại đột nhiên xù lông: "Lục thúc thúc, có phải lại gạt tôi không? Mới nãy còn nói không ngủ được, bây giờ lại nói thử, nhất định là giống hệt mấy ngày trước gạt tôi ngủ."
Lục Úc một chút cũng không chột dạ: "Sao thế được? Em nghĩ nhiều rồi."
Trong lòng lại cảm thán, gần đây lừa em ấy nhiều thế là bị vạch trần nhanh quá, bây giờ phải tém tém lại.
Cuối cùng sau một đêm không ngủ, hai người cứ thế bầu bạn bên nhau đến rạng sáng.
Trên mu bàn tay của Lục Úc có dán băng y tế bọc trên một lớp bông, vì để thấm máu nếu có khi bỏ kim tiêm ra. Bùi Hướng Tước cẩn thận sờ xung quanh miếng dán, đua lòng hỏi: "Có phải rất đau không?"
Lục Úc lắc đầu: "Không đau, so với vết thương trên đùi em, vết thương này có là gì.
Anh nhìn ra ngoài, trời đã sáng, liền vỗ tay sang bên cạnh, ra vẻ thờ ơ hỏi: "Buồn ngủ không, lên đây nằm đi."
Bùi Hướng Tước cắn móng tay do dự một lúc, rất muốn nằm lên nhưng vẫn cúi đầu ảo não cự tuyệt: "Tôi, tướng ngủ không tốt, lúc ngủ thường ôm gối té xuống đất, ngủ với tôi, Lục thúc thúc sẽ không ngủ được, có khi còn đạp anh xuống đất."
Cậu vất vả lắp bắp nói một lúc, nhưng lại vô cùng nghiêm túc, giống như sợ sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lục Úc.
"Không đâu." Lục Úc cố nhịn cười, lại dỗ cậu: "A Bùi lại đây, tôi lớn thế này, em sao đá tôi được?"
Thực ra trong lòng Bùi Hướng Tước rất muốn ngủ cạnh Lục Úc, ý niệm này đột nhiên xuất hiện lại rất mãnh liệt cố chấp, có lẽ trải qua chuyện ngày hôm nay, sự ỷ lại của cậu đối với Lục Úc tăng vọt, bản năng của chim non muốn gần cái cây an toàn của mình vậy.
Cậu không thể từ chối, đi đến phòng tắm thay đồ ngủ rồi vui vẻ nằm lên giường cạnh Lục Úc, có điều chân phải của cậu không thể để trong chăn, khiến cậu vô cùng thất vọng.
Cậu muốn nằm cạnh Lục thúc thúc càng gần càng tốt.
Có lẽ tinh thần không còn mệt mỏi nữa, nên hai người không quá mệt mỏi, cứ nằm trên giường tán gẫu.
Hiện tại Bùi Hướng Tước đối với thanh âm của Lục Úc cùng với phương thức nói chuyện của hai người đã quen thuộc, nếu Lục Úc nói, chỉ cần nói chậm một chút, nhắc lại nhiều nhất là hai đến ba lần thì cậu đã có thể hiểu. Mà lời cậu nói, cho dù có bỏ sót từ nào Lục Úc cũng có thể hiểu hết.
Hôm nay Bùi Hướng Tước không viết nhật kí, mọi ngày dường như quá cơ đơn, phải dùng đền hai người que trên giấy để thuật lại sự việc phát sinh trong ngày, nhưng bây giờ đã không quá cần thiết nữa. Cậu đã tìm được một người nguyện ý kiên nhẫn nói chuyện với cậu ở ngoài đời thật.
Cậu rất vui, rất quý trọng, nhưng lại không nhịn được lo lắng cùng sợ hãi.
Vì sao ư?
Lục Úc đối với cậu rất tốt, giống như một người bước ra từ trong mơ. Anh là hàng xóm của cậu, cho dù Bùi Hướng Tước không tinh ranh lõi đời cũng hiểu Lục Úc đối với mình rất tốt, còn hơn cả những người thân ở quê. Nhưng cậu lại không biết lý do vì sao, giống như không có điểm dừng, cứ muốn nhận lấy lòng tốt của anh.
Cậu sợ hãi mất đi. Cậu từ trước đến nay chưa từng dùng từ sợ hãi này vì cậu không có người nào cậu muốn có được, cũng không có ai cậu luyến tiếc buông tay, nhưng hiện tại thì có.
Người đó là Lục Úc.
Bùi Hướng Tước tựa đầu lên gối, im lặng, nắm lấy góc chăn, giống như có điều muốn hỏi nhưng lại thôi.
Lục Úc nằm đối mặt với cậu, ngay cả nhịn thở cũng tương đồng, đem toàn bộ biểu cảm của cậu thu vào trong mắt, vươn tay lên xoa nhẹ đầu cậu: "Sao vậy, có gì muốn nói à?"
Bùi Hướng Tước vì câu nói của anh dọa sợ, chột dạ nhìn về hướng khác: "Không, không có gì..."
Lục Úc thở dài: "Chim sẻ nhỏ hư rồi. Có chuyện gì cũng không muốn nói với Lục thúc thúc."
"Không phải...không phải?" Bùi Hướng Tước lắc đầu khiến gối của cậu lệch sang một bên, lại bị Lục Úc giữ lại: "Tôi chỉ có một câu hỏi."
Thanh âm trong trẻo sống động của cậu đột nhiên trầm xuống, mang theo chút do dự và sợ hãi khó nhận biết: "...Lục thúc thúc, sao lại đối tốt với tôi như vậy...Tôi chẳng có gì tốt."
Có lẽ là do quá mức khẩn trương nên cậu bất tri bất giác chỉ nghĩ đến khuyết điểm của bản thân. Cậu ngu dốt, từ nhỏ đã bị người khác mắng là đồ ngu, đến nói cũng không nói được, ngoại trừ việc có thể hát giúp Lục Úc ngủ ngon thì chẳng thể làm gì.
Lục Úc ngẩn người, xoa nhẹ lên đầu Bùi Hướng Tước, trịnh trọng nói: "Sao lại không tốt? A Bùi vừa ngoan lại nghe lời, còn rất đáng yêu, còn có thể hát cho tôi nghe, không ai tốt hơn em cả."
"Em là chim sẻ nhỏ của tôi."
Anh đối với Bùi Hướng Tước là vừa gặp đã yêu, xa cách lâu nay được gặp lại, mà hiện tại chính là không thể làm khác.
Chú chim sẻ nhỏ ngây thơ Bùi Hướng Tước này hoàn toàn chẳng biết gì cả, cứ tỉnh tỉnh mê mê bước về phía anh, càng lúc càng gần, đáng tiếc anh vẫn chưa thể thu lưới.
Bùi Hướng Tước nghe xong liền thẹn thùng đỏ cả tai: "Đâu, đâu có..."
Trong lòng cậu nghĩ, sau này cậu sẽ ngoan hơn, nghe lời hơn, hát hay hơn.
Vì Lục thúc thúc.
Extra:
Lục thúc thúc: lần đầu thấy chim sẻ nhỏ khóc mà lại không phải ở trên giường, sad.
Bùi Bùi:?????? Lục thúc thúc anh nói gì tôikhông hiểu!