Sau khi tan học, An Tri Châu đi qua mấy con phố xa khỏi trường học, đem về vài quyển bài tập của mấy học sinh trong trường, cũng là cách thức kiếm tiền duy nhất của cậu ta. Sau đó cậu ta lại đi xe bus một đoạn rất dài đến quán trà sữa làm thêm. Lúc trở về thì trời đã rất muộn, trên đường không còn mấy người. Cậu ta nhờ vào bóng đèn tối mờ lắc lư qua lại của xe bus để làm bài tập. Lúc này trời đang mưa, từng giọt mưa tí tách hắt vào cửa kính. Có vài học sinh cũng đang ngồi trên xe, đang ríu rít nói chuyện, chắc là vừa đi học thêm về.
Điểm dừng vừa đúng cổng một khu dân cư. Trạm dừng xe có vài vị phụ huynh đứng đợi, thấy con mình xuống xe liền mở ô đi tới đón. An Tri Châu là người cuối cùng xuống xe, cậu nhìn xung quanh, lấy áo khoác đồng phục bao lấy cặp sách, trong đó có đựng vở bài tập của những học sinh khác.
Trời mưa càng lúc càng lớn.
An Tri Châu đi men theo hẻm nhỏ chạy về phía một tiểu khu cũ kĩ, cả người ướt như chuột lột. Cậu ta cau mày, sờ lên cặp xách, thấy không bị ngấm nước, mới yên tâm, bỏ cái áo khoác đã ướt đẫm ra, vắt khô. Một tiếng động rất nhỏ vang lên, thính giác nhạt bén của cậu lại nghe được, lập tức quay đầu, phát hiện ra một bóng người cách đó không xa.
Người nọ rất cao. Dưới ánh sáng mờ tối, vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ xuất chúng, vô cùng tuấn tú. Tay trái hắn cầm một cái khẩu trang, tay phải cầm một điếu thuốc, tia lửa lóe lên trong bóng tối.
Người nọ cười cười, nhìn cậu ta, nói: "Anh bạn nhỏ, đừng nói chuyện này cho ai đấy nhé, được không?"
An Tri Châu nhíu mày, mặc áo khoác vào, khó hiểu nói: "Chuyện này phải nói cho ai biết cơ?"
Người nọ sửng sốt, gẩy tàn thuộc, vẻ như vô cùng kinh ngạc: "Cậu không biết tôi là ai à?"
An Tri Châu cả mặt đều ướt nước mưa, vừa lạnh vừa khó chịu, không khách khí hỏi lại: "Sao tôi lại phải biết anh?"
Hắn ta cũng không tức giận, ngược lại còn rất hứng thú, nghiêm túc gật đầu: "Bé nói đúng. Cậu không biết tôi. Tôi tên Trịnh Hạ, bạn nhỏ, cậu tên gì?
An Tri Châu nhìn người kia, đầy vẻ giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần. Đến quần áo cũng không hong bớt đã xoay người lập tức lên lầu.
Trịnh Hạ ngẩn ra, sờ sờ cằm. Thời gian hắn ta ở trong giới giải trí cũng không ngắn, gặp qua rất nhiều nam thanh nữ tú, nhưng đều không bằng cậu trau vừa rồi. Đứa nhỏ đầu tóc ướt sũng dính lên trán, chỉ lộ ra đôi mắt rung động lòng người.
Nhưng vẻ đáng yêu cũng chỉ là nhất thời, không phải là thật. Trịnh Hạ thở dài, xoay người đi lên lầu, ông ngoại hắn đang ngồi trên ghế dựa, thứ thái lắc lư.
Trịnh Hạ cầm chiếc chăn màu bạc, đi tới đắp lên người cụ. Hắn là một diễn viên nổi tiếng, lúc nào cũng bận rộn, không có thời gian ở nhà. Lần này vì ông ngoại đổ bệnh mới thâu đêm suốt sáng trở về. Cho nên thấy đứa trẻ kia không nhận ra mình mới có chút kinh ngạc. Dù sao vai diễn gần đây nhất mới lên sóng của hắn, chủ yếu đánh vào sở thích của mấy thiếu niên tầm tuổi cậu nhóc kia, thế mà An Tri Châu không biết tí gì về mình.
Xem ra hắn đánh giá cao chính mình rồi. Trịnh Hạ sờ mũi, đem chuyện vừa rồi kể cho ông ngoại nghe.
Ông ngoại sửng sốt, ngồi dậy nhấp ngụm trà: "Đứa trẻ con nói chắc là đứa nhỏ nhà Lão An lầu trên. Cậu bé đó rất đáng thương, con đừng trọc người ta."
Trịnh Hạ không để tâm hỏi: "Đáng thương thế nào ạ?"
Gia cảnh của An Tri Châu, cả tiểu khu này đều biết, nhưng không ai muốn bàn tán. Lão An có một người con trai, kết hôn nhiều năm cũng không sinh con. Lúc đi khám mới phát hiện ra người vợ mắc bệnh. Nhưng hai người tình cảm mặn nồng, lúc về nhà cũng không nói gì, chỉ đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé. Đứa trẻ đó là An Tri Châu. Trong nhà không có trẻ con, sẽ thiếu sinh khí. Cho dù An Tri Châu tính tình lạnh nhạt, cũng khiến cả nhà náo nhiệt hẳn lên. Nhưng ngày vui không tồn tại được lâu, An Tri Châu chuyển vào gia đình này chưa được một năm, có một lần hai vợ chồng đưa cậu ta ra ngoài chơi, không cẩn thận gặp tai nạn, chỉ có một mình cậu được cứu ống.
An Trấn đối xử với An Tri Châu không tốt, đây là chuyện cả tiểu khu ai cũng biết. Nhưng không ai đứng ra can ngăn, vì thực sự không có biện pháp nào.
Trịnh Hạ nghe xong, sửng sốt một thoáng: "Thật là...." Nhưng lại không nói ra, chỉ hỏi: "Nhà An Tri Châu ở tầng mấy ạ?"
"Con hỏi làm gì?"
"Tặng cậu ấy một bát canh." Trịnh Hạ đứng dật, lấy hai chén canh vừa đun canh thủy ra: "Cậu bé kia cả người ướt sũng, áo khoác còn vắt ra cả nước nữa."
Ông ngoại hắn không nói gì, cũng hiểu rõ tính tình của hắn, dễ mềm lòng, đối với mấy đứa nhỏ có thân thế đáng thương càng mềm lòng hơn mấy phần, từ bé đã như thế.
Lúc An Tri Châu mở cửa, Trịnh Hạ đang đứng dựa vào tường, cậu cau mày.
Trinh Hạ là một diễn viên trẻ đang nổi, kỹ xảo diễn rất tốt, giả vờ giả vịt hỏi: "Sao lại là cậu? Ông ngoại tôi ở tầng dưới, họ Trần, bảo tôi lên đưa hai chén canh cho ông ngoại cậu."
An Tri Châu ngơ ra, xoay người vào phòng hỏi một hồi, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng mắng chửi. Lúc sau, cậu ta đi ra, vẫn cái vẻ bình thản lạnh băng, ánh mắt đờ đẫn. Trịnh Hạ thấy cậu vẫn chưa thay quần áo, lúc đưa canh cho cậu còn nhiều lời dặn dò: "Thay quần áo đi, rồi uống một canh, đừng để bị cảm lạnh."
An Tri Châu "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu lên, lông mị bao phủ lấy đôi mắt tròn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Cánh cửa đóng lại.
Thanh âm của An Trấn già nua mà khàn khàn truyền đến từ phòng trong: "Canh đâu, canh đâu? Cái thứ sao chổi như mày đừng hòng uống cạnh."
An Tri Châu lạnh nhạt lắng nghe, đổ hai bát canh vào cái tô tráng men, đưa đến trước mặt An Trấn.
An Trần đối xử với An Tri Châu như kẻ thù.
Có đôi khi An Tri Châu cũng quên mất, người trước mặt này, lúc trước đã từng đối xử với cậu ta như con như cháu. Hoặc có lẽ đó chỉ là ảo giác của ký ức, căn bản không hề có thật.
---------------------------------------------
Hôm trước trời đổ mưa, qua một đêm thời tiết bỗng trở nên dễ chịu hơn. Không khí ẩm ướt, bầu trời xám xịt ngày hôm qua đã biến mất thanh bằng một màu xanh lam.
Lúc Úc lúc nào cũng bận rộn. Đọc báo cáo xong còn chưa đến bốn giờ. Bữa tiệc hôm nay được sắp xếp vào lúc bảy rưỡi, cũng không còn bao lâu nữa.
Lục Úc đứng dậy, đi ra ngoài, bảo Lí Trình Quang: "Tôi về nhà một chuyến, có chút việc. Sáu rưỡi cậu đến đón tôi."
Thời gian không quá dư dả. Hơn nữa nấu cơm xong người kia cũng chưa về. Lục Úc cũng không làm món xào, chỉ để đồ ăn được đun kĩ vào trong hộp giữ nhiệt.
Làm xong, Lục Úc tắm rửa, thay âu phục. Vóc dáng của anh rất tốt, là móc treo quần áo trời sinh, cho dù mặc cái gì cũng không khiến người ta cảm thấy không đẹp.
Lúc Lí Trình Quang tới nơi, Lục Úc đang xắn tay áo, khom lưng xuống viết lên tờ giấy đặt trên bàn.
Hắn biết là không nên nhìn, nhưng vẫn nhịn không được liếc trộm, nhìn thấy một hàng chữ trên giấy."
"Nhớ ăn hết, về nhà sẽ kiểm tra."
Khóe miệng Lí Trình Quang giật giật. Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ ông chủ quay về chỉ để nấu cơm cho cậu bé hàng xóm thôi sao?
Thật sự, hiện tại hắn vô cùng hiếu kì, cậu bé kia rốt cuộc là ai.
Lục Úc không chú ý đến suy nghĩ của cấp dưới, kéo tau áo xuống, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Màu trời đã sậm.
Đây là lần đầu tiên anh tham gia loại tiệc rượu này ở Trữ Tân.
Lí Trình Quang đi phía sau anh, tắt đèn. Lục Úc thản nhiên nói: "Đi thôi."